Bây giờ chúng tôi đang chuẩn bị bay đến Hà Lan. Niếp Hoàn Vũ đi ở phía trước, tôi và Lôi Nặc đi phía sau.
Tử Vận, vì cô ấy, tôi quyết định ra nước ngoài động viên trái tim yếu ớt cô độc của cô ấy.
Mặc dù không biết sẽ có bao nhiêu hiệu quả, nhưng ít ra tôi không thể không làm gì.
“Anh không cần đi theo mà.” Tới phòng chờ máy bay, tôi xoay người nhìn Lôi Nặc ở bên cạnh điện thoại đang reo không ngừng.
“Ừ, cứ như vậy đi.” Ngắt điện thoại, anh nhìn tôi cười cười. Duỗi cánh tay ôm tôi vào lòng. “Có một số việc cần sự phê duyệt của anh, nhưng giờ đã giải quyết xong cả rồi.”
“Em đi gặp Tử Vận, anh có gì phải lo lắng chứ?”
“Người nhà họ Niếp, anh đều lo lắng.” Vẻ mặt anh mang ý cười, trang phục đơn giản thoải mái, nhìn qua cực kỳ mê người.
“Anh Niếp không xấu.” Tôi nhìn Niếp Hoàn Vũ đứng ở cách đó không xa một cái.
“Để vợ mình cùng đi Hà Lan với đối thủ cạnh tranh? Anh không độ lượng nhiều như vậy.” Anh cười hôn nhẹ lên mặt tôi.
“Được rồi.” Thẹn thùng đẩy anh ra, không muốn quá mức thân mật ở nơi công cộng.
“Huống hồ, có lẽ gần đây bị em làm thành thói quen, một mình trông coi phòng anh sẽ không ngủ được .” Vẻ mặt anh cười xấu xa.
“Đáng ghét! Hàng đêm miệt mài! Mấy ngày này anh nên nghỉ ngơi cho tốt mới đúng đấy!” Tôi lườm anh một cái, nhớ tới sức lực mãi mãi cũng dùng không hết của anh.
“Không, không, vì thế hệ sau của chúng ta, anh còn phải càng chăm chỉ hơn một chút mới đúng.” Anh lắc lắc đầu, vẻ mặt xán lạn nói, tay còn không quên sờ sờ bụng tôi.
Tôi vừa buồn cười vừa tức giận nhìn anh, phát hiện ra mặt vô lại của người này thật đúng là không dám khen tặng. Thậm chí còn có thể tưởng tượng ra được khi anh còn bé, là một đứa nhỏ bướng bỉnh phá phách đến cỡ nào. Nhắc tới điểm ấy, tôi còn thật sự vì thế hệ sau mà lo lắng.
“Được rồi, đi thôi.” Đã đến thời gian đăng ký, Niếp Hoàn Vũ đi tới cho chúng tôi biết.
Nhìn phía ngoài cửa sổ, phát hiện máy bay tư nhân của anh ta đã đứng trên sân đậu máy bay rộng lớn kia.
Hành trình đi Hà Lan lần này, ngoại trừ vì Tử Vận ra. Mặt khác còn vì người đàn ông vừa lên máy bay đã ngủ say bên cạnh tôi này nữa.
Sinh nhật anh sắp đến. Tôi dự định lặng lẽ mang đến một sự kinh ngạc vui mừng cho anh, đương nhiên ông lớn này vẫn chưa hay biết gì đâu. Thật ra nếu không phải anh kiên trì không đi cùng không được, tôi còn thực sự phải nghĩ nên mở miệng thế nào để bảo anh đi cùng nữa.
Nghiêng người nhìn khuôn mặt anh lúc ngủ, vành đen ở đáy mắt có thể thấy rõ ràng. Vì hành trình lần này, anh phải bận rộn mấy ngày mới xử lý xong lượng công việc khổng lồ. Vài buổi tối, lúc tôi chợt tỉnh giấc đều phát hiện đèn ở phòng đọc sách của anh vẫn sáng.
Thật sự là vất vả cho anh. Đây là lần đầu cùng anh xuất ngoại du lịch, tôi rất phấn chấn. Bởi vì đám cưới của chúng tôi, đến cả tuần trăng mật cũng không có. Trước đây vẫn thấy không sao cả, nhưng giờ nghĩ lại, cũng là một tiếc nuối không nhỏ.
Đắp lại tấm thảm đã bị tuột xuống cho anh, sờ sờ tóc anh, cuối cùng lại hôn một cái lên trán anh xong, mới ngoan ngoãn ngồi ổn định, nhắm mắt, tiến vào trạng thái lữ hành.
……
Máy bay tiếp đất, đã là mười một, mười hai tiếng sau. Vì đã là buổi tối nên chúng tôi đi thẳng về khách sạn nghỉ ngơi.
Nhìn thấy Tử Vận lâu ngày không gặp, đã là chuyện của ngày hôm sau.
Nhìn thân thể gầy yếu cùng vẻ mặt tiều tụy của cô ấy, lòng của tôi cũng bắt đầu đau.
Xa cách chưa đến một tháng thế mà cuộc sống của chúng tôi lại xảy ra nhiều biến hóa lớn như vậy.
“Cậu cùng anh ấy còn có thể không?” Cầm tay cô ấy, tôi nhẹ giọng hỏi.
Sau một đoạn ôn chuyện cậu khóc mình khóc, tôi đi vào đề chính.
“Không biết nữa.” Cô ấy mệt mỏi lắc đầu, lộ ra một nụ cười chua xót.
Dáng vẻ tuyệt đẹp, cho dù là không thoa son phấn, tiều tụy không thể tả thì vẫn đẹp đến làm cho người ta run sợ.
“Tử Vận, bất kể cậu chọn sống một cuộc sống như thế nào, mình cũng đều hy vọng cậu có thể hạnh phúc. Sau này đau lòng cũng thế mà khổ sở cũng vậy, đừng quên còn có mình.”
“Ừ……” Cô ấy điềm đạm gật đầu, vành mắt bắt đầu ướt át. Hít sâu một hơi, nhìn tôi lại lên tiếng: “Đừng nói mình nữa, còn cậu? Gần đây tốt không?”
“Mình cũng coi như tốt. Tuy rằng không phải thuận buồm xuôi gió, nhưng cũng không có gì trở ngại.” Sơ sài nói qua, cái mà tôi quan tâm hơn hiện giờ chính là thể xác và tinh thần cô ấy.
“Anh ta là thế nào vậy?” Tử Vận nhìn lướt qua Lôi Nặc ngồi ở phòng khách, quay đầu hỏi tôi.
“Lãng tử quay đầu.” Bốn chữ đơn giản, đủ để hình dung tất cả.
“Ừ……” Tử Vận hiểu ý cười cười, nhìn tôi: “Cậu bây giờ, đã khác rồi.”
“Vậy ư.”
“Đang yêu. Phụ nữ có tình yêu tưới vào, luôn chói mắt làm người ta không thể không chú ý.”
“Ừ, đối với anh ấy mình có cảm giác tim đập. Bây giờ cũng rất hạnh phúc.” Lược bớt đi câu dự định có một đứa con, tôi không muốn cô ấy thấy cảnh thương tình.
“Mình mừng cho cậu.” Cô ấy yếu ớt nói.
Tôi cười với cô ấy, yêu thương nhìn cô ấy, hy vọng có thể an ủi vết thương lòng của cô ấy. Nhưng việc duy nhất tôi có thể làm, ngoại trừ ủng hộ cùng quan tâm về mặt tinh thần ra, thực sự cũng không thể làm gì khác.
Dang hai tay, tôi ôm chặt lấy cô ấy.
Đó là thương tiếc giữa phụ nữ, đó là tình cảm giữa bạn bè.
Tôi hiểu, tôi thật sự hiểu sâu sắc nỗi thống khổ của cô ấy.
Không biết làm sao cùng với cảm thán, đều dâng lên trong lòng.
Tôi thật sự không giỏi việc ở cùng người bị tổn thương, cho dù bản thân là một bác sĩ tâm lý. Đối mặt với bệnh nhân khác tôi có thể đánh giá một cách khách quan, từ đó đưa ra một số đề xuất.
Nhưng khi đến lượt người mình thật sự quan tâm, tôi lại chỉ có thể cùng cảm nhận sự thống khổ đó.
Làm bạn cả ngày, chúng tôi tản bộ, tâm sự. Làm tất cả những chuyện có thể khiến cô ấy thoải mái. Lôi Nặc thì giống như một người hầu, giúp chúng tôi làm cái này, cái kia.
Rất muộn, mới rời khỏi phòng ở của cô ấy. Lúc trở lại khách sạn, đã là gần sáng.
Sau khi tắm rửa toàn thân mệt mỏi, tôi gần như là ngả đầu liền ngủ ngay. Trong lúc mơ mơ màng màng cảm giác được Lôi Nặc đắp chăn cho tôi, hôn lên mặt tôi. Mà anh cũng là lần đầu tiên, ngoan ngoãn ôm tôi ngủ, không có bất cứ ý nghĩ không an phận nào.
Trải qua một đêm nghỉ ngơi, cuối cùng tôi đã khôi phục sức sống ngày xưa, vẻ mặt anh cũng sáng láng lên. Anh dẫn tôi dạo chơi danh lam thắng cảnh, di tích lịch sử, giống một quý ông mà theo sát tôi, bảo vệ tôi.
Tử Vận, liền giao cho Niếp Hoàn Vũ. Chuyện giữa những người yêu nhau, vẫn là để bọn họ tự giải quyết tốt hơn.
Vả lại lát nữa, tôi còn chuẩn bị một vài bất ngờ, muốn cùng chúc mừng với anh.
“Em đã nói muốn dẫn anh đến một nơi rồi, vì sao bây giờ trở về khách sạn vậy.” Bị anh nài ép, kéo tới cửa phòng.
Vốn định ở một nơi khác mà Niếp Hoàn Vũ đã giới thiệu để chúc mừng sinh nhật anh, chuẩn bị ổn rồi! Nhưng đều bị anh làm xáo trộn tất cả!!
“Em chờ một chút.” Anh ra vẻ thần bí nhìn tôi, cười đến xán lạn.
“Cái gì vậy?”
“Nhắm mắt lại đi.” Anh vỗ nhẹ mặt tôi, chắn trước cửa phòng.
Không còn cách nào tôi nhìn anh một cái, ngoan ngoãn nghe theo.
“Tốt…… đi theo anh.” Anh nắm tay tôi, mở cửa phòng ra.
“Mở mắt đi……”
Theo lời anh nói, tôi mở hai mắt, nhưng tại phút chốc lấy lại ánh sáng nhìn thấy được thì đã đứng ở một nơi.
Đầy phòng là hoa thủy tiên tím, như đang ở bên trong một biển nước, xinh đẹp khiến người ta lóa mắt.
Lớn đến thế này, chưa bao giờ từng có người nào tặng hoa thủy tiên tím cho tôi. Loại hoa này được Grandia ưa chuộng nhất, mỗi năm chỉ nở bảy ngày. Cực kỳ sang quý, khó tìm.
Thích nó không chỉ vì vẻ ngoài đẹp đẽ của nó, hay tôi thích màu tím nhất. Mà là vì trong ngôn ngữ các loại hoa nó mang ý nghĩa — tình yêu không vụ lợi.
Hoa này được toàn thế giới xưng tụng là sang quý nhất, nay lại bày khắp phòng.
Là vì, đổi lấy nụ cười của tôi.
Tôi làm sao có thể không cảm động, làm sao có thể không động lòng. Chưa từng nói với anh cái mình yêu thích bao giờ, nhưng anh không những đã biết, mà còn lại làm được.
Có một số thứ không phải có tiền là có thể mua được, hoa thủy tiên tím này sở dĩ quý giá, chính bởi vì nó rất hiếm.
Không biết anh phải vận dụng bao nhiêu sức người sức của để làm những thứ này, có điều tôi biết, anh quan tâm tôi rất sâu sắc.
“Tâm Âm?” Sau lưng truyền đến giọng nói của anh.
Tôi hoàn hồn, xoay người sang. Dịu dàng động tình nhìn anh, chăm chú nhìn anh.
Muốn nhìn thử xem trong đầu người này rốt cuộc là nghĩ cái gì!
Để đổi lấy nụ cười của hồng nhan, thật sự đã ném tiền của đi rồi!
“Tâm Âm?” Vô cùng khẩn trương nhìn tôi, bàn tay to huơ huơ trước mắt tôi.
“Ai bảo anh tiêu tiền bừa bãi vậy!” Sau một lúc lâu, nhận được chính là một câu chất vấn như vậy của tôi.
“Ách?” Anh lập tức sững sờ tại chỗ. Nghĩ đến anh luôn sắc bén khôn khéo, cũng có thời điểm không biết làm sao thế này.
“Ha ha ha ha……” Tôi vui vẻ nở nụ cười, khuôn mặt cố ra vẻ nghiêm túc cũng cười như nở hoa.
Bỗng nhảy lên ôm anh, như chú gấu mà ôm anh.
“Cảm ơn anh……” Nhẹ giọng ngọt ngào ghé vào tai anh nhắn gửi lòng biết ơn của mình.
“Em vui vẻ là được rồi.” Anh nhảy nhót nói, tâm tình cũng tốt lên. Bắt đầu ôm tôi xoay vòng quanh.
Người muốn đem đến bất ngờ, vốn phải là tôi. Nhưng lại bị người đàn ông này giành trước.
Đẩy anh đi vào tắm rửa, tôi lặng lẽ bố trí ổn thỏa mọi thứ.
Thôi được, đâm lao đành phải theo lao vậy.
Chỉ chốc lát, anh toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái đi ra khỏi phòng tắm, thay một bộ quần áo nhẹ nhàng thoải mái.
“Ông xã……” Tôi dịu dàng gọi anh, ý bảo anh ngồi xuống.
“Gì vậy?”
Tôi ra vẻ thần bí cười cười, ấn dụng cụ điều khiển từ xa trong tay.
Những phục vụ ở bên ngoài đẩy cửa đi vào, bánh ngọt, món ăn, toàn bộ đưa đến, miệng còn hát bài hát mừng sinh nhật.
Anh lập tức sững sờ tại chỗ, nhìn những người này lục tục ra ra vào vào, lại nhìn vẻ mặt tươi cười của tôi.
Kéo anh vào bàn ăn, bảo những người phục vụ đi ra.
“Sinh nhật vui vẻ.” Tôi chân thành đưa món quà đã được gói tỉ mỉ.
“Ách……” Anh theo bản năng nhận lấy, dường như vẫn còn đang kinh ngạc.
Món quà được gói tinh xảo, trong giây lát liền hiển hiện trước mặt anh.
Một bức chân dung tôi tự thêu hiện ra trước mặt anh. Không lâu trước tôi nhân dịp lúc anh làm việc đã lén chụp được vẻ mặt chuyên tâm kia, tìm người làm thành bức tranh thêu chữ thập, tôi dùng từng đường kim mũi chỉ thêu thành. Thật sự tích tụ rất nhiều tâm huyết.
Tuy rằng không bằng được hoa thủy tiên tím của anh, nhưng lại là tấm lòng chân thành nhất của tôi.
“Tâm Âm……” Anh cảm động nhìn tôi, hồi lâu mới lên tiếng.
“Dạ?”
“Sau khi lớn lên, anh đã cấm tất cả mọi người làm sinh nhật cho anh……”
“Vì sao vậy?” Tôi khó hiểu nhìn anh.
“Bị quá nhiều người chăm sóc cũng không phải một việc tốt. Bên ngoài thì như sống những ngày ‘chúng tinh phủng nguyệt’(những ngôi sao quây quanh mặt trăng), nhưng thực chất là phải tiếp nhận những huấn luyện