Vì sao nhất định phải mê người như vậy! Người đàn ông gợi cảm đến chết tiệt này.
Thật muốn lập tức bổ nhào vào anh, cứng rắn kéo anh lên giường!
Hít sâu một hơi, từ từ thở ra. Bình tĩnh, bình tĩnh!
……
Buổi tối, tôi làm rất nhiều món ăn. Đa số là là những món anh thích. Trò chuyện trời nam biểnbắc, chúng tôi đã rất lâu không tự tại tán gẫu như vậy.
Loại cảm giác này thật sự là thoải mái.
Sau khi ăn xong, chúng tôi cùng nhau tản bộ. Tay nắm tay, gắn bó dựa vào nhau. Cái bóng được đèn đường chiếu rọi xuống nhìn như một đôi vợ chồng ân ái, hài hòa tốt đẹp. Tôi bỗng chốc cảm thấy một nơi nào đó trong lòng bị chạm đến.
Yên lặng, tôi biết mình đang chờ mong đêm đến.
Chờ mong tình cảm mãnh liệt đã lâu kia.
Tắm xong, tôi giống như trước đây tranh đi lên giường trước. Mà anh, sau đó cũng từ phòng tắm đi ra.
Lúc sắp lên giường, điện thoại vang lên.
Anh nhìn một cái rồi đi ra cửa phòng.
Tôi biết đó là ai.
Vào thời gian riêng tư không nhận điện thoại công việc, là thói quen của anh. Mà người lúc này còn dám gọi tới, còn được anh nghe, ngoại trừ người phụ nữ kia ra cũng không còn người nào khác.
Lòng tôi, bỗng lạnh đi ……
Tôi vốn dĩ không nên chờ mong điều gì!
Cho dù cách làm của Kỉ Lan trong chuyện này anh không ủng hộ, nhưng đó dù sao cũng là người anh yêu. Cho dù tình cảm đã không bằng tiền bạc, nhưng cô ta với anh mà nói vẫn quan trọng đến chết tiệt!
Điểm này tôi đã sớm rõ ràng rồi, không phải sao!
Nguy rồi…… lăn qua lộn lại mãi vẫn không ngủ được!
Còn có một loại xúc động muốn tìm hiểu cho ra nhẽ. Có chuyện gì mà phải nói vào giờ này mới được chứ!
Cứ thẳng thắng dứt khoát đi tìm cô ta đi!
Tôi đã mất hết nhẫn nại!
Lúc đang định xuống giường nói với anh ‘Có việc thì đi đi’, bỗng cửa phòng mở ra.
Lôi Nặc đi đến, sắc mặt không được tốt cho lắm.
“Làm sao vậy?” Tôi ngồi thẳng người.
Anh nhìn tôi, không nói gì. Tinh thần cũng có chút hoảng hốt.
Tôi tức giận!
Không đến mức đó chứ? Chỉ một cuộc điện thoại của cô ta đã làm anh có phản ứng thế này rồi ư!
“Nếu thật sự khó xử như vậy thì anh đi đi.” Tôi lạnh nhạt nói xong, chui vào ổ chăn.
Im lặng bắt đầu lan tràn……
Cả buổi, anh cũng không có chút động tĩnh nào.
Tôi cũng vì thế mới phát giác ra không bình thường, chui ra khỏi ổ chăn. Đi đến bên cạnh anh, ngồi xuống.
“Anh làm sao vậy?” Tôi nhìn anh.
“Bà nội…… đã qua đời.” Anh thống khổ nói xong, dùng hai tay vùi lấp vẻ mặt chua xót.
Ông trời……
Tin dữ, có lẽ chính là loại nhận được tin xấu người thân đột ngột qua đời này đi.
Tuy rằng bà cụ cùng tôi không tính là thân thiết, nhưng dù sao cũng coi như là một nửa người nhà. Trong lòng tôi, thật không thoải mái.
Bộ dáng Lôi Nặc giờ phút này càng như là bị kích thích.
Tuy rằng bà cụ ngày thường có ý kiến rất lớn với anh, nhưng trên dưới nhà họ Lôi không ai không biết, bà cụ là người hiểu rõ cháu trai một là anh nhất. Mà chính anh cũng biết rõ điều ấy.
“Sao lại đột ngột như vậy?” Tôi nhớ rõ thân thể của bà vẫn rất khỏe mạnh mà.
“Bị anh chọc giận.” Vẻ mặt anh lại lần nữa hiển lộ rõ ràng đang lâm vào thống khổ, tự trách cùng hối hận.
Tôi trầm mặc.
Cũng không thể dùng lý trí để suy xét……
Người lái xe trong nhà phái tới rất nhanh đã đến đón chúng tôi, đi thẳng đến bệnh viện.
Cảnh tượng kế tiếp, có thể tưởng tượng ra.
Che mặt, khóc, khó chịu, trách nhiệm, oán hận.
Người trong phòng, đều tập trung tất cả ánh mắt lên người Lôi Nặc và tôi.
Nhất thời, tôi có cảm giác ‘tội nhân’.
Bà bình thản nằm trên giường bệnh, Lôi Nặc đi lên phía trước, khẽ vuốt khuôn mặt đầy nếp nhăn kia.
Tôi thì đứng ở một bên, nhìn.
Sinh mệnh, vốn là như thế.
Sinh lão bệnh tử, không ai có thể thoát khỏi.
Nhưng vì sao mọi người đối với việc phải xa cách người thân vẫn sẽ thống khổ, khó chịu như thế.
Tôi nghĩ, hơn phân nửa là xuất phát từ áy náy cùng ỷ lại đi.
Mà tôi, đối với bà cụ vừa không có ỷ lại, cũng không có áy náy. Thống khổ, tự nhiên cũng không mãnh liệt lắm. Nhưng khi nhìn Lôi Nặc, lòng của tôi vẫn là mơ hồ đau.
Sau một lúc lâu, ba chồng luôn luôn im lặng đã lên tiếng.
“Bà trời sinh tính tình đã cứng cỏi, vẫn không cho mọi người nói. Trên thực tế năm ngoái cũng đã phát hiện ra ung thư thực quản thời kỳ cuối rồi, dù là ai cũng không thể thay đổi được.”
Nói xong, đi đến vỗ vỗ bả vai con.
Đó là sự quan tâm an ủi giữa cha con, theo tôi thấy. Ba chồng thật sự không phải như lời đồn bên ngoài, lạnh lùng vô tình.
Rất lâu, mọi người cũng lục tục đi khỏi phòng bệnh.
Tôi cùng Lôi Nặc đi ở cuối cùng.
Lời nói của ba chồng, có lẽ sẽ làm anh cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Nhưng tôi biết rõ, anh vẫn vô cùng tự trách như trước.
Yên tĩnh, có lẽ là cái anh cần nhất lúc này.
Không biết có phải là mình mẫn cảm quá độ hay không, tôi cứ cảm thấy luôn có một bức tường vô hình, đang được dựng lên.
Vào mỗi lần cả hai sắp sửa tới gần nhau, nó sẽ dùng tốc độ cực nhanh mà xuất hiện.