“A ~ chào mọi người.” Tôi không khỏi sửng sốt, một là vì cách xưng hô, hai là vì những người trước mắt này.
“Tổng tài còn đang họp, phu nhân tới phòng nghỉ riêng của ngài ấy chờ một chút trước đi ạ.” Một vị trợ lý nam mở miệng.
Tôi cười nhẹ với cậu ta, đi theo tới một gian phòng nghỉ có thể xem là xa hoa.
“Xin hỏi phu nhân muốn uống chút gì không?” Cậu ta lễ phép hỏi.
“Không cần đâu.”
“Vậy tôi đây đi ra ngoài trước, có việc gì phu nhân cứ gọi tôi.”
“Được.”
Nhìn theo người đàn ông kia rời khỏi, tôi đảo mắt nhìn mọi thứ chung quanh.
Vài món đồ cùng vật dụng không muốn thấy trong phòng rõ ràng rơi vào đáy mắt tôi.
Gối ôm kia. Ghế dựa kia. Bức vẽ kia……
Kỉ Lan à, thật đúng là không chỗ nào không thấy dấu vết của cô đấy.
Đột nhiên tôi cảm thấy cô ta cực kỳ giống con chó nhỏ đi tiểu tiện để đánh dấu địa bàn. Tôi chán ghét cô ta.
Tự nhiên mở ti-vi lên, nhàm chán xem.
Đợi được nửa tiếng, tôi đột nhiên có chút hối hận vì hành động của mình.
Không nói trước tiếng nào lại xuất hiện ở nơi làm việc của anh, quả thật rất không thích hợp.
Đang lúc suy nghĩ có nên rời đi không thì anh vào.
Dường như nghe thấy anh dặn dò vài câu gì đó xong thì nhìn thấy anh mạnh mẽ bước vào, xuất hiện ở trước mặt tôi.
“Tới rồi à.” Mặt anh mang mỉm cười, giọng điệu lơ là như thường. Làm cho người đột nhiên tới thăm như tôi đây cảm thấy mình trái lại thật giống một khách quen.
“Có chút việc muốn nói với anh.” Tôi từ sô pha đứng lên.
“Cùng nhau ăn bữa cơm tối không?” Anh đề nghị, tháo caravat xuống.
Vòng đến bên cạnh tôi, kéo tôi ngồi lại sô pha lần nữa.
“Anh đói bụng sao?” Tôi hỏi anh. Quay sang cẩn thận nhìn anh, đôi tay không nhịn được muốn sờ lên khuôn mặt tuấn tú kia.
Thật sự đã rất nhiều ngày không gặp rồi!
Trên trán tràn ngập mệt mỏi, chuyện gì khiến anh mệt mỏi như vậy.
“Cũng hơi.”
Anh day day huyệt Thái Dương, tựa vào sô pha.
“Anh lại đây một chút.” Tôi khẽ đẩy đẩy anh, ý bảo anh đứng lên.
“Làm sao vậy?” Anh buồn bực nhìn tôi.
“Lại đây là được.” Tôi kéo anh đi vào phòng ngủ.
Đẩy anh ngã lên giường lớn, còn mình cũng ngồi xuống.
“Em……” Anh kinh ngạc nhìn tôi.
Tôi thì dùng nụ cười ngọt ngào đáp trả.
“Yên tâm, em không ăn anh đâu. Chỉ là muốn mát xa cho anh một chút mà thôi.”
Nghe vậy,anh cũng cười.
Sau đó ngoan ngoãn nghe lời. Nằm lên giường, cho đến khi tôi kêu xong rồi mới thôi.
“Thoải mái không?” Tôi hỏi anh.
Rõ ràng đã xoa bóp ba mươi phút, anh lại vẫn ở trên giường không muốn nhúc nhích như cũ.
“Làm sao vậy? Thật sự mệt lắm à?” Tôi cúi thấp người, ghé vào tai anh khẽ hỏi.
Anh bỗng nhiên xoay người lại, nằm ngửa ra, cánh tay dùng một chút lực, tôi liền ngã vào vòng ôm của anh, mặc cho anh ôm.
“Em có việc muốn nói với anh.” Tôi nhẹ giọng nỉ non. Nằm trong bờ ngực quen thuộc của anh, lại cảm thấy thoải mái như thế.
“Em –”
Anh đột nhiên áp mặt tới gần, làm tôi nhất thời nói không nên lời.
Thân thể cao lớn, đè lên tôi.
Khuôn mặt tuấn tú càng lúc càng gần, càng lúc càng gần, mãi đến khi không còn khoảng cách……
Sự đến gần của lâu ngày không gặp này đã làm tôi mất đi bình tĩnh. Tim bang bang nhảy lên cùng thân thể khẽ run là bằng chứng tốt nhất.
Tôi khẩn trương ……
Làm sao bây giờ? Nếu anh muốn, tôi là không cự tuyệt được.
Tôi biết rõ rằng, mình cũng khát vọng anh.
Vào thời điểm biết được anh căn bản không gặp mặt Kỉ Lan, phòng tuyến tâm lý của tôi đối với việc cùng anh làm tình, đã không còn tồn tại nữa.
Môi, sau nửa ngày ma sát lẫn nhau rốt cục hạ xuống.
Cũng nhận ra được, anh dù dịu dàng như thế, lại cuồng dã làm cho người ta run sợ.
Tôi, đang mất phương hướng.
Bắt đầu từ khi nào cùng anh hôn nhau dường như đã thành chuyện chờ mong thứ hai trên thế giới. Dĩ nhiên, đứng thứ nhất là thân mật hơn việc này.
Lưỡi quấn lẫn nhau, tôi không chịu được mê hoặc mà đáp lại anh. Còn anh, thì điên cuồng đòi lấy. Không, nói chính xác hơn theo trên điện ảnh thì là điên cuồng đoạt lấy!
Sau một lúc lâu, vào lúc tôi sắp ngất, anh cũng dừng hành động mưu sát ngọt ngào này lại.
Thì ra, một nụ hôn cũng có thể mãnh liệt như thế.
Anh giờ phút này thoạt nhìn cực kỳ vừa lòng.
Dưới đáy mắt kia có tình dục, có ý cười, có tà ác, có mị hoặc.
Mà tôi, đang dần dần bị lạc trong đó.
Anh nằm bên cạnh tôi, dang tay ôm tôi, áp sát vào người anh. Ép tôi nhìn thẳng vào mắt anh.
“Anh ghen.” Anh thản nhiên mở miệng, trong ánh mắt lại ẩn chứa tức giận.
Tôi ngơ ngác sững sờ tại chỗ. Vì thẳng thừng của anh, cũng vì tim mình.
Yên lặng nhìn anh, như muốn nhìn thấu anh.
Tôi đưa tay sờ sờ mặt anh.
“Anh tin tưởng em, đúng không?” Tôi nhìn anh thật sâu.
Đã hiểu được một màn liều mạng hôn tôi vừa rồi của anh đến cùng là vì sao. Không chỉ có ghen như lời anh nói, mà một tầng hàm nghĩa quan trọng hơn là, anh tin tưởng tôi. Tin tưởng tôi cùng Niếp Phong là trong sạch, anh mới có thể dùng nụ hôn của mình bao trùm xóa đi hơi thở của người đàn ông khác. Nếu không, anh sẽ không chạm vào tôi.
Xem ra nụ hôn kia của Niếp Phong, quả thật đã sinh ra ảnh hưởng với anh.
Nhưng nói thật, tôi cũng hơi chút mất mát. Biết rõ không có khả năng chứng kiến anh giận tím mặt, thế mà ở một góc nào đó dưới đáy lòng vẫn chờ mong anh có thể phản ứng mạnh hơn một chút. Như vậy, trong lòng tôi cũng sẽ tìm được một tia khoái cảm trả thù. Nhưng tôi biết, anh thẳng thắn biểu đạt dục vọng chiếm hữu của mình đối với tôi như thế, với anh mà nói đã là không dễ.
Dù sao tình cảnh hiện tại của anh, là không có tư cách nhúng tay vào cuộc sống riêng tư của tôi.
“Em nhớ anh.”
Rốt cục, tôi cũng thừa nhận .
Thừa nhận lòng mình nhớ anh. Từ giây phút anh bước vào cửa kia, tôi liền luôn muốn ôm anh thật chặt, tựa vào lòng anh nói với anh rằng mình có bao nhiêu nhớ anh.
“Đừng để anh ta chạm vào em nữa, được chứ?” Anh mang vẻ mặt nghiêm túc nhìn tôi.
Sau khi nhìn nhau một lúc lâu, tôi chậm rãi nở nụ cười.
Giờ khắc này, tôi mới phát hiện thì ra mình đang chờ chính là những lời này của anh.
Chờ, chính là để ý của anh.
Chờ, chính là dục vọng chiếm hữu của anh.
“Được…… Em đều nghe lời anh.” Dịu dàng nhìn anh nói xong, thỏa mãn tự tôn nam giới của anh.
Anh vươn bàn tay to nhẹ nhàng sờ sờ tóc tôi, sau đó lại sờ hai má tôi.
Ôm tôi, kéo sát tôi vào tim anh.
Bang bang bang……
Cái này cùng lắm chỉ là tiếng tim đập bình thường, nhưng nghe vào tai tôi lại soạn ra một khúc nhạc hay nhất trên thế giới này.
“Vì sao lại tin tưởng em?” Tôi ở trong lòng anh vẽ vòng tròn.
Anh hít sâu một hơi, sau đó mở miệng, tiếng nói trầm thấp làm cho lòng tôi hơi động.
“Trong bức ảnh này, ánh mắt của em lúc nhìn anh ta đã nói lên tất cả.” Anh vừa nói, vừa nghịch tai tôi.
“Thế nào?” Tôi muốn nghe anh nói cụ thể
Khó Nhịn Ông Xã Cuồng Dã - Chương 14 : Khoảng cách một chút.
“Ánh mắt em lúc nhìn anh ta, không có mộng ảo, không có thẹn thùng, không có hạnh phúc. Cáicó chỉ là quan tâm.” Anh không nhanh không chậm nói xong, trong giọng nói không có chútphập phồng.
“Vì sao?” Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Hả?”
“Vì sao anh cứ nhất định phải thông minh như vậy? Chỉ cần mấy bức ảnh, đã biết giữa chúng emkhông còn tình yêu nam nữ nữa rồi.”
Anh nở nụ cười. Trong nụ cười kia có ẩn chứa chút chua xót.
“Em sai rồi, ít nhất có một bức, anh không hiểu.” Dứt lời, anh hôn lên tóc tôi.
“Em có thể giải thích, anh muốn nghe không?” Tôi nhìn anh.
Anh lắc lắc đầu, vẻ mặt kia đã biểu hiện không cần nói gì.
Anh hiểu tôi, tín nhiệm tôi. Như vậy là đủ rồi.
“Nếu như em thật sự yêu một người khác, anh có để em đi không……”
Đột nhiên, thân thể anh bỗng trở nên cứng ngắc rất nhiều.
Ánh mắt nhìn tôi cũng chuyển thành phức tạp.
Dù anh không nói lời nào, tôi cũng đã biết được đáp án.
Mà đáp án kia, chính là thứ tôi muốn .
Tôi cho tới bây giờ cũng không là người chủ động thích người khác, lòng tự trọng mạnh mẽ khiếntôi sẽ không đơn phương yêu mến bất kỳ ai.
Vào thời điểm tôi mới bắt đầu động lòng với một người, sẽ muốn xác định đối phương có ý nghĩgiống mình hay không. Nếu không, hạt mầm vừa nảy lên kia sẽ bị bóp chết trong nôi ngay.
“Người trong nhà nói thế nào hả anh?” Tôi chuyển hướng đề tài.
“Nói thế nào cũng được.” Anh không hề gì nói xong.
Nhưng tôi biết bà cụ Lôi gia sao có thể không thuyết giáo một phen được. Bà là người luôntrọng lễ nghĩa, trọng giáo dưỡng, nhất định là bị tôi chọc tức rồi.
Thật ra Kỉ Lan cũng không phải hoàn toàn không có đầu óc, ít nhất cô ta không có đưa nhữngbức ảnh này cho tòa soạn báo. Chỉ là gây nhiễu loạn nho nhỏ trong gia tộc mà thôi. Nếu không,bây giờ xét xử tôi, thật sự không chỉ có nhà họ Lôi.
“Về nhà đi, tối hôm nay?” Tôi khẽ hôn lên mặt anh.
Nhớ anh, muốn ở trong lòng anh mà đi vào giấc ngủ. Được không?
Mặc dù tôi là bao nhiêu không muốn nằm trong căn phòng tràn ngập hơi thở của Kỉ Lan, nhưnggiờ phút này Lôi Nặc lại hòa tan lòng của tôi, khiến tôi không thể nhúc nhích.
Không cần hỏi chuyện giữa anh và Kỉ Lan nữa, khôn khéo như anh sao có thể không rõ.
Mà ‘âm mưu’ này của Niếp Phong và Quý Phong Nhiên thực rõ ràng có tác dụng, chẳng quakhông phải theo hướng họ mong muốn cùng hy vọng. Xem ra, vẫn là tôi có vẻ hiểu biết đươngsự hơn.
Kỉ Lan à, cô thật đúng là không hiểu người đàn ông mình yêu rồi.
……
Nằm trên giường thêm một lát, chúng tôi quyết định rời khỏi. Anh dặn dò qua loa một chút. Cầmmấy tập tài liệu, rồi kéo tôi ở trước mắt bao nhiêu người đi vào thang máy.
Tôi thích cảm giác cùng anh nắm tay, thích bộ dáng anh luôn bước nhanh dẫn theo tôi đi về phíatrước.
Đối với người không có mục tiêu, không có kế hoạch cuộc đời như tôi mà nói. Anh tựa như mộtngọn đèn sáng, dắt tôi đi đến tương lai.