“Phong Nhiên –!” Tiếng nói trong trẻo từ xa xa truyền đến, một cô gái trẻ tuổi đang chạy về phía chúng tôi.
Quý Phong Nhiên lúc này mới hồi phục tinh thần lại, nhìn nhìn tôi, lại nhìn nhìn cô gái đang đi về phía anh ta.
Tôi nhướng đôi mày thanh tú, nhìn anh ta cười.
“Phong Nhiên, sao anh không đợi em vậy!” Giọng nói mềm mại vang lên, cô gái oán trách Quý Phong Nhiên, còn ném túi lớn tủi nhỏ trong tay cho anh ta. Sau đó bắt đầu nhìn tôi từ trên xuống dưới, ánh mắt không chút nào che giấu.
“Chị là?” Cô ấy tò mò mở miệng, tầm mắt dừng trên mặt tôi.
“Tôi là La Tâm Âm, chào cô.”
Thân thiện đưa tay ra, cũng không nhận được đáp lại. Tên của tôi lại càng như một tin dữ gì đó, mặt cô gái lập tức khó coi hơn rất nhiều.
Quý Phong Nhiên xấu hổ nhìn nhìn tôi, lại nhìn nhìn cô ấy.
“Trở về khi nào vậy.” Anh ta kéo cô gái từ trước mặt tôi đến bên cạnh mình, lên tiếng hỏi tôi.
“Được vài ngày rồi.” Tôi thản nhiên đáp lại. Chú ý tới sự thân mật của hai người trước mắt này.
“Vậy sao còn chưa trở lại làm việc?” Quý Phong Nhiên không rõ mà nhìn tôi.
“Hai năm trước tôi đã xin thôi việc rồi. Anh quên sao?” Tôi cười cười, trả lời.
“Em không tính trở lại nữa ư?” Anh ta nhíu mày, khó hiểu nhìn tôi. Hoàn toàn không hề chú ý đến cô gái bên cạnh mình đang liều mạng trừng mắt anh ta.
Tôi khẽ cười thành tiếng, lắc lắc đầu.
“Em có khỏe không?” Quý Phong Nhiên quả nhiên là không có bất cứ năng lực phân biệt nào. Vẫn nhìn chằm chằm vào tôi, hỏi chuyện.
“Ừm. Tôi rất khỏe.” Cười trả lời, tôi ra hiệu cho anh ta nhìn bạn gái bên cạnh đi.
“Em và Lôi Nặc…… hai người, vẫn tốt chứ?” Quý Phong Nhiên hiển nhiên là một người mù, cố ý ân cần hỏi han tôi.
“Vẫn –”
“Được rồi! Hai người từ từ trò chuyện! Tôi đi trước!” Bỏ tay Quý Phong Nhiên ra, cô gái nổi bão, xoay người định bỏ đi.
“Em làm gì vậy?” Quý Phong Nhiên liền duỗi tay ra kéo cô ấy về, mày rậm nhíu lại, sắc mặt anh ta cũng không tốt lắm.
“Tôi làm gì! Tôi chán ghét anh nhìn cô ấy đầy tình ý, chán ghét anh ân cần hỏi han cô ấy!”
Sự thẳng thắn của cô gái, làm tôi có chút kinh ngạc. Lẳng lặng đứng ở một bên, tôi nhìn hành động giữa hai người.
“Em……” Quý Phong Nhiên muốn nói lại thôi.
“Tôi làm sao?” Cô gái hùng hồn.
“Tôi phải đi trước rồi, rất vui gặp được hai người.” Cười nhìn hai người kia, tôi sải chân bước đi.
Đưa tay đón một chiếc xe, khởi hành về nhà.
Xuyên thấu qua cửa sổ, quay đầu nhìn đôi tình nhân đang ầm ĩ, tôi vui mừng nở nụ cười.
Quý Phong Nhiên bây giờ đối với tôi đã không còn yêu say đắm của lúc trước nữa. Ánh mắt kia chính là minh chứng rõ nhất. Mà cô gái này, rất có thể là người định mệnh của anh ta.
Tôi vui mừng thay anh ta, thật sự rất vui mừng……
Xe đến nơi an toàn, tôi trả tiền xuống xe. Vừa bước một bước, đã bị người từ phía sau ôm trọn vào lòng.
Ngửi hương vị quen thuộc kia, cảm nhận được sức lực cường tráng kia, tôi mỉm cười ngọt ngào.
“Anh cũng vừa đến sao?” Quay đầu lại, tôi cười nhìn Lôi Nặc.
“Ừm.” Anh hừ nhẹ một tiếng, cúi đầu liền hôn. Không chút nào để ý đến dòng người đi lại xung quanh.
“Được rồi.” Cười né tránh anh tiếp tục tiến công, tôi đi trước.
“Có nhớ anh không?” Anh vừa đi vừa hỏi, cánh tay khoác lên vai tôi, toàn bộ cơ thể dồn lên tôi.
“Ai ya, anh nặng quá đi.” Hơi chút tránh ra, tôi đưa tay ấn nút thang máy.
“Xấu hổ sao?” Anh trêu đùa tôi, nghiêng đầu hôn lên má tôi. Ôm lấy tôi đi vào thang máy, ấn nút xuống tầng.
Nghiêng đầu nhìn anh, tôi nở nụ cười.
“Mẹ anh nói gì vậy?” Anh hôn cổ tôi, vô cùng thân thiết hỏi.
Cảm thấy ngứa ngứa, rất không được tự nhiên, lại còn đang trong thang máy.
“Nghiêm chỉnh một chút.” Đập lên bàn tay to của anh, tôi khẽ kêu.
“Có sao đâu.” Anh lơ đễnh nói xong, càng thêm ra sức hôn.
Trong lúc ngọ nguậy, thang máy rốt cục đã tới.
Tôi kéo anh, nhanh chóng đi ra ngoài.
Mở cửa, vào nhà, lập tức giật mình.
“Anh đem hết âu phục đến đây từ khi nào vậy?” Nhìn tủ quần áo có nhiều quần áo hơn, tôi quay đầu hướng về anh đang trong phòng khách hô lên.
“À, lúc chiều. Anh đã bảo trợ lý mang tới.” Anh lớn tiếng đáp lại, mở tivi lên.
Bất đắc dĩ đóng cửa tủ quần áo, tôi lắc lắc đầu.
Thế này sao có thể gọi là chậm rãi được! Giương cờ hiệu độc thân đến nhà trọ này ở thì mỗi ngày đều có anh ở cùng, hôm nay còn phát hiện hóa ra ngay cả ly hôn cũng là giả.
Toàn bộ đều là làm điều thừa.
Mệt mỏi đi vào phòng khách, tôi kiệt sức ngồi xuống sô pha.
Còn chưa ngồi vững, đã bị anh một tay kéo vào trong lòng, ôm thật chặt.
Không hề kháng nghị, tôi thuận theo anh. Tìm một tư thế thoải mái, tựa trong lòng anh, bắt đầu xem tivi.
“Công việc có thuận lợi không?” Khẽ vuốt tóc của tôi, anh hỏi.
“Rất thuận lợi. Những đứa trẻ ở trại an dưỡng khiến em nhìn mà thấy rất đau lòng, còn những đứa trẻ ở trường học cũng rất biết nghe lời, rất ngoan ngoãn.” Tôi nhớ đến những chuyện mình trải qua hôm nay, chậm rãi kể ra.
“Em vui là được rồi.” Anh cúi đầu hôn lên má tôi, thâm tình nhìn tôi.
“Có chuyện gì vậy?” Tôi không được tự nhiên khi bị anh nhìn thẳng.
“Không có gì.” Anh lắc đầu, vẫn nhìn chằm chằm vào tôi.
“Đừng nhìn em như vậy.” Đẩy khuôn mặt tuấn tú của anh ra, tôi muốn xem tivi.
“Cái kia……” Anh xấu xa nhìn tôi.
“Cái gì cơ?”
Bàn tay to không an phận sờ tới sờ lui, tôi biết trong đầu anh lại đang nghĩ lung tung.
“Đã ba ngày rồi, vẫn chưa hết sao?” Anh thấp giọng hỏi tôi, giả ra một vẻ mặt thống khổ.
“Đáng ghét! Em đã biết anh nghĩ chuyện đó mà. Còn chưa hết đâu, ít nhất cũng phải bốn năm ngày.”
Lườm anh một cái, tôi vỗ vỗ khuôn mặt tuấn tú của anh.
“Ài……”
Thở dài lập tức từ miệng anh phát ra, cả người ỉu xìu mềm nhũn xuống, ngồi phịch ở sô pha.
“Ha ha……” Tôi bật cười thành tiếng, hôn lên môi anh, muốn an ủi anh một chút.
“Ưm……” Anh ngồi ngay ngắn lại, cúi đầu nhìn vào mắt tôi.
“Chờ em chuẩn bị tốt rồi, anh nhất định phải cho em không xuống giường được.” Véo eo của tôi, anh trầm thấp nói xong, vẻ mặt dục vọng sít sao nhìn tôi chằm chằm, giống như con sư tử cực kỳ đói vậy.
“Cười gì vậy?” Anh xấu xa hỏi, cũng học tôi nheo hai mắt lại.
“Nếu anh muốn…… em có thể giúp anh……” Mị hoặc nói xong, còn cố ý vươn đầu lưỡi, khẽ liếm môi mình. Tôi chính là không nhịn được muốn trêu chọc anh, ai bảo người này bình thường luôn ở thế thượng phong làm gì.
Quả nhiên, lời vừa nói, động tác vừa làm. Toàn thân anh liền cứng ngắc lên, con ngươi đen không hề chớp nhìn tôi chằm chằm, bị ngọn lửa lấp kín, như là bị dục vọng đốt lên vậy, ngay cả hít thở cũng như có thể phun ra lửa.
“Ách…… anh đừng áp sát vào em như vậy.” Đẩy đẩy người anh áp quá sát vào mình, tôi không quen anh thở thẳng lên mặt mình. Mập mờ lại gợi cảm, làm cho lòng tôi cũng phập phồng không yên theo.
“Tự em gây họa, cũng nên chịu trách nhiệm chứ?” Tiếng nói khàn khàn của anh xuyên thấu qua màng tai truyền vào, hơi thở nóng rực phả thẳng lên mặt tôi.
Thân thể cao lớn, dồn tôi vào sô pha, nâng người đè lên.
“Này……” Hai tay để ở trước ngực anh, tôi sợ anh định làm thật.
Thân thể không ngừng cọ xát, bờ ngực rắn chắc áp sát khối mềm mại trước ngực tôi. Bàn tay to lại không an phận trượt xuống mông tôi, không ngừng vuốt ve.
“Ưm!” Tôi phát ra tiếng kháng nghị, lại bị đầu lưỡi của anh nhẹ nhàng cướp lấy. Nhiệt liệt dây dưa, gần như điên cuồng hôn tôi.
Bàn tay to cũng từ mông, chạy lên bên hông, xuyên qua quần áo mỏng manh, trượt thẳng lên bộ ngực sữa ở phía trên.‘Pặc’ một tiếng, dùng tốc độ thần kỳ cởi bỏ đai áo ngực, hai bàn tay to, mỗi tay một cái, không ngừng nắn bóp.
“Ah……” Rên rỉ bắt đầu dật ra khỏi miệng, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Xong rồi, thật sự đã châm ngòi lửa rồi.
“Muốn không?” Âm thanh mị hoặc vang lên, lần này đổi lại thành anh bắt đầu giở trò xấu.
Đầu lưỡi khẽ liếm đầu vú, vẽ vòng tròn. Bàn tay to còn không quên tiếp tục nắn bóp, gây áp lực.
“Nặc!” Tiếng gọi khẽ từ miệng tôi phát ra, tôi chỉ cảm thấy mình bắt đầu nóng lên, mặt cũng trở nên nóng hổi.
Dưới ngọn đèn chói mắt, da thịt trắng nõn càng thêm làm cho người ta trong lòng không yên. Tôi quần áo không chỉnh tề, bị anh áo mũ chỉnh tề đặt ở dưới người, không ngừng khiêu khích. Ngượng ngùng, dâng lên trong lòng.
“Ngồi dậy đi……” Đẩy anh ở trên người mình ra, lại trước sau không thấy anh nhúc nhích chút nào.
Anh xấu xa thậm chí còn muốn đem vật dục vọng đã sớm cương cứng của mình cách quần áo đặt ở giữa hai chân tôi không ngừng cọ xát.
Vẻ mặt thỏa mãn kia, lại làm tôi nhìn thấy mà mặt đỏ tim đập.
“Nặc……” Khẽ gọi anh, tôi muốn nói với anh rằng nếu anh nói muốn, tôi cũng có thể giúp anh.
Đàn ông không thể cứ luôn cấm dục như vậy, sớm muộn cũng có một ngày sẽ nhịn đến bệnh mất. Huống hồ hai năm nay, cũng thật vất vả cho anh.
Tay nhỏ bé từ bụng anh đi xuống, tôi tìm được chính xác nơi thẳng cứng của anh.
Dịu dàng vuốt ve, nhìn vào ánh mắt anh.
Con ngươi đen sâu không thấy đáy gợi cảm vô cùng. Như là có thể phóng ra điện vậy, khiến người ta ngây ngất. Tôi thích anh nhìn tôi như vậy, cũng thích anh vì tôi mà mê muội.
Đẩy đẩy anh ở trên người ra, tôi ý bảo anh đứng dậy. Anh vẫn không nhúc nhích, hiển nhiên không rõ ý của tôi.
Dùng sức lực mạnh nhất, tôi xoay người đặt anh ở dưới người mình, cưỡi lên hông anh.
Tách hai chân anh ra, tôi trượt người mình xuống, nằm ở nơi đó, tay nhỏ bé lại xoa xoa vật cực đại của anh.
Không ngừng vuốt ve, không ngừng khiêu khích anh.
Quần áo dần dần trở nên vướng bận, vật nam tính cường tráng kia vô cùng có ham muốn phá xác mà ra. Tôi xấu xa cười cười, cởi bỏ dây thắt lưng của anh. Cởi quần dài phiền toái kia của anh ra, chỉ còn lại một cái quần lót nam khêu gợi.
Vừa định đem tay nhỏ bé bao phủ lên trên vật nóng rực kia, di động vào lúc này lại giống như không biết thời thế mà vang lên.
Tôi vốn tính tiếp tục, nhưng vẫn không phớt lờ được tiếng chuông cứ vang lên không ngừng kia. [NV: chết anh mất =]]]
Hôn lên khuôn mặt âm u của anh, tôi lấy di động từ trong túi xách ra trả lời.
Người gọi đến nằm ngoài dự kiến của tôi, sau khi cẩn thận nghe xong nguyên nhân tìm tôi, tôi cũng phụ họa lên tiếng trả lời.
“Được…… được, không phiền. Vâng…… tạm biệt.”
Ngắt điện thoại, tôi xoay người trở lại sô pha.
“Ai vậy?” Giọng điệu của Lôi Nặc trầm thấp, sắc mặt cũng cực kỳ khó coi.
“Hiệu trưởng Nghiêm……” [NV: có người sắp tiêu =]]]
“Ai cơ?” Như là không nghe thấy, anh hỏi lại lần nữa.
“Hiệu trưởng Nghiêm, hiệu trưởng của trường học đặc biệt.” Tôi giải thích, vỗ vỗ khuôn mặt tuấn tú âm u của anh.
“Hắn ta gọi điện cho em làm gì? Cũng đã trễ thế này rồi.” Anh chất vấn, bộ dáng ghen tuông cực kỳ đáng yêu.
“Có một giáo viên bận việc đột xuất, cho nên nhờ em dạy thay vào sáng mai. Anh sao vậy?” Cười nhìn anh, trong lòn