“Sao anh không nói chuyện cùng Niếp Phong.” Tôi buồn cười nhìn anh.
“Anh không quen biết anh ta.” Giọng nói anh lạnh lùng, nhìn về phía xa xa.
“Anh tức giận sao?” Tôi cười xoay khuôn mặt tuấn tú của anh, làm cho cặp con ngươi đen kia nhìn thẳng vào mình.
“Đàn ông trưởng thành rồi còn chơi người máy gì chứ!” Anh mang vẻ mặt khinh thường.
“Ha ha ha!” Tôi thoải mái cười to. Thật ra tôi cũng sớm có ý này, cảm thấy mấy loại người máy này nọ cùng với Niếp Phong một chút cũng không hợp!
“Em với anh ta, từ khi nào đã thân thiết trở lại như vậy?” Vẻ mặt anh nghiêm túc lên.
“Vào khoảng thời gian trước.” Thời gian mà anh bận rộn hẹn hò với Kỉ Lan……
“Hai người……” Anh muốn nói lại thôi.
“Thế nào?” Tôi cơ bản có thể đoán được anh muốn hỏi cái gì, nhưng tôi tò mò là anh sẽ để ý tới mức độ nào.
“Không có gì.” Anh cười khẽ nói.
“Em với anh ấy không có gì cả.” Nhịn không được, tôi vẫn là nói ra khỏi miệng. Anh hẳn là đã biết, nhưng sao hôm nay lại có chút nghi hoặc chứ. Về phần vì sao, tôi có chút không hiểu.
Lôi Nặc nhìn tôi, vẻ mặt thoáng bối rối. Không biết là vì bị nhìn thấu tâm tư, hay là vì bản thân không có dũng khí chất vấn.
“Anh không muốn để em qua lại quá gần với anh ta, nhưng lại cảm thấy mình hình như không nên hạn chế quá nhiều tự do của em.” Anh giải thích.
“Vâng.”
“Em sẽ sao?” Anh nhìn tôi, ánh mắt tràn ngập chờ mong.
“Sẽ cái gì?”
“Cách xa anh ta.” Bốn chữ, rành mạch, kiên định. Trong con ngươi đen trừ phần chờ mong kia còn có thêm phần lớn bất an. (trong bản gốc là 3 chữ: cách xa hắn, nhưng ta ed là anh ta nên tự sửa 4 chữ, hìhì)
Tôi nhìn anh thật sâu, lại không có cách nào lập tức trả lời anh. Có rất nhiều chuyện anh không rõ ràng, mà lại có rất nhiều chuyện tôi không có cách nào nói với anh.
“Anh hiểu rồi.” Anh nhàn nhạt nói xong, con ngươi đen cũng biến sắc buồn bã. Bởi vì sự im lặng của tôi đã làm tổn thương anh .
“Không! Không phải! Chỉ là…… Chỉ là có chút chuyện em vẫn chưa thể nói với anh. Em cùng anh ấy bây giờ thật sự chỉ là bạn bè.” Tôi gấp gáp nhìn anh chằm chằm, không muốn cho tầm mắt anh tránh né tôi, tôi muốn anh nhìn tôi, hiểu được chân thành của tôi.
Nhìn nhau một lúc lâu, anh dịu dàng nở nụ cười. Bàn tay to cũng sờ mặt của tôi.
Anh cười đến tà ác, khuôn mặt tuấn tú từng bước áp gần, hôn tôi thật sâu, bàn tay to cũng gắt gao giữ chặt cơ thể tôi, làm cho tôi không thể giãy dụa. Môi lưỡi giao chiến, anh tàn phá bừa bãi , tôi cũng không buông tha anh.
Chúng tôi quá mức say sưa đến gần như đã quên đây chính là một buổi yến hội.
Hôn càng lúc càng nhập tâm, tình cảm mãnh liệt hết sức căng thẳng. Anh còn xấu xa cầm tay của tôi đặt lên trên vật dục vọng từ lâu đã thức tỉnh của mình, nhẹ nhàng mà cọ qua. Còn một bàn tay to đặt ở dưới bàn của anh cũng không nhàn rỗi, len lén vuốt ve khối mềm mại trước ngực tôi.
Rên rỉ, không tự giác phát ra. Tôi mở to hai mắt nhìn, tim đập gia tốc, anh thì lại xấu xa mà tiếp tục.
Xung quanh vẫn đang một mảnh hỗn loạn, chúng ta lại trốn ở trong góc trình diễn cảnh hạn chế.
“Khụ khụ –”
Một tiếng ho khan, đột ngột truyền vào tai chúng tôi. Anh chậm rãi dừng nụ hôn nồng nhiệt, hơi thở vững vàng. Còn tôi, cũng bối rối ngồi lại vị trí của mình, xấu hổ không dám nhìn về phía người tới.
“Tâm Âm.” Giọng nói quen thuộc vang lên.
Tôi bỗng ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt phức tạp của Quý Phong Nhiên.
“A, ách…… anh đã đến rồi à.” Tôi có chút bối rối, sửa sang lại tóc.
“Ừ.” Quý Phong Nhiên gật đầu, ngồi xuống ở ngay đối diện tôi và Lôi Nặc.
Tầm mắt liếc sơ qua tôi rồi trực tiếp nhìn về phía Lôi Nặc.
Hai người đàn ông liền im lặng đối diện như vậy……
Một giây……
Hai giây……
Một phút đồng hồ cứ như vậy trôi qua, hai người dường như vẫn không hề mệt mỏi.
“Đủ rồi!” Tôi khẽ quát lên. Kéo tầm mắt khí lạnh bức người của Lôi Nặc về, làm cho anh nhìn tôi.
“Anh cũng đủ rồi.” Quay đầu, cũng không quên quát Quý Phong Nhiên.
Trưởng thành một chút đi, hai người đàn ông lớn như vậy rồi.
Cũng đều là người có địa vị! Làm gì lại vậy!
“Này ~” Tôi trừng mắt nhìn Lôi Nặc bỗng nhiên khoác cánh tay lên vai mình, ý bảo anh bỏ ra. Nhưng người ta lại giống như không phát hiện ra, chẳng những không bỏ tay, mà còn ôm chặt hơn!
“Cậu thoạt nhìn thật giống một sa trư.” Quý Phong Nhiên không khách khí nhìn anh nói.
“Còn cậu thoạt nhìn thật giống một con tang khuyển(chắc là chó bị lạc) đáng thương.” Lôi Nặc cười lạnh.
“Cậu là thế nào đây? Lãng tử quay đầu sao?” Quý Phong Nhiên mang vẻ mặt khinh thường.
“Còn cậu? Vợ bạn cũng không buông tha?” Lời nói của Lôi Nặc cũng không dễ nghe, tràn đầy mùi thuốc súng.
Quý Phong Nhiên cười lạnh một tiếng, “Lúc tôi quen biết Tâm Âm, không biết cậu còn đang phong lưu ở chỗ nào đâu!”
“Thế thì đã sao!” Lôi Nặc lơ đễnh nói, chỉ là cánh tay ôm tôi lại chặt hơn một chút. Như là đang thị uy.
Trong mắt Quý Phong Nhiên bốc lên một ngọn lửa, cũng không bao lâu lại thốt ra một câu nói có chút gian xảo.
“Nga! Quên nói với cậu vừa rồi lúc vào cửa tôi đã gặp ai.” Quý Phong Nhiên cười đến xán lạn.
Nhưng ở trong mắt Lôi Nặc phỏng chừng lại là một bộ dáng muốn ăn đòn, chợt cảm thấy hơi thở anh nặng nề, thổi thẳng lên mặt tôi.
“Ai!” Anh tức giận.
“Kỉ tiểu thư……”
Ba chữ, lập tức làm không khí xung quanh đóng băng.
Không chỉ có Lôi Nặc, mà ngay đến tôi bỗng chốc cũng cứng đờ.
Quý Phong Nhiên cũng không hả hê như mong muốn. Giống như ý thức được hành vi vừa rồi của mình chạm phải điều cấm kỵ nào đó, vẻ mặt thoáng xấu hổ mà bổ sung.
“Có điều, Kỉ tiểu thư người ta đã rời khỏi rồi.”
Im lặng.
Lôi Nặc và tôi vẫn im lặng, chia ra nhìn về hai phương hướng khác nhau, cánh tay ôm tôi cũng không chặt như trước nữa.
Không khí sau đó, chỉ có thể dùng lạnh để hình dung thôi.
Quý Phong Nhiên chính là đầu sỏ gây nên.
Nhưng tôi thế nào cũng không oán nổi anh ta.
Bởi vì dây nối giữa tôi và Lôi Nặc, vốn chính là mỏng manh như thế.
Chỉ một cái tên đã có thể khiến tất cả trước đó hóa thành mây khói.
Nói không khó chịu là gạt người. Nhưng tôi cũng không thể trách người nào. Ai bảo đó là kết quả tôi lựa chọn làm gì.
“Tâm Âm.” Một giọng nam hùng hậu vang lên bên tai.
Tôi quay đầu lại, ánh mắt đối diện với Niếp Hoàn Vũ.
“Có việc gì sao?” Tôi đứng lên.
“Có chút việc muốn nói với em.” Sắc mặt anh ta nặng nề nói, so với người đàn ông hăng hái của ngày xưa kém rất xa.
“Được.” Tôi liếc nhìn Lôi Nặc một cái, anh gật đầu với tôi.
Sau đó, tôi liền đi theo Niếp Hoàn Vũ ra ngoài.
Trên hành lang, anh ta dừng bước lại, nhìn tôi như không biết mở miệng thế nào.
“Nếu như anh định hỏi Tử Vận ở đâu thì tôi thật sự một chút cũng không biết.”
“Không……” Anh ta chua xót nói xong, khẽ lắc lắc đầu.
“Vậy anh……”
“Hà Lan, tôi đã tìm được cô ấy.”
“Hà Lan?” Tôi chưa từng nghe Tử Vận đề cập tới nơi đó.
“Ừ.” Anh ta thở một hơi dài, khí phách lúc nãy không còn tồn tại nữa, mà thay bằng vẻ mặt mệt mỏi.
“Cô ấy có khỏe không?”
“Không.” Anh ta thống khổ lắc đầu.
“Có chuyện gì vậy?” Tôi có loại dự cảm xấu.
“Đứa bé…… không còn nữa.”
“Ông trời……” Đầu ầm ầm rung động, không thể suy nghĩ, chỉ cảm thấy ngực mơ hồ đau.
“Tâm Âm.” Niếp Hoàn Vũ khẽ gọi tôi.
“Ừm…… Tử Vận thế nào, cô ấy thế nào rồi! Sao lại như vậy! Sao lại trở thành như vậy!” Tôi lo lắng nhìn về phía anh ta chất vấn.
“Cơ thể Tử Vận quá yếu ớt, không thể giữ được đứa bé. Cô ấy rất đau lòng, không chịu gặp bất kỳ ai cả.”
“Còn anh! Anh liền để mặc một mình cô ấy ở nơi xa như vậy sao!” Tôi không nhịn được mà trách cứ.
“Không, hôm qua tôi mới từ bên đó trở về. Sau khi giải quyết chuyện ở bên này xong, tuần sau tôi sẽ qua với cô ấy.”
“Tôi vẫn rất tôn trọng anh, luôn xem anh là một người anh tốt! Tôi không rõ giữa anh và Tử Vận rốt cuộc là có chuyện gì. Nhưng cô ấy là người bạn tốt nhất của tôi, bây giờ lại xảy ra chuyện thế này! Tôi không thể không hỏi anh, đàn ông đều là ăn trong bát mà nhìn trong nồi sao?! Nếu yêu cô ấy như vậy, tại sao không ly hôn! Không lẽ phải làm thành tình hình như hiện giờ mới hối hận ư!” Tôi phát điên gào thét.
Trong hành lang im lặng chỉ nghe thấy tiếng của tôi.
“Tôi đã đề nghị ly hôn rồi.” Niếp Hoàn Vũ chậm rãi lên tiếng, nhìn thẳng tôi.
Phút chốc, tôi cũng không biết phải phản ứng như thế nào.
Vốn là phải cảm thấy vui mừng thay Tử Vận. Nhưng tôi lại vô cớ có cảm giác mất mát cùng đau đớn.
Gương mặt của vợ Niếp Hoàn Vũ không ngừng hiện lên.
“Ừm…… vậy, vậy anh tìm tôi để làm gì?” Tôi cố gắng giấu đi cảm xúc của mình.
“Tôi, muốn nhờ em cùng đi với tôi.” Anh ta khó xử nói.
“Tôi? Hà Lan?”
“Tử Vận không chịu gặp tôi.” Anh ta đau khổ nói xong.
“Tôi……” Tuy rằng cũng rất muốn xem tình huống hiện nay của Tử Vận, nhưng cuối cùng tôi lại cảm thấy dù mình có đi cũng không hẳn sẽ giúp được gì.
“Đây là số điện thoại của cô ấy ở bên kia, tôi nghĩ cô ấy sẽ chịu nói chuyện với em.” Anh ta lấy ra một tấm card.
“Tôi không giúp anh được rồi. Nếu như lòng cô ấy đã chết thì dù là ai cũng không thể kéo lại.” Tôi thẳng thắn nói lên lập trường của mình.
“Tôi hiểu.” Anh ta không còn sức lực gật đầu, vẻ mặt cũng cực kỳ thống khổ.
Có thể nhìn ra anh ta đã tuyệt vọng tới nông nỗi phải tìm tôi đến giúp đỡ, lòng Tử Vận lần này thật sự nguội lạnh rồi.
Vì sao mọi người cứ phải đợi đến lúc chuyện trở nên không chịu nổi nữa như thế mới có thể buông xuôi vậy!
Nhận lấy tấm card trên tay Niếp Hoàn Vũ, tôi xoay người rời khỏi hành lang.
Đi vào toilet, cố gắng tỉnh táo lại.
Đến lúc đi ra lần nữa, lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Cô đến cùng là có chuyện gì.” Giọng nam nói chuyện, lạnh lùng, không có độ ấm. Tuy rằng lúc đối mặt với tôi, thái độ cùng ngữ điệu hoàn toàn khác, nhưng vẫn nghe ra được là Lôi Nặc. Hơn nữa rất hiển nhiên, lúc này anh đang cực kỳ không kiên nhẫn.
“Anh Lôi, tôi là vì chị họ mới đến tìm anh đấy.”
Bạch Hân Linh! Giọng nói mềm mại ẻo lả kia thật đúng là làm cho người ta khó có thể quên.
Chị họ! Người phụ nữ Kỉ Lan kia, lúc nào cũng làm tâm tình tôi rơi xuống thung lũng.
“Chị họ vừa mới rời khỏi.”
Lôi Nặc im lặng.
“Có điều anh hẳn là không nhìn thấy đúng chứ.” Nói xong chính là một tiếng cười lạnh.
Lôi Nặc vẫn im lặng.
“Trong lúc anh cùng người đàn bà họ La kia tình chàng ý thiếp thì chị họ tôi đã buồn bã rời khỏi đấy! Vì hạnh phúc của anh, vì tương lai của anh, chị họ tôi phải chịu đựng biết bao nhiêu! Chị ấy bây giờ đã là người không ra người, quỷ không ra quỷ rồi! Anh còn có lòng dạ phong lưu!” Bạch Hân Linh là càng nói càng hăng, giọng nói cũng nâng lên vài tần số.