n lướt tất cả mọi người một cái cũng không, trực tiếp thờ ơ nhìn người đàn ông có vẻ giống quản lý.
“Lôi tiên sinh, chỗ của ngài đã được bố trí ổn thỏa.”
“Ừm.” Anh gật đầu ra hiệu. Phong thái tôn quý giống như một quốc vương. Nếu đổi thành người khác, tôi nhất định sẽ cảm thấy người này đáng ghét đến cực điểm, nhưng nhìn anh bày ra bộ dáng này, tôi thật đúng là một chút cũng không cảm thấy không ổn.
Thật là hổ thẹn, hổ thẹn……
“Đi thôi.” Anh ôm tôi, dịu dàng nói. Dẫn tôi đi theo sau quản lý.
Đi qua hành lang dài vắng lặng, chúng tôi đi tới khu phòng đặt trước. Vừa rời xa huyên náo, bỗng một phòng trong số những phòng ở đây liền phát ra tiếng leng keng chấn động, bên trong truyền đến tiếng người phục vụ liều mạng giải thích, cùng một giọng nữ quen thuộc.
Tôi và Lôi Nặc cũng không tự giác dừng chân, tầm mắt liếc về phía cửa căn phòng đặt trước đã được mở ra một nửa.
Tâm tình vui vẻ nhất thời có thay đổi lớn, tôi biết sắc mặt mình giờ phút này nhất định khó coi đến cực độ.
Nhìn thân hình mảnh khảnh kia, tôi cảm thấy hai mắt mình đều sắp phun ra lửa!
Là cô ta!
Vì sao cứ phải là cô ta chứ!!! “Có chuyện gì vậy!” Người đàn ông có vẻ giống quản lý thấp giọng trách cứ.
“Là…… tôi, tôi không cẩn thận làm đổ nước lên người vị tiểu thư này.” Người phục vụ ấp a ấp úng nói xong, vội vàng thu dọn đống hỗn độn trên mặt đất.
Chúng tôi cứ như vậy đứng ở cửa, nhìn về phía người phụ nữ trong phòng đang sửa sang lại trang phục của mình.
“Không sao.” Kỉ Lan dịu dàng nói, từ từ ngẩng đầu lên.
Ánh mắt đối diện với tôi và Lôi Nặc.
“Ơ……” Môi đỏ mọng hơi hé, vẻ mặt kinh ngạc.
Thật giống nha! Tôi không nhịn được mà phỉ nhổ trong lòng.
“Lôi tiên sinh, Lôi phu nhân, mời đi bên này.” Quản lý thức thời vòng đi lên phía trước dẫn đường.
“Tiểu Lan, mọi người quen nhau sao?” Đột nhiên xuất hiện tiếng nói đàn ông, lại thình lình cắt ngang động tác của tất cả chúng tôi.
Phía bên cửa phòng bị che còn một người đàn ông đang ngồi, không có ai phát hiện.
“À ~ phải.” Kỉ Lan không được tự nhiên nói xong, nhìn tôi rồi lại nhìn Lôi Nặc.
“Không giới thiệu cho anh làm quen sao.” Người đàn ông đi ra, cuối cùng cũng lộ mặt. Một người đàn ông rất cao to, diện mạo tuấn tú. Chỉ là ánh mắt nhìn Lôi Nặc dường như không thân thiện cho lắm.
“À.” Kỉ Lan cũng đi ra theo.
“Lôi Nặc, còn đây là bà nhà tôi.”
Thấy Kỉ Lan khó xử, Lôi Nặc chủ động lên tiếng. Tự giới thiệu mình và tôi.
Hai chữ ‘bà nhà’ vừa ra khỏi miệng, sắc mặt Kỉ Lan rõ ràng ảm đạm đi rất nhiều. Cúi đầu không dám đối diện với chúng tôi.
Lửa giận nhất thời không có chỗ bộc phát.
Vì sao người phụ nữ này luôn thích bày ra một bộ dáng người khác đang ức hiếp cô ta vậy! Tôi căn bản cái gì cũng chưa nói, cô cần gì phải như vậy!
“Chào hai người, tôi là Cố Tắc Hạo.” Người đàn ông chủ động giơ tay ra, tự giới thiệu mình.
Lôi Nặc thản nhiên liếc anh ta một cái, lại nhìn lướt qua tay anh ta giơ ở giữa không trung.
“Chào anh.” Vì tránh để xấu hổ, tôi giơ tay, bắt tay người đàn ông xa lạ sắc mặt đang khó coi kia. Anh ta lập tức gửi cho tôi nụ cười cảm kích, tôi cũng thản nhiên đáp lại.
Bàn tay to ở hông, vào lúc tôi nở nụ cười liền ôm chặt hơn, sức lực mạnh thêm rõ rệt.
Tôi hơi lộ vẻ ngượng ngùng nhìn người ta cười. Động tác chiếm hữu rõ ràng như thế, không chỉ có tôi cảm nhận được rõ rệt, mà Kỉ Lan cùng Cố gì đó gần trong gang tấc cũng thấy rõ ràng rành mạch.
“Được rồi, rất vui được biết hai vị. Chúng tôi sẽ không quấy rầy nữa.” Người đàn ông họ Cố nhướng mày rậm, giọng điệu nhẹ nhàng nói xong, ánh mắt không nhìn Lôi Nặc, mà là nhìn tôi.
“Hân hạnh.” Tôi gật gật đầu.
Vừa dứt lời, đã bị Lôi Nặc kéo đi.
Không cần nghĩ cũng biết người đàn ông kia cùng Kỉ Lan ở phía sau đều là loại biểu cảm nào.
“Sao ngay cả một câu anh cũng không nói với cô ấy.” Trong phòng đặt trước, tôi chậm rãi lên tiếng.
Nếu hành vi vừa rồi đối với tôi là xuất phát từ ý muốn chiếm hữu, vậy thì việc cố ý không nhìn Kỉ Lan, cũng không nói một câu với cô ta là sao tôi lại không hiểu lắm.
Đối diện với đôi mắt đen của anh, mắt tôi chớp cũng không chớp. Còn anh cũng không trốn tránh mà nhìn thẳng tôi.
Một lúc lâu sau, anh cũng không hề lên tiếng.
“Không muốn nói thì thôi vậy.” Tôi không hề gì mà nói, cũng không nhìn anh nữa.
“Cố Tắc Hạo mới nổi trong giới khoa học kỹ thuật gần đây, thanh danh không được tốt lắm.” Anh trầm thấp lên tiếng, sắc mặt không được tốt cho lắm.
Bởi vì thanh danh người đàn ông kia không tốt, cho nên lo lắng Kỉ Lan sẽ chịu thiệt sao? Nghĩ đến đây, lòng tôi liền không dễ chịu.
“Cô ấy hẳn nên tự mình hiểu lấy, dạng đàn ông nào là không thể đến gần.” Anh tiếp tục lạnh lùng nói ra một câu như vậy, rất rõ ràng là đang tức giận vì Kỉ Lan.
“Nếu lo lắng như vậy thì anh qua đó nhìn xem đi.” Lời nói này vốn ở trong bụng, nhưng tự nhiên lại buột miệng thốt ra.
“Tâm Âm……” Anh nhìn tôi.
“Em nói thật đó. Nếu cô ta gặp phải chuyện không may thì anh lại càng thêm tự trách, không đúng sao? Đi qua nói rõ với cô ta không phải tốt hơn là ngồi ở đây lo lắng tức giận à.” Miệng nói thế, giọng điệu cũng cố gắng bình tĩnh, nhưng lòng của tôi lại giống như có người đang xé rách vậy.
“Không. Cô ấy đã chọn cùng ăn cơm với người đàn ông kia thì nên biết mình có thể sẽ gặp phải chuyện gì.” Anh thản nhiên nói xong, nhìn tôi nở nụ cười. Giống như đem người phụ nữ kia ném qua sau đầu, rồi cầm tay tôi.
“Tùy anh……” Tôi lạnh lùng. Mọi tâm tình tốt, toàn bộ đều vào lúc người phụ nữ kia xuất hiện mà biến mất không còn rồi.
“Anh biết tâm tình của em đều bị hỏng cả rồi, muốn đổi chỗ khác không?” Anh đề nghị, con ngươi đen gấp rút nhìn chằm chằm tôi, anh tuấn khiến tim người ta đập gia tốc.
“Em thích ăn món Thái.” Vả lại, vì cái gì cô ta ở đây thì tôi phải đi.
“Ừ, cũng được.” Anh cười xoa xoa đầu tôi, hôn má tôi một cái rồi đưa thực đơn cho tôi chọn.
“Món đắt nhất .” Tôi nhìn cũng không nhìn, trực tiếp ra lệnh.
“Được.” Anh khẽ cười ra tiếng, sủng nịch nói.
“Món anh ghét nhất.” Ấu trí càng không thể cứu vãn, tôi tiếp tục.
“Được.” Anh vẫn trưng ra khuôn mặt tươi cười nghênh đón người.
“Đáng ghét, anh như vậy em cũng không biết phải tức giận với anh như thế nào đây.”
“Vậy đừng tức giận nữa.” Anh cười tới gần tôi, hôn lên môi đỏ mọng của tôi đang muốn lên tiếng.
Nụ hôn nóng bỏng nồng nhiệt trong nháy mắt làm cho lý trí cùng nỗi buồn của tôi đều biến mất tăm, ở lại chỉ còn trái tim nhảy lên dữ dội cùng tiếng thở dốc.
Hưởng thụ tiếp bữa tối dường như cũng không phải việc khó gì.
Chậm rãi thong thả, ăn mỹ thực trên bàn, lại nghe anh liên tục thốt ra lời tâm tình, tuy rằng đa số là sắc muốn chết, nhưng nể tình anh bán mạng muốn làm tôi cười như thế, tôi cũng liền cười đón nhận lấy.
Cuối cùng, tôi gần như đã quên chuyện không vui lúc mới đến kia.
Mãi đến khi, cửa phòng mở ra. Người không muốn nhìn thấy nhất lại xuất hiện, sắc mặt của tôi lại tối sầm xuống lần nữa.
“Em…… có chuyện muốn nói với anh.” Kỉ Lan đứng ở cửa, ngại ngùng nhìn Lôi Nặc nói, ngay cả liếc mắt nhìn tôi một cái cũng không.
Lửa giận không có lý do nhất thời trào lên.
“Có chuyện gì thì nói ở đây đi.” Tôi trực tiếp thay anh trả lời, giọng điệu cũng không chút thiện ý nào.
Một câu lạnh lùng, lập tức khiến cho Kỉ Lan đem ánh mắt từ trên người Lôi Nặc dời sang tôi. Cặp mắt điềm đạm trong veo kia lúc nhìn về phía tôi lại ẩn chứa khí lạnh bức người, rất phức tạp, bên trong đôi mắt đó có một loại hèn hạ khó nói rõ, chính là làm cho người ta vô cùng khó chịu.
“Em muốn nói chuyện riêng với anh.” Cô ta cực kỳ kiên trì, ánh mắt lại lần nữa quay về trên người Lôi Nặc. Không còn khí lạnh bức người nữa, thay vào đó là khổ sở động lòng người.
Nội thương! Tôi rốt cục cũng hiểu rõ thế nào gọi là diễn rồi. Người phụ nữ này thật đúng là có bản lĩnh làm cho lửa giận của tôi bốc lên thần tốc.
“Vài phút thôi cũng không cho em được sao? Thật sự rất quan trọng mà.” Lại là một bộ dáng bị tổn thương đến cực điểm, gắt gao nhìn chằm chằm Lôi Nặc.
Tức giận đã dần dần ảnh hưởng đến nhịp thở của tôi, mà hai người này vẫn còn cứ nhìn nhau như trước.
“Tâm Âm……” Hồi lâu, Lôi Nặc lên tiếng, ánh mắt cũng chuyển hướng về phía tôi.
“Anh đi đi.” Tôi cúi đầu, ý bảo anh mau chóng ra ngoài đi.
Nếu không tôi đây nhìn thì như tu dưỡng cực cao chỉ thêm một giây nữa thôi sẽ sụp đổ ngay.
Bàn tay to vỗ vỗ sau đầu tôi, rồi anh đi ra ngoài.
Cữa đóng lại rồi, nhưng vẫn nghe được bọn họ đi không xa, tiếng nói chuyện cũng lờ mờ.
Nghĩ lại chuyện vừa rồi, cũng hiểu được mình hình như có chút thiếu thỏa đáng. Đã đồng ý cho anh có thể quan tâm người phụ nữ kia, nhưng bây giờ vẫn không khắc chế được mà hờn dỗi tức giận.
Tôi thay đổi rồi, thật sự thay đổi rồi.
Bưng ly nước đá trên bàn lên, hung hăng uống hết, giảm cơn tức cũng tốt.
Nói là vài phút mà đã giằng co hơn nửa tiếng, không biết bọn họ đang nói chuyện gì, tiếng nói chuyện lờ mờ cũng đã biến mất. Tóm lại, tính nhẫn nại của tôi đang dần mất đi.
Gọi người phục vụ vào, tôi chuẩn bị tính tiền rồi rời đi.
Nếu muốn tán gẫu, cứ nói suốt đêm luôn đi. Khỏi bị người dư thừa như tôi làm mất hứng thú của các người.
Cầm lấy túi xách bước ra cửa phòng, phát hiện xung quanh đều không có bóng dáng bọn họ. Lòng tôi cũng lạnh đi hơn phân nửa.
“Bà Lôi.” Tiếng một người đàn ông cũng không tính là xa lạ từ phía sau truyền tới, vừa nghe qua ban nãy. Tôi cũng không quên nhanh như vậy.
“A, chào anh.” Tôi xoay người lại.
“Tiểu Lan nói là đi nhà vệ sinh, nhưng đã nửa tiếng rồi cũng chưa đi ra, tôi sợ cô ấy xảy ra chuyện gì.” Đây là người thanh danh không tốt trong miệng Lôi Nặc đấy sao, tối thiểu anh ta còn biết lo lắng cho bạn gái mình mang đến.
“Tôi cũng không rõ lắm.” Thản nhiên nói xong, tôi quay đầu bước đi.
Nhưng vừa đi được vài bước lại bị người đàn ông kia kéo lại. Tôi nhìn tay anh ta đặt trên cánh tay tôi, lại nhìn anh ta.
“A, thật ngại quá.” Anh ta lập tức buông tay. “Tôi chỉ là muốn nhờ cô giúp tôi đến nhà vệ sinh xem cô ấy có phải xảy ra chuyện gì hay không thôi.”
“Không cần đâu. Cô ta rất tốt, chỉ là cùng người khác đi rồi. Anh cũng trở về đi.” Tôi lạnh lùng nói xong, đi về phía đại sảnh.
Đi ra khỏi nhà hàng ấm áp, đi vào thế giới gió lạnh thấu xương này. Lòng tôi chua chát khó có thể hình dung, cái loại cảm giác không biết nên oán ai, không tìm được đối tượng để phẫn nộ này tra tấn tôi không biết phải làm sao.
Vào lúc bất lực, một mặt tồi tệ của tôi lại lần nữa hiện ra, lấy di động bấm dãy số của Quý Phong Nhiên.
“Tới đón tôi……” Nghe giọng nói quen thuộc của anh ta, tôi yếu ớt mở miệng.
Trong điện thoại đầu tiên là sửng sốt, “Em đang ở đâu?”
“Không biết. Hình như là một nhà hàng Thái rất lớn ở khu phía tây.” Tôi nhìn quanh bốn phía, nhưng không tìm thấy bảng tên đường.