Chỉ cần anh yêu em, chỉ cần anh nói anh hối hận, cô ta không tốt bằng em, em thật sự sẽ không cần tự trọng mà lại tiếp nhận anh!
Nhưng tại sao! Tại sao anh cứ cố tình yêu cô ta như vậy!
“Tôi không có khẩu vị.”
Nói xong, tôi đứng dậy chạy lấy người.
Niếp Phong lại bắt được tay tôi, trên mặt lộ vẻ khẩn cầu.
“Chờ anh nói xong đã. Có một chuyện, anh phải nói với em.”
Tôi nhìn anh một lúc lâu, vẫn là đầu hàng .
“Nói đi.” Tôi một lần nữa ngồi vào chỗ của mình.
“Ba năm trước, anh…… bị gay.” Niếp Phong sắc mặt quẫn bách, trầm trọng nói xong, rồi đợi phản ứng của tôi.
Bị gay!!?
Anh vì sao lại bị gay?
Ông trời ơi……
Kinh ngạc nhìn anh, giống như sấm sét giữa trời quang, tôi thật sự không thể tin!
“Không, không, không! Tuyệt đối, tuyệt đối không thể!” Tôi bối rối lắc lắc đầu, cự tuyệt tin tưởng.
“Tâm Âm, Tâm Âm……” Anh muốn ổn định lại cảm xúc của tôi.
Nhưng giờ phút này, đầu óc tôi đã trống rỗng.
“Ngày ấy, anh có quen biết một người. Cậu ấy đã khơi gợi ra rất nhiều tính cách mà anh che dấu đã lâu. Từ trước kia cho tới lúc đó, anh đều chán ghét bản thân mình, nghĩ rằng mình không thích tiếp xúc với người khác, nghĩ rằng mình có bệnh gì đó. Cậu ấy xuất hiện giúp anh tìm về chính mình, anh cũng bắt đầu phát giác mình không phải thật sự chán ghét người khác, mà chỉ là không muốn tiếp xúc với phụ nữ.”
Tôi vẫn lắc đầu nhìn anh như trước, trong lòng có một tư vị khác thường không nói rõ được. Chỉ cảm thấy ‘Làm sao có thể!’.
“Nhưng mà với em, anh cũng không sợ hãi. Anh thích em, yêu em. Cho dù lúc đó em luôn giống một đứa trẻ tùy hứng, anh vẫn không kiềm chế được lòng mình mà muốn chăm sóc em. Đã từng, anh thật sự muốn cuộc sống cứ vĩnh viễn tiếp tục như vậy. Mãi đến khi anh gặp cậu ấy, mới hiểu được cái kia cũng không phải là tình yêu giữa nam nữ chân chính.”
“Không……” Tiếng nói của tôi có chút khàn khàn, hít sâu.
“Anh không phải không yêu em, chỉ là không thể dùng thân phận một người đàn ông bình thường để yêu em. Em tốt đẹp như vậy, đáng giá có được một người đàn ông thật tốt. Mà anh, không cho em được điều em muốn.” Anh nói xong, nắm lấy tay tôi.
Theo bản năng, tôi từ chối cùng anh tiếp xúc. Rút tay mình về, tôi ngẩng đầu nhìn anh.
Nhưng mà, vẻ mặt bị thương kia của anh lại làm tôi không tự giác lâm vào tự trách.
“Tôi…… Tôi cần ngẫm lại.”
Vội vàng nói xong, tôi giống như chạy nạn mà rời khỏi căn phòng được đặt trước.
Đàn ông!
Anh thế mà lại yêu đàn ông!
Ha ha……
Chạy khỏi nhà hàng, tôi giống như chạy nạn mà vào một con đường nhỏ.
Tôi đã không biết mình là đang khóc hay cười. Nhất thời cảm thấy mình thật thê lương.
Anh muốn em làm sao để tin một người đàn ông từng ôm em hàng đêm, trong lòng nhớ đến lại là một người đàn ông khác!
Không thể, tôi tuyệt đối không thể tiếp nhận!
Đã khuya, tôi vẫn còn bồi hồi ở trên đường lớn, mãi đến khi Thương Tử Vận đến đón tôi đi.
******
“Cậu biết sao?” Tôi kinh ngạc nhìn cô ấy.
“Ừ.” Tử Vận gật gật đầu, rót ly trà nóng cho tôi.
“Biết từ khi nào? Anh ta, nói với cậu sao?”
Tử Vận cười lắc đầu “Làm sao anh ta lại nói cho mình biết chuyện này được, mình với anh ta cũng không thân lắm. Là vào mấy ngày hôm trước lúc Hoàn Vũ nói chuyện điện thoại với anh ta mình vô tình nghe được .”
“Vậy, vậy sao cậu không nói cho mình biết!”
“Mình làm sao mà nói được a, dù gì cũng là chuyện riêng tư của người khác. Ài…… Uổng công mình trước đó còn cảm thấy các cậu có lẽ còn có thể.” Cô ấy tiếc nuối nhìn tôi.
“Cậu thì thế nào? Không tiếp nhận được sao?”
“Mình không thể.”
“Đừng nói là cậu, đến mình cũng vô cùng sợ hãi. Có điều cũng phải nói, ba năm nay Niếp Phong vượt qua cũng không dễ dàng.”
“Anh ta…… thế nào chứ?”
“Bọn họ ở cùng không bao lâu thì Nguyên Liệt phát hiện ra bị bệnh nan y. Niếp Phong vẫn chăm sóc hắn hơn hai năm. Không hề rời bỏ, mãi đến khi hắn qua đời.” Tử Vận thương cảm nói.
Ông trời ơi……
Không biết là vì Niếp Phong, hay là vì chính mình.
Tôi bỗng nhiên rất muốn khóc.
“Nguyên Liệt kia, là người anh ấy yêu sao?”
“Ừ.”
“Hắn, không có người nhà à?”
“Có. Nhưng hình như vì Nguyên Liệt thích đàn ông cho nên đã sớm cắt đứt quan hệ.”
“Niếp Phong không nói với cậu phải không.” Tử Vận nói.
“Ừ.”
“Có một số việc tiếp nhận hay không cũng đã trở thành sự thật, chúng ta cũng không có cách nào lựa chọn .” Tử Vận khuyên tôi.
“Mình biết, nhưng chuyện này thật sự quá đột ngột. Đổi lại là Niếp Hoàn Vũ, cậu sẽ tiếp nhận được sao?” Tôi không cho rằng như vậy.
“Mình sẽ tiếp tục yêu anh ấy, mặc kệ anh ấy là cái gì.” Tử Vận kiên định nói xong.
Chân thành trong mắt bất kỳ ai cũng không thể nghi ngờ, tôi cũng hiểu được cô ấy là thật sự nghĩ như thế.
Tuy rằng tôi đã sớm biết cô ấy yêu người đàn ông kia, đã đến tình trạng không thể tự thoát ra được rồi, nhưng lời của cô ấy vẫn làm cảm động tôi.
Có lẽ, tôi thật sự không có yêu Niếp Phong đến như vậy đi.
“Nguyên Liệt kia, qua đời từ khi nào?”
“Một năm trước.”
Nếu nói như vậy, Niếp Phong ít nhất hẳn là sắp thoát khỏi bóng ma từ cái chết của người kia, bắt đầu cảm giác được sự vật rồi. Nhưng dù như vậy, tôi nghĩ anh ta vẫn là đang đau.
“Đối tốt với anh ấy một chút đi. Hiện tại anh ấy cô độc đến khiến người ta đau lòng.” Tử Vận vỗ vỗ bả vai tôi.
“Mình……”
Rất muốn.
Nhưng không dám có nhiều tự tin với bản thân lắm, hiện tại, giờ này khắc này, tôi thật sự không có cách nào tới gần anh ấy thêm một chút.
“Chẳng lẽ các cậu ở cùng nhau nhiều năm như vậy cậu cũng không có cảm giác gì sao? Thẳng thắn mà nói ‘sinh hoạt’ của các cậu thế nào?” Tử Vận mang vẻ mặt quan tâm.
“Cũng bình thường.”
“Cũng bình thường chính là không tốt. Nếu so sánh với Lôi Nặc thì sao?”
Tôi bắt đầu cảm thấy lúc này Tử Vận có chút bà tám, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời.
“Anh ấy…… rất lợi hại.” Cao trào đầu tiên trong cuộc đời là anh cho tôi.
“Đúng rồi! Còn có, mình nghĩ số lần của cậu với Niếp Phong cũng không nhiều đúng không? Một tuần có được một lần hay không?”
“Có, đôi khi cũng được. Bọn mình lúc đó học tập cũng rất bận.” Tôi không được tự nhiên, vấn đề của cô ấy càng ngày càng xâm nhập sâu hơn.
“Đừng ngượng ngùng, mình là đang giúp cậu phân tích.” Tử Vận nghiêm trang.
“Cậu xem đi, không có người đàn ông nào sẽ chán ghét làm tình. Huống chi là mỗi ngày đều ôm mỹ nhân, làm sao có thể không xúc động. Mình dám cam đoan, đa số là do cậu chủ động dụ hoặc.”
Tôi xấu hổ quẫn bách nhìn cô ấy, ánh mắt cũng tròn tròn.
“Được rồi, mình không nói nữa.”
“Rốt cuộc cậu muốn nói rõ vấn đề gì a! Chứng minh mình là một con sói sao!” Tôi trừng mắt cô ấy.
“Đương nhiên không phải, mình chỉ muốn nói cho cậu biết các loại hành vi của anh ta trước kia đều là dấu hiệu . Thật sự mà nói, nếu cậu nhạy cảm hơn một chút, hoặc là quan tâm đến anh ấy nhiều hơn một chút, thì cậu sẽ phát hiện ngay.”
Tử Vận nói đúng, kỳ thật khi đó nếu tôi thật sự có đủ tỉ mỉ, có đủ quan tâm đến anh ấy, nhất định sẽ phát giác ra cái gì đó.
“Mình nghĩ, mình vẫn là cần bình tĩnh lại.”
“Ừ…… Cũng tốt.” Cô ấy gật đầu đồng ý.
“Còn cậu? Đứa bé thế nào?” Tôi nhìn cô ấy, tầm mắt lướt xuống bụng cô.
“Mình quyết định sẽ sinh nó ra, Hoàn Vũ muốn mình làm như vậy.” Cô ấy có chút thương tâm. Tôi biết cho dù Niếp Hoàn Vũ đồng ý, nhưng lòng Tử Vận vẫn sẽ cảm thấy không thoải mái. Không ai hy vọng con của mình phải gánh tội danh ‘con riêng’ cả.
“Sẽ ổn thôi, tất cả rồi sẽ ổn thôi.” Tôi chỉ còn có thể an ủi cô ấy như vậy, niềm tin là điều mỗi người chúng ta đều phải có.
“Ừ.” Cô ấy gật gật đầu.
“Đúng rồi, sắp tới sinh nhật của bác La rồi phải không.”
“Phải, cuối tuần này.”
Sinh nhật của ba mới hẳn là chuyện mấy ngày nay tôi lo lắng, một Lôi Nặc biến mất nhiều ngày nay sẽ xuất hiện sao? Còn ba sẽ nghĩ như thế nào đây! Anh chị lại sẽ nói cái gì đây!
Người đàn ông chết tiệt, cố tình quăng cho tôi một củ khoai lang phỏng tay! Còn mình thì ở một bên nhàn nhã hóng mát!
“Lôi Nặc sẽ đến.” Tử Vận nhìn tôi nói.
“Sao cậu biết?”
“Mình dường như nghe được Hoàn Vũ nói với ai đó trong điện thoại rằng Lôi Nặc gần đây muốn khai phá một mảnh núi hoang. Mà anh ta lại cần sự phê duyệt của bác La, cậu nói anh ta có thể không đến sao?”
Phải, thứ anh coi trọng vẫn là quyền lợi chính trị của ba.
Tôi, chẳng qua là một tặng phẩm.
Anh thích thì mượn đến dùng, không thích liền quăng sang một bên.
Mà tôi, bất quá cũng xem anh như một tấm chắn, một nơi có thể tránh gió.
Một cuộc hôn nhân đôi bên cùng có lợi, bởi vậy mới tiến hành được thuận lợi như thế.
Tôi có lẽ nên trở về lúc ban đầu, hưởng thụ dịu dàng cùng sủng ái của anh. Yêu cầu quá nhiều, sẽ chỉ bắt đầu làm cả hai đau khổ.
Tựa như khoảng thời gian tốt đẹp đã hy vọng xa vời với người kia, cuối cùng toàn bộ đều tan biến.