Thật ra tôi nên sớm cảm giác được. Không chỉ mình anh, mà cả tôi có thật sự hạnh phúc không?
Chúng tôi đều giả vờ như không sao cả, nhưng thật sự có quên đi không?
Anh nuông chiều tôi, sớm muộn cũng sẽ thấy mệt.
Mà tôi được nuông chiều, cũng sớm muộn sẽ thấy chán.
Chỉ là không ngờ rằng, lúc nhận được đáp án, lòng tôi vẫn sẽ đau như cũ.
Vòng qua giả sơn, tôi đi đến một con đường nhỏ khác.
Tôi cũng không biết rõ đường đi lắm, nên rất lâu mới đến được hồ suối nước nóng.
Để cho khí nóng kia xông nóng mình, tầm mắt bắt đầu không rõ, ý thức lại đặc biệt minh mẫn.
Tâm sự trở nên ngày càng nhiều, cảm xúc trở nên không còn phập phồng nữa.
Những điều này đều là dấu hiệu.
Mà tôi, thân là bác sĩ tâm lý, hẳn phải rõ ràng hơn so với những người khác.
Thở dài một hơi thật sâu, nhắm hai mắt lại. Đưa hai tay ra, cảm nhận khí lạnh bên ngoài cùng nước nóng trong suối va chạm với nhau.
Tôi thấy thoải mái, thật muốn cả đời đều như vậy.
Nhưng tôi biết rõ điều đó là không có khả năng. Giống như quan hệ của Lôi Nặc và tôi vậy, mãi mãi an nhàn như vậy tiếp, là không có khả năng.
Một đợt tiếng ồn ào truyền vào, tôi cũng thận trọng hơn rất nhiều. Không còn là một mình trong hồ suối nước nóng nữa, bắt đầu có người đi vào.
Vội vàng xả nước lại xong, tôi đi ra.
Trở lại biệt viện của chúng tôi, thay quần áo của mình.
“Em về rồi à?” Lôi Nặc từ ngoài phòng đi vào, theo sau còn có một nhân viên phục vụ.
“Dạ.” Tôi xoay người lại, nhìn anh cười cười.
“Anh bảo người ta chuẩn bị chút thức ăn. Người ăn trong quán tương đối đông, anh nghĩ em hẳn là sẽ thích yên tĩnh.” Anh đi tới gần tôi, bảo phục vụ đặt món ăn lên bàn trước mặt tôi.
“Cám ơn.” Tôi cười xê dịch người. Nhìn một bàn món ngon này, thật đúng là đói bụng mà.
“Ăn nhiều một chút.” Anh dịu dàng nhìn tôi, trong mắt viết lên thỏa mãn.
“Ừm……”
Tôi cầm lấy đũa, tận tình khao bụng của mình.
Cũng không quên gắp thêm cho anh chút thức ăn.
Một bữa sáng, thời gian ăn cũng không tính là ngắn.
“Uống chén trà không?” Lôi Nặc đề nghị.
“Được.” Tôi gật gật đầu.
Sau khi bảo phục vụ mang đến ấm trà ngon nhất, chúng tôi ngồi vào bàn.
“Anh hạnh phúc không?” Tôi nhìn thẳng anh, hỏi ra lời trong lòng.
Anh lập tức sửng sốt, thân thể cũng cứng đờ. Lo lắng nhìn tôi.
“Em muốn nói chuyện với anh.” Cầm tay anh, tôi hít sâu một hơi.
Vẻ mặt Lôi Nặc chuyển sang nghiêm túc, con ngươi đen cực nóng sít sao nhìn tôi chằm chằm, sâu không thấy đáy.
Anh không nói gì, chờ tôi mở miệng.
“Em chuẩn bị tốt rồi……”
Gằn từng tiếng, rõ ràng rành mạch, tôi báo cho anh biết.
Vẻ mặt nghiêm túc hóa thành kinh ngạc, tiếp đó chính là hưng phấn. Anh kích động, nhìn tôi thật sâu, nói không ra lời.
Khóe mắt cùng khóe miệng đều tràn ngập ý cười, hy vọng cũng từ chỗ sâu trong con ngươi đen kia từ từ dâng lên.
“Em…… thật sự, chuẩn bị tốt rồi sao!?” Cuối cùng, anh giống như đã tìm được lại giọng nói của mình. Thật cẩn thận xác định lại, vẻ mặt khẩn trương.
“Ừm……” Tôi cười gật đầu, hôn lên môi anh.
“Ông trời……!!” Anh hưng phấn kêu to, nhanh chóng đứng dậy đi tới đi lui trong phòng.
“Tuy rằng tỷ lệ thành công rất nhỏ, nhưng bây giờ em bằng lòng đi thử. Cho dù cuối cùng, một chút hy vọng duy nhất cũng bị nhẫn tâm bóp chết đi nữa. Em biết nó sẽ rất đau, nhưng em nghĩ em đã có khả năng tiếp nhận thống khổ kia rồi.”
Đứng dậy theo anh, tôi chậm rãi tới gần anh.
Anh giang hai tay, chờ đón tôi.
Thật chặt, tôi ôm chặt lấy anh.
“Còn anh? Có thể tiếp nhận đả kích có hy vọng, rồi lại thất bại kia không?” Tựa ở bên tai anh, tôi nói nhỏ.
Xác định lòng của anh, đã trở nên quan trọng hơn bất cứ điều gì.
“Tuy rằng sẽ thật đáng tiếc, nhưng anh có thể.” Anh kiên định nói xong, tim đập liên tục tăng lên. Bang bang rung động, tôi nghe thấy rất rõ ràng.
Hiểu được kích động của anh, hiểu được khẩn trương của anh.
Anh cho tới bây giờ cũng chưa từng ép tôi về chuyện đó, nhất định là rất nôn nóng.
Đợi được quyết định của tôi, anh không thể nghi ngờ là vô cùng vui mừng.
Cho dù không thành công, vậy cũng có nghĩa rằng ít nhất tôi đã tiến về phía trước một bước.
“Vất vả cho anh quá……” Tôi hôn lên mặt anh, dịu dàng nhìn anh.
Nụ cười khoan dung cùng ánh mắt sủng nịch kia, làm cho tôi cảm động sâu sắc.
Vì em, anh thật sự đã vất vả rồi.
“Ngày mai liền đi tìm bác sĩ Lý, được không?” Sờ khuôn mặt tuấn tú của anh, tôi mỉm cười ngọt ngào .
“Được!” Anh gật gật đầu, dịu dàng hôn lên môi tôi.
Chỉ là thân mật đơn giản nhưng vào lúc bờ môi va chạm, lại không thể vãn hồi. Anh kích động hôn tôi, mà tôi cũng nhiệt tình đáp lại.
Cảm xúc mạnh mẽ trong nháy mắt thiên lôi câu địa hỏa* mà bùng nổ.
*thiên lôi câu địa hỏa: sấm sét hấp dẫn lửa đất.
Chúng ta điên cuồng triền miên, điên cuồng làm tình.
Các góc trong phòng, gần như đều để lại dấu vết ‘yêu’ của chúng tôi.
Tình yêu trầm bổng tại trong phòng ấm áp này, chúng tôi mệt mỏi nằm xuống giường mềm.
Anh nhấc chăn lên, một tay kéo tôi vào trong lòng. Hôn một cái thật sâu xong, mới để tôi nghỉ tạm một lát.
Cảm nhận được thở dốc của nhau, tôi vô cùng quyến luyến giờ khắc này.
Tương lai, nhất định sẽ gập ghềnh khó có thể tưởng tượng. Nhưng em, không muốn để anh phải một mình gánh vác .
Hôn nhân là thành quả sự cố gắng của cả hai người, em không muốn tiếp tục làm người bị động nữa.
“Em muốn đi ra ngoài.” Sờ sờ bờ ngực rắn chắc của anh, tôi làm nũng nói.
“Làm gì?” Anh khàn khàn lên tiếng hỏi.
“Hưởng thụ cuộc sống, giống như mọi người, hòa nhập vào trong đó. Mau lên!! Anh mau đứng dậy đi!”
Tôi hưng phấn ngồi dậy, thúc giục anh.
Mày tuấn của anh nhướng lên, nghi hoặc nhìn tôi, thở dài rồi ngoan ngoãn đứng dậy, thay quần áo.
Sau một lát, chúng tôi nắm tay ra khỏi biệt viện.
Đi về phía thế giới huyên náo, tràn ngập tiếng ca kia.
Nơi này tên là Nhạc Cực biệt viện, là nơi chủ nhân chiêu đãi bạn bè.
Nhìn Nghiêm Thiên Triệt cùng Diệp Mạn Đình qua lại không ngớt trong đám người, chúng tôi chỉ qua loa lên tiếng chào hỏi rồi đi vào một phòng có tiếng đàn du dương.
Nhưng vào nháy mắt cửa mở ra, tôi sững sờ tại chỗ.
Ngoại trừ người diễn tấu, ba người ngồi trong đó chúng tôi đều không xa lạ gì.
Niếp Phong, Quý Phong Nhiên, còn có Kỉ Lan kia nữa.
Đứng hình……
Hình ảnh vẫn dừng lại ở đó. Sự kinh ngạc viết trong mắt mọi người, chỉ trừ Kỉ Lan.
“Thật trùng hợp……” Nụ cười ngọt ngào vô tội, cùng giọng nói dịu dàng kia, thật sự làm cho toàn thân người ta không thoải mái. Người đầu tiên lên tiếng là cô ta, dường như không chút xấu hổ nào. Đứng dậy, còn dành ra chỗ ngồi bên cạnh cho tôi và Lôi Nặc.
“Mọi người làm sao vậy?” Cô ta mỉm cười nhìn mọi người, cuối cùng dừng tầm mắt trên người Lôi Nặc.
Anh không đếm xỉa đến người nào, kéo tôi xoay người muốn rời khỏi.
“Chờ đã.” Tôi ngăn anh lại.
“Nếu đều quen biết nhau, thì có hề gì đâu?” Tôi nhướng đôi mày thanh tú lên, kéo anh ngồi xuống.
Đối mặt, tôi đã học được.
Tiếng đàn vẫn du dương, nhưng phỏng chừng giờ phút này tất cả mọi người đã không còn nhàn rỗi tao nhã nữa rồi.
Kỉ Lan bảo người chơi nhạc lui xuống, sau khi bày ra chút trà bánh, vẻ mặt mang ý cười lần lượt châm trà cho chúng tôi.
“Sao các anh lại đến đây?” Tôi nhìn về phía Niếp Phong, lại liếc nhìn Quý Phong Nhiên một cái.
Hai người nhìn nhau, Quý Phong Nhiên không hề gì mà nhún vai, nhướng mày rậm lên: “Đều là bạn bè, đương nhiên là nhận được thiệp mời. Còn về chuyện vì sao lại trùng hợp xuất hiện trong phòng này, thì phải hỏi vị Kỉ tiểu thư đây.”
Ánh mắt chuyển hướng Kỉ Lan, tôi muốn nghe cô ta giải thích cho mình như thế nào một chút.
“Âm nhạc hay mọi người đều thích, đây cũng không có gì là trùng hợp hay không trùng hợp cả.” Cô ta không sao cả nói xong, tầm mắt lại đổ dồn về phía Lôi Nặc.
Mà người đàn ông bên cạnh tôi, lại là ngay từ đầu đã nhìn chằm chằm vào Niếp Phong và Quý Phong Nhiên phía đối diện, khuôn mặt u ám, không tốt lắm.
“À! Đúng rồi! Tôi có một người bạn làm bác sĩ ở Mỹ. Tay nghề của anh ta rất giỏi, có cần tôi giới thiệu cho La tiểu thư khám thử xem không?” Tiếng nói mềm mại, nhưng sắc mặt lại lộ vẻ âm hiểm. Lần đầu tiên tôi đối với cô ta không có bất cứ cảm giác nào khác ngoài chán ghét.
“A…… thật có lỗi quá, đây là chuyện riêng của La tiểu thư, tôi đã không cẩn thận nói lỡ miệng rồi.”
Nhìn vẻ mặt hoang mang kia, tôi thật sự là bội phục tài biểu diễn của cô ta.
Nếu như trước kia tôi đối với cô ta còn có chút tôn trọng, thì bây giờ tôi là thẳng thừng bắt đầu khinh bỉ cô ta.
“Cô đủ rồi đấy!” Tiếng mắng tức giận từ bên cạnh tôi truyền đến, Lôi Nặc phẫn nộ nhìn Kỉ Lan.
“Chưa đủ! Làm sao đủ được chứ!” Vành mắt gần như là ửng đỏ lên trong nháy mắt, Kỉ Lan cũng bắt đầu lớn tiếng.
“Em bị sao vậy?” Niếp Phong thấp giọng hỏi, lo lắng cầm tay tôi.
Lại ‘bốp’ một tiếng, bị đánh xuống.
Lôi Nặc âm u nhìn Niếp Phong, không có chút độ ấm, lạnh đến dọa người.
“À…… không có gì, đáng ngại lắm.” Tôi xấu hổ nhìn anh, cầm tay Lôi Nặc.
Ai ngờ, một động tác này, lại làm đôi mắt Quý Phong Nhiên bên cạnh Niếp Phong lập tức ảm đạm xuống.
Muốn buông tay, lại bị bàn tay to kia giữ chặt.
Mà tiếng hít thở của người phụ nữ kia cũng bởi vì hành động của Lôi Nặc, mà dần dần rõ ràng.
“Thật sự không có gì đáng ngại sao?!” Cô ta nheo hai tròng mắt lại, nghiêng đầu nhìn tôi, vẻ mặt khiêu khích.
“Cô –” Ngăn không cho Lôi Nặc nói tiếp, tôi vỗ vỗ bờ vai anh, cười cười.
“Cô có cần phải mang điểm yếu của người khác đi rao rêu khắp nơi vậy không? Tàn nhẫn đâm vào chỗ đau của người khác, cô cảm thấy vui sướng lắm sao? Nếu yêu một người đàn ông mà lại biến cô thành dạng như hiện giờ, tôi đây cũng thật thương xót cho cô.”
Bất đắc dĩ lắc đầu, tôi thật sự rất thất vọng với cô ta.
Không phải vì bản thân tôi, mà là vì Lôi Nặc. Vì anh từng yêu một người phụ nữ như vậy, mà cảm thấy nguội lạnh trong lòng.
“Tôi sao? Ha ha……” Cô ta cười lạnh.
“Cô có yêu anh ấy được như tôi sao? Cô có biết cái gì là yêu không? Cô ích kỷ giữ lấy địa vị thiếu phu nhân của Lôi gia, lại không thể thật sự vì Lôi gia làm gì cả thì có tư cách gì mà nói tôi chứ! Cô chỉ là người phụ nữ không khỏe mạnh, là người phụ nữ không sinh nổi con!”
Một tiếng “chát –”, vang vọng toàn hiện trường.
Năm dấu ngón tay bỏng rát, rõ ràng dừng trên mặt Kỉ Lan……