Ánh mặt trời, vào đông đặc biệt được hoan nghênh hơn. Ấm áp lòng người, chiếu rọi mọi vật.
Tôi hy vọng mình có thể giống như ánh mặt trời vào đông này, không quá nóng, vừa đủ ấm.
Sau khi hướng dẫn xong vài thanh thiếu niên có trở ngại về tâm lý, tôi ra khỏi trại an dưỡng. Buổi chiều ở trường học đặc biệt còn có hai tiết học tiếng Anh cần tôi.
Vội vàng giải quyết cơm trưa, tôi gọi một chiếc xe đi đến trường học.
Điện thoại vào lúc này lại vang lên.
“Cứ nói.” Nhắm mắt lại tôi cũng biết là Lôi Nặc. Đổi số điện thoại mới, ngoại trừ Niếp Phong cũng chỉ có mình anh biết. Mà Niếp Phong sẽ không cách mấy tiếng đồng hồ lại gọi một lần chỉ để hỏi những câu như em ăn cơm chưa linh tinh.
“Tâm Âm……”
Người nói ở đầu dây bên kia, lại không phải tiếng của người đàn ông tôi quen thuộc.
“Mẹ ạ?” Tôi ngây ngẩn cả người, không xác định mà hỏi. [NV: ặc]
Mẹ chồng lại gọi tới tìm tôi, đây là chuyện ngoài dự kiến.
“Con có thời gian không? Mẹ muốn gặp con.”
“Buổi tối được không ạ?”
“Được. 8 giờ gặp ở Tử Uyển Các.”
“Dạ.”
Ngắt điện thoại, tôi rơi vào trầm tư. Quan hệ giữa tôi và mẹ chồng, đã không thể nào dùng từ ngữ để biểu đạt rõ ràng. Trải qua nhiều chuyện như vậy, quan hệ mẹ chồng nàng dâu cũng thay đổi rất nhiều. Tôi bây giờ, chỉ sợ không còn phù hợp để gọi bà là ‘mẹ’ nữa.
Nhìn dòng người ngoài cửa sổ, cảm thán thế sự đổi dời. Tôi bây giờ, dường như càng nhìn thoáng hơn so với trước kia.
Thu lại cảm xúc của mình, mang theo nhiệt huyết chứa chan, tôi đi vào trường học này.
“Chào cô, La tiểu thư.” Nghênh đón tôi là một người đàn ông trẻ tuổi chứ không phải chủ nhiệm Trương tiếp xúc với tôi lúc đầu.
“Chào anh, tôi là La Tâm Âm.”
“Tôi là Nghiêm Triển Đông, hiệu trưởng của nơi này.”
Hiệu trưởng? Tôi hơi nhíu đôi mày thanh tú. Người đàn ông này nhìn qua cùng lắm cũng chỉ ba mươi tuổi mà thôi. Bộ dáng cao lớn tuấn tú ngược lại giống như một người mẫu hơn là một hiệu trưởng của trường khuyết tật.
“Toàn bộ lịch dạy học của cô đã được sắp xếp trong bảng biểu, vô cùng cảm tạ cô đã đồng ý nhận công việc này.” Người đàn ông gọi là Nghiêm Triển Đông kia cười cười, trợ lý ở phía sau cầm trong tay một bảng biểu.
“Cám ơn.” Tôi nhận lấy, cẩn thận xem.
Lịch dạy học không nhiều lắm, sắp xếp cũng rất hợp lý. Tôi ngẩng đầu lễ phép cười cười.
“Nếu cô không thấy có vấn đề gì, Tiểu Lý sẽ đưa cô đến văn phòng.”
“Vâng không có, cám ơn anh.”
Lễ phép nói lời cảm ơn xong, tôi đi theo cô gái gọi là Tiểu Lý này vào một căn phòng rộng rãi.
Cửa sổ vô cùng lớn đem ánh mặt trời vào đông hấp thụ hết vào, mấy bàn làm việc được thiết kế hình cung nối liền với nhau. Vừa có cảm giác mới mẻ, lại không mất đi sự riêng tư. Vài giáo viên đã ngồi vào vị trí làm việc. Nhìn thấy tôi, đều đi tới chào hỏi.
“Tôi là La Tâm Âm, mong được chiếu cố nhiều.”
Sau khi lễ phép đáp lại họ, tôi ngồi vào chỗ của mình. Lấy sách vở và nội dung bài học đã soạn tối hôm qua xem xét cẩn thận.
Môi trường làm việc mới, khởi đầu mới. Mọi thứ đều tốt hơn trong tưởng tượng của tôi rất nhiều.
Nơi này sở dĩ được xưng là trường học đặc biệt, vì học sinh đều là những đứa trẻ trí lực rất thấp và những đứa trẻ hành động khó khăn.
Mà tôi, cực kỳ sẵn lòng đem tất cả những gì mình biết dạy cho bọn trẻ.
Lớp học vui vẻ, thân thiết hỗ trợ lẫn nhau, bọn trẻ nhận được tri thức, tôi cũng nhận được vui vẻ.
Một giờ ngắn ngủi, thoáng cái đã trôi qua.
Vừa trở lại vị trí làm việc đã bị trợ lý của hiệu trưởng Tiểu Lý kêu đi qua.
“Hiệu trưởng Nghiêm ở bên trong, mời cô La.”
“Cám ơn.”
Khẽ gõ cửa, tôi chờ đáp lại.
“Mời vào.”
Theo tiếng trả lời, tôi đi vào.
“Chào hiệu trưởng Nghiêm.” Tôi lễ phép chào hỏi.
“La tiểu thư, mời ngồi.” Nghiêm Triển Đông đứng lên, ý bảo tôi ngồi vào sô pha. Anh ta cũng đi đến ngồi xuống đối diện tôi.
“Có việc gì sao?”
“Tôi vừa thông qua camera điều khiển xem tiết học của cô. Vô cùng tốt!”
“Cám ơn.”
“Thật sự rất cảm tạ cô đã đồng ý nhận công việc này.”
“Không cần cảm tạ đâu, chính tôi cũng rất hưởng thụ mà.”
“Tôi rất vui khi nghe cô nói vậy. Có thể thấy được, La tiểu thư là một người giàu lòng yêu thương.”
“Anh quá khen rồi.” Tôi cười cười, không khỏi ngượng ngùng. Dù sao lòng yêu thương này cũng chỉ mới từ hai năm nay.
“Là thế này, tôi nghe nói La tiểu thư là một bác sĩ tâm lý, không biết cô có bằng lòng đảm nhiệm luôn giáo viên hướng dẫn tâm lý của trường hay không?”
“Vô cùng vinh hạnh.” Tôi cười trả lời, giúp đỡ việc rất nhỏ đương nhiên sẽ đồng ý rồi.
“Vậy hết sức cảm tạ cô rồi!” Nghiêm Triển Đông có chút kích động, vươn tay nắm chặt tay tôi.
“Không có gì đâu, chỉ cần sắp xếp thời gian rộng chút là được rồi.” Rút tay mình về, tôi có chút xấu hổ nói.
“À…… được.”
“Vậy…… xin hỏi anh còn việc gì không?”
“Đã hết rồi.”
Nụ cười như ánh mặt trời hiển lộ trên mặt Nghiêm Triển Đông, anh ta đứng dậy đưa tay ra, lại cảm tạ tôi lần nữa.
Lễ phép bắt tay lại anh ta, tôi cười cười.
Sau đó ra khỏi phòng hiệu trưởng.
Để dễ dàng hòa nhập với các học sinh hơn, tôi quyết định dùng nhiều thời gian một chút để hiểu biết thêm về bọn trẻ, giúp bọn trẻ dần dần quen thuộc với tôi.
Đi đến sân thể dục, tôi chủ động cùng bọn trẻ chơi trò chơi, trò chuyện đến tận trời.
Giao lưu vui vẻ, bộc lộ hết với nhau.
Tuy rằng tồn tại cùng một thế giới, nhưng lại có quỹ đạo cuộc sống hoàn toàn khác nhau, chỉ có cảm giác đau xót luôn theo bên mình là giống nhau.
Trao đổi tâm linh trên thực tế là một quá trình giúp đỡ lẫn nhau, từ nơi bọn trẻ, tôi cảm thấy mình có được càng nhiều hơn.
Lúc chạng vạng, tôi ra khỏi trường.
Đón tàu điện ngầm, về tới nhà.
Tắm rửa toàn thân đều có hương vị bên ngoài, tôi lại thay âu phục lần nữa, chuẩn bị đi đến cuộc hẹn với mẹ chồng cũ.
Trong khi chờ đợi, tôi lấy di động ra xem, thấy hiển thị lời nhắn của Lôi Nặc. Trừ việc báo lịch trình của mình ra anh còn ân cần hỏi thăm tôi. Nghe giọng nói của anh, lòng tôi liền thoả mãn. Anh bây giờ, dường như còn dính chặt tôi hơn cả trước kia. Để không làm anh mất tập trung vào công việc, tôi cũng gửi lại vài tin nhắn tình yêu cho anh, báo lịch trình của mình.
Tất cả đều làm xong, vừa mới buông di động. Mẹ chồng đã đi vào phòng.
Tôi đứng dậy đón, nhìn chăm chú vào mẹ chồng, có chút mất tự nhiên.
Hai năm không gặp, năm tháng vẫn không hề lưu lại bất cứ dấu vết nào trên khuôn mặt bà.
“Lại đây đi con.” Bà cười hiền lành, đưa hai tay ra chào mừng tôi.
Sợ hãi đi vào vòng ôm của bà, tôi có chút chưa thích ứng.
“Con khổ cực rồi.” Vỗ vỗ lưng tôi, mẹ chồng nói ra lời từ đáy lòng.
“Mẹ?” Tôi dè dặt gọi, sợ bà cảm thấy không phù hợp. Dù sao tôi đã không còn là con dâu của nhà họ Lôi nữa.
“Ừ.” Mẹ chồng nở nụ cười, kéo tôi ngồi xuống.
Chúng tôi hàn huyên rất lâu, thái độ của bà đối với tôi thân thiết giống như tôi vốn chưa từng rời khỏi vậy.
Tốt đến khiến tôi có chút không được tự nhiên.
“Mẹ…… mẹ tìm con, là có chuyện muốn nói phải không ạ?” Buông dao nĩa trong tay, tôi vẫn quyết định hỏi rõ ràng.
Cảm giác ăn không biết mùi vị, thật sự không dễ chịu.
Mẹ chồng liếc nhìn tôi một cái thật sâu, thở dài, mới chậm rãi mở miệng.
“Con và Nặc nhi không hề ly hôn đâu.”
Một câu nói thản nhiên, lại như ném một quả bom xuống.
“Vậy tại sao –”
“Là mẹ bảo luật sư của con nói với con như vậy.”
“Vì sao ạ……” Tôi không hiểu.
“Mẹ muốn để con nhận biết rõ lòng mình, cũng muốn xác định con có thật sự đáng giá để con mẹ yêu hay không. Tuy rằng mẹ hiểu lúc trước vì sao con lại lựa chọn ra đi, nhưng nhìn thấy con mình vì con mà thống khổ, sâu tận đáy lòng mẹ vẫn có oán trách đối với con.”
“Con…… thật sự rất xin lỗi.”
“Con không có lỗi với ai cả. Con thống khổ tuyệt đối sẽ không ít hơn Nặc nhi. Tờ đơn ly hôn kia của con, Nặc nhi đã xé nát từ lâu rồi. Mà sở dĩ mẹ bảo luật sư làm như vậy, cũng là muốn như ý nguyện của con.”
“Mẹ làm được rồi. Vào lúc luật sư nói mọi việc đã làm ổn thỏa, con đã cảm thấy trong lòng giống như bị dao đâm vậy, thống khổ không biết phải làm sao. Cũng ý thức được mình đã tổn thương Nặc sâu đậm tới mức nào.”
“Hôn nhân không phải trò đùa. Bắt đầu từ ngày quyết định đón nhận người con dâu là con lần nữa, mẹ đã nói với chính mình rằng bất luận sau này con có thể sinh con nối dõi cho nhà họ Lôi hay không, mẹ cũng đều sẽ không tính toán nữa. Toàn tâm toàn ý đối xử với con, Nặc nhi cũng là một lòng với con. Nên một tờ đơn ly hôn ấy của con, làm tổn thương không chỉ mình nó, mà cả chúng ta nữa.”
“Con xin lỗi mẹ. Thật sự vô cùng xin lỗi mẹ! Con chỉ là không muốn liên lụy anh ấy thêm nữa. Con cứ cho rằng, nếu đã ra đi thì nên cắt đứt sạch sẽ, để anh ấy tìm được một người tốt hơn.”
“Chuyện tình cảm nếu có thể nói thế nào sẽ là thế ấy, thì bây giờ chúng ta cũng đã không cần thiết có cuộc đối thoại lần này. Và con, từ lâu cũng đã không phải là con dâu của mẹ nữa rồi.”
“Mẹ…… con thật sự rất xin lỗi.”
“Con à, con không có lỗi với ai cả. Mẹ chỉ là muốn để con nhận ra một sự thật. Thời gian không phải vạn năng, có một số thứ cuối cùng vẫn phải đối mặt. Con không thể lừa dối lòng mình, thương tổn chính mình, cũng thương tổn những người yêu thương con được.”
“Con biết sai rồi, trong nháy mắt nhìn thấy Nặc con đã biết mình quá sai rồi.”
“Con nên đối tốt với nó, cũng đối tốt với chính mình. Đời người rất ngắn ngủi.”
Nói lời thấm thía xong, mẹ chồng vươn tay khẽ vỗ về thân thể tôi vì khóc nức nở mà khẽ run.
Về chuyện đưa ra đề nghị ly hôn, tôi đã ích kỷ. Lúc ấy tôi một lòng muốn đoạn tuyệt tất cả quan hệ, xem nhẹ tình cảm của Lôi Nặc, cũng xem nhẹ lòng mình.
Chỉ cảm thấy nếu tôi đi rồi, thì không nên chiếm lấy vị trí Lôi thiếu phu nhân nữa. Quá nhiều thứ, tôi thật sự không hề suy xét.
Mãi đến khi luật sư nói đã làm ổn thoả, tôi mới tỉnh ngộ lại, đau đến không thể thở nổi.
Tôi sai rồi, thật sự đã sai rồi.
Đối mặt thôi, tôi không thể trốn tránh thêm nữa.
Trò chuyện, tiến hành rất lâu. Về chủ đề hôn nhân cùng hạnh phúc của phụ nữ, mẹ chồng cho tôi rất nhiều ý kiến.
Tôi nghiêm túc nghe, tỉ mỉ thưởng thức.
Rất khuya, tài xế đưa mẹ chồng đi rồi. Còn tôi, quyết định muốn gọi xe về nhà.
Xoay người chuẩn bị đi sang một bên, lại bị người đàn ông bỗng nhiên xuất hiện phía sau làm hoảng sợ.
Ngây ngẩn nhìn anh ta, trong chốc lát tôi thật đúng là không biết phải phản ứng như thế nào……
Khụ, chương này cảnh báo 18+ a~~~
“Đã lâu không gặp……”
Nhìn nhau một lúc lâu sau, tôi lên tiếng trước.
Một trận gió lạnh trùng hợp thổi qua, tôi ăn mặc tương đối mỏng nên rùng mình một cái.
Người đàn ông trước mắt này lại giống như không hề thấy lạnh, im lặng, ngơ ngác nhìn tôi.