Giải tán xong chư vị đồng nghiệp đang xem náo nhiệt, Quý Phong Nhiên liếc cũng không liếc tôi một cái mà bước đi về văn phòng của mình.
Tôi vốn muốn đi theo nói rõ một việc với anh ta, nhưng tức khắc lại từ bỏ ý niệm trong đầu.
Anh ta, cần yên tĩnh.
Tôi, cần ngẫm lại.
Trở lại vùng trời nhỏ của mình, tôi thở dài nặng nề.
Vẻ mặt tổn thương kia của Quý Phong Nhiên quanh quẩn trong suy nghĩ của tôi rất lâu.
Thì ra, tôi cũng để ý anh ta.
Bất kể làm bạn bè cũng thế, mà làm cấp trên cũng vậy, anh ta đều là một người sẽ làm người ta cảm thấy ấm áp, cho dù anh ta có vụng về đến đâu đi nữa.
Xét theo một mức độ nào đó mà nói, tôi là có cảm tình với anh ta.
Cũng có nghĩa là đang lấy một phương thức nào đó thích anh ta.
Giai đoạn hiện tại giữa tôi và anh ta, có lẽ chính là cái gọi là mập mờ đi.
Mọi người vẫn thường nói, nếu yêu một người thì sẽ không còn nhìn thấy người khác phái nào khác, tôi không biết là thật hay giả.
Bởi vì tôi hiện tại vừa chưa yêu Lôi Nặc, vừa không xem nhẹ Quý Phong Nhiên.
Lấy di động ra, gửi đi một tin nhắn mà tự tôi cho là rất đáng yêu cho anh ta. Hy vọng có thể nhờ vào sự yêu thích của anh ta đối với mình mà tha thứ cho tôi.
Sau một lúc lâu, cũng không thấy anh ta hồi âm.
‘Phanh’ một tiếng cửa văn phòng mở, có điều là bị anh ta thô lỗ mở ra.
“Một đống lớn tuổi rồi còn giả vờ đáng yêu! Hừ hừ, em không biết nói chuyện bình thường à!” Quý Phong Nhiên mang vẻ mặt tức giận, trong tay còn quơ quơ di động của mình.
‘Cạch’ một tiếng, cửa bị anh ta đóng lại, bước vào trong, quăng người mình lên sô pha, giơ chân bắt chéo.
“Có gì muốn nói, cứ nói thẳng.” Anh ta mang giọng điệu thoải mái nói xong, đôi mắt sắc bén vẫn như bình thường nhìn thẳng tôi.
Tôi nở nụ cười.
Đây mới là anh ta bình thường.
Đứng dậy, ngồi vào sô pha đối diện anh ta.
“Anh ấy đã chia tay với Kỉ Lan rồi.” Tôi thản nhiên mở miệng.
Quý Phong Nhiên cười cười, nhìn không ra chút khác thường nào.
“Nếu như cậu ta không xử lý mọi thứ xong xuôi, em cũng không có khả năng sẽ chấp nhận cậu ta.” Anh ta nói một cách chắc chắn.
“Tôi không biết phải nói thế nào, nhưng dù sao vẫn cảm thấy cần phải nói với anh một việc.” Tôi hoang mang .
Anh ta lại nở nụ cười.
“Buồn cười lắm sao?” Tôi nhìn anh ta.
“Ừ.” Anh ta gật đầu. Ý cười không hề giảm bớt, nhưng ánh mắt nhìn tôi lại nghiêm túc lên.
“Tôi là đang cao hứng. Cao hứng vì mình ở trong lòng em, không chỉ là bạn bè đơn thuần mà thôi. Cao hứng vì em lại cảm thấy việc cùng chồng mình hòa hảo sẽ cần phải nói gì đó với tôi.”
Tôi mím môi không nói.
“Chỉ có điều……” Anh ta muốn nói lại thôi.
“Điều gì?”
“Thấy dáng vẻ hạnh phúc vừa rồi của các người, trận chiến này của tôi chỉ e rằng sẽ khó khăn không thể tưởng tượng.” Trên khuôn mặt anh ta toát lên một tia chua xót, lại vẫn luôn giữ nguyên mỉm cười.
“Tôi……” Thật sự không biết phải nói gì với anh ta.
Sẽ không kém trí đến nỗi nói những thứ như, đừng thích tôi, tôi không đáng này nọ.
Tuy rằng đó là sự thật, nhưng dù là ai cũng đều biết tình cảm là không thể nào cầm lên bỏ xuống dễ dàng được.
Yêu, thì đã yêu rồi. Mà không yêu, thì cũng chính là không yêu.
“Em không cần phải nói gì cả, ai bảo tự tôi không tự trọng làm gì.” Anh ta tự giễu chính mình, đưa tay vỗ đỉnh đầu tôi.
Sức lực mạnh làm cho người ta đau đớn, nhưng tôi không hề tránh né.
“Anh là một người đàn ông rất tốt.” Tôi nói ra một câu mình không muốn nói nhất.
Bởi vì nói lời này với một người đàn ông, cũng có nghĩa là anh ta đã bị loại.
Nhưng tôi vẫn là không nén được mà nói với anh ta.
Ai bảo anh ta thật sự là một người đàn ông có thể dựa vào, có thể cùng qua cả đời.
Tôi, có thể cả đời này cũng không có cái phúc ấy rồi.
“Đừng nói như vậy, tôi còn chưa bỏ cuộc đâu. Em cũng vẫn chưa yêu cậu ta, không phải sao?” Anh ta không phải đang chứng thực, mà là đang trần thuật.
Tôi thật sự rất bội phục năng lực quan sát kinh người của người đàn ông này.
Không trả lời anh ta, tôi khẽ thở dài.
“Thế giới này sở dĩ tốt đẹp, là vì nó tràn ngập rất nhiều bất ngờ. Chuyện ngày mai không ai biết trước được, cho nên, đừng phủ định tính có thể của tôi.” Giọng điệu anh ta lạnh nhạt, nhưng vẻ mặt lại nghiêm túc. Lúc nhìn về phía tôi, tràn ngập dịu dàng cùng thương tiếc, giống như nhìn một thứ đáng quý quan trọng nhất trong sinh mệnh vậy, ngay cả ánh mắt cũng phải canh giữ mọi lúc. Cái loại độ nóng hừng hực này ước chừng có thể làm mọi người tan chảy.
Đây, thật sự là một người đàn ông yêu tôi.
Ánh mắt như thế, cũng từng xuất hiện ở Niếp Phong.
Còn Lôi Nặc, lại vẫn chưa có……
“Ừm……” Tôi gật đầu, đồng ý với anh ta.
Thật sự giống như lời anh ta nói, tôi không thể phủ định tính có thể của anh ta. Bởi vì ngay đến chính tôi đối với tương lai của mình còn tỉnh tỉnh mê mê mà.
Lôi Nặc, mặc dù tôi thích anh ấy, cũng quyết định đặt trái tim trên người anh ấy.
Nhưng chúng tôi đều hiểu rõ, anh có quá khứ vô cùng nặng nề, tôi thật sự không dám cam đoan rằng hiện nay anh đang ôm ấp tôi không phải là sự quay về nhất thời.
Có điều dù cho lý trí nói rõ ràng với tôi rằng, anh là nguy hiểm .
Nhưng trái tim, muốn ngăn cũng không ngăn được mà đi tới gần anh.
Tôi, đã rất lâu không có loại khủng hoảng này.
Sợ hãi rất nhiều, nhưng tưởng niệm cũng nồng đậm.
Thời gian, có lẽ sẽ nói cho tôi biết phải làm thế nào.
Mọi thứ đều không cần buồn lo vô cớ quá mức.
“Buổi tối ăn cơm cùng tôi được không?” Quý Phong Nhiên đề nghị. Có lẽ cũng là đang thăm dò.
“Được.” Tôi nở nụ cười với anh ta.
Tôi bây giờ, đối với người đàn ông trước mắt này cũng có chút hiểu biết. Sự vụng về đáng yêu hay khôn khéo sắc bén của anh ta, rõ ràng đều làm cho tôi không thể xem nhẹ.
“Rồi đưa em về nhà?” Anh ta được một tấc lại muốn tiến một thước.
“Tính sau đi.” Tôi cố ý thắt gút lại.
Đứng dậy trở lại bàn làm việc của mình, ý bảo anh ta nên đi rồi.
“Làm việc cho tốt!” Anh ta làm ra bộ dạng ra lệnh cho tôi, sau đó đi ra ngoài.
Tôi đến đóng cửa lại, rồi mệt mỏi dựa lên trên cửa, động vật có cảm tình như chúng ta, đã định trước sẽ vì tình cảm mà hao tổn tinh thần……
Trở lại vị trí, lấy thuốc tránh thai từ trong túi xách ra, uống một viên.
Mang thai với tôi mà nói, hết sức xa vời.
Một đoạn tình cảm hoặc hôn nhân nếu thêm vào một đứa bé, thì mọi thứ đều sẽ phức tạp làm cho người ta không thể chịu đựng.
Tôi, vẫn chưa chuẩn bị tốt.
Nhưng Lôi Nặc, dường như đã có ý nghĩ về phương diện này trong đầu rồi.
Nếu không, anh sẽ không phóng túng bản thân như thế.
Chúng tôi có lẽ cần nói chuyện……
Buổi tối, Quý Phong Nhiên đưa tôi đến một nhà hàng Nhật Bản.
Thực dễ chịu, trong một phòng đặt sẵn riêng biệt, yên tĩnh thoải mái.
Chọn vài món thích ăn nhất xong, bắt đầu vừa ăn vừa trò chuyện.
Đột nhiên phát hiện, thật ra trò chuyện với anh ta cũng có thể tự nhiên như thế, trong câu nói toát ra cơ trí cùng hiểu biết rộng làm cho tôi vô cùng bội phục.
“Niếp Phong thế nào rồi?” Anh ta đột nhiên hỏi tôi.
“Anh không biết sao? Tôi tưởng hai anh rất thân.” Không khỏi nhớ lại chuyện bọn họ liên thủ.
Ha ha…… Anh ta nở nụ cười.
“Ngoại trừ việc bị Bạch tiểu thư bám đến sắp điên rồi ra thì đều rất tốt.” Tôi không hề gì mà nói.
“Ha ha……” Anh ta cười sang sảng.
“Hôm nào cùng nhau gặp mặt một bữa đi.” Anh ta đề nghị.
“Không phải anh thấy tôi có rất nhiều thời gian để tiêu hao với hai người quá đó chứ?” Tôi trừng anh ta.
“Em bận nhiều việc lắm sao?” Anh ta lơ đễnh nói.
“Tôi là phụ nữ đã có chồng.”
“Ha ha ~ quên mất, quên mất.” Anh ta cười.
Người đàn ông này thật đúng là âm hiểm, giăng bẫy tôi khắp nơi.
Cùng anh ta ăn cơm vẫn chưa đủ, còn muốn thêm một Niếp Phong. Thế lực của Lôi Nặc có ở khắp mọi nơi, ba người nghênh ngang ra ngoài cùng nhau, không bị anh biết mới có quỷ.
Niếp Phong chính là tối kỵ trong lòng anh, tuy rằng anh chưa từng nói rõ, nhưng tôi vẫn biết.
Chỉ là anh không rõ, người tôi từng yêu đã hoàn toàn đổi giới tính rồi.
“Vậy sinh nhật cậu ấy vào thứ năm này, em vẫn sẽ đi chứ?” Quý Phong Nhiên nhướng nhướng mày rậm.
“Anh nói đi!” Tôi trừng mắt liếc anh ta một cái.
“Ha ha……” Anh ta mang vẻ mặt cười xấu xa. Giống như đang nói cho tôi biết có kịch hay để xem.
Người đàn ông nhàm chán!
Một bữa cơm, chỉ cần có Quý Phong Nhiên thì ắt sẽ ăn rất lâu. Anh ta luôn có thật nhiều vấn đề và đáp án.
Rất khuya, tôi mới về tới nhà. Là được anh ta đưa về.
Anh ta đắc ý đã đi rồi, mà người đàn ông đứng ở cửa dường như không vui vẻ lắm.
“Anh sao vậy?” Tôi vươn tay ôm Lôi Nặc, sờ khuôn mặt khó chịu của anh.
Sau một lúc lâu, giọng nói trầm thấp vang lên.
“Khuya lắm rồi.” Anh buồn bực nói.
“Vâng. Xin lỗi, ăn cơm hơi lâu một chút.” Tôi cười giải thích, đón nhận con ngươi đen sâu không thấy đáy của anh, vươn tay đến kéo anh đi vào trong nhà.
“Lạnh lắm, đừng để lạnh làm bệnh.” Tôi nói với anh.
Anh mặc tôi lôi kéo thân thể cao lớn của mình.
“Anh tức giận.” Tôi đẩy mạnh anh xuống sô pha, còn mình cũng ngồi xuống.
“Khuya lắm rồi.” Vẫn là câu nói đó, thân thể anh cứng lại.
“Sẽ không có lần sau nữa.” Tôi nhìn anh cam đoan. “Anh về từ khi nào, không phải anh nói có xã giao sao?”
“Anh hủy rồi, định cho em một ngạc nhiên.” Anh không vui nói, rồi liếc mắt nhìn phòng ăn một cái.
Tôi tò mò đi qua, phát hiện một bàn đồ ăn đã nguội hết. Đều là những món tôi thích.
Ách ~
Trong lòng bỗng ấm áp, anh thế mà lại làm những chuyện này.
“Anh còn chưa ăn cơm sao?” Tôi đi trở lại phòng khách, đến gần anh.
“Ừ.” Giọng anh buồn bực nói.
“Vì chờ em?” Tôi cười.
“Ừ.”
“Má Lưu làm?”
“Ừ.”
“Ha ha……” Tôi bật ra tiếng cười to.
Nếu muốn cho tôi ngạc nhiên, ít nhất phải tự mình làm bữa cơm chứ. Tuy rằng biết anh từ nhỏ đã được mọi người nuôi như một cậu ấm, đương nhiên sẽ không làm những chuyện này, nhưng vẫn là nhịn không được muốn chế nhạo anh.