Kiều Thận Ngôn hít một hơi thật mạnh, rồi nuốt nước bọt vào trong miệng, anh thốt lên:“Thế thì là… Không còn biện pháp gì thật nữahay sao hả em…?”
“Anh đừng có lo lắng như thế đã anh ạ. Nếu như Tiểu Mẫn không tái phát bệnh nữa, có thể, thì có thể…”, Diệp Tri Ngã cắn vào miệngcủa mình, những câu nói dối như thế này cô không tài nào thốt lên được. Tâm trạng Kiều Thận Ngôn lúc này đang đau đớn vô cùng, anh thở thật mạnh, thở dồn dập và phải khó khăn lắm anh mới lấy lại được nhịp thở đểu đặn như bình thường. Giọng nói cũng bởi vì cổ họng ép sâu vào bên trong nên thốt ra thật chật vật, thật khẽ khàng: “Em đừng nói với ba anh trước nhé, mọi việc cứ để Tiểu Mẫn kết hôn xong rồi tính tiếp”.
“Em hiểu mà, em sẽ không nói ra đâu anh!”
Kiều Thận Ngôn quay người lại nâng khuôn mặt của Diệp Tri Ngã lên: “Và cũng đừng tỏ ra tâm trạng như ngày hôm nay nữa em nhé, Em Em, em thật sự chẳng biết giấu giếm cảmgiác một chút nào cả… Đừng để cho ba anh nhận ra điều đó em nhé, em hiểu ý anh muốnnói không?”
Diệp Tri Ngã gật đầu thật mạnh và trả lời anh: “Em hiểu rồi anh ạ, em nhất định sẽ không để cho ba anh phát hiện ra được đâu!”
Giữa đêm vắng thanh tịnh không một bóng người không một tiếng động nhỏ, hai người đều cũng đã chìm trong giấc ngủ say sưa. Họ ôm nhau thắm thiết và truyền cho nhau hơi ấm của mình. Diệp Tri Ngã không còn gối đầulên cánh tay anh nữa, mà cô trong tư thế như người mẹ dang rộng đôi tay mà ôm ấp bao bọc đứa con thân yêu bé bỏng của mình hơn, cô đặt đầu anh nằm nhẹ lên ngực mình. Và Kiều Thận Ngôn cũng mang hết suy tư, muộn phiền, mang hết cảm giác tâm trạng của mình lúc này vào trong vòng tay nhỏ bé yêu thương của Diệp Tri Ngã âu yếm dành cho anh. Đêm tối ấy, giây phút ấy, chỉ còn lại hơi thở mạnh ngập tràn đau thương của anh tỏa lên làn da trần của cô mà thôi. Tất cả mọihành động, tất cả mọi điều trên cõi đời này đều không thể vượt qua ý nghĩa của chiếc hôn nhẹ nhàng sâu nặng mà Diệp Tri Ngã dành cho anh. Trong bầu không khí ấm áp và mềm mại như hơi thở của mùa xuân này, Kiều Thận Ngôn đã nhắm nghiền mắt lại, và cũng đã chìm sâu vào trong giấc ngủ ngon lành.
Trong sự kỳ vọng mong đợi đã từ rất lâu của tất cả mọi người, thì cuối cùng cái ngày trọng đại ấy cũng đã đến rồi. Ngày cưới của Phí Văn Kiệt và Kiều Mẫn Hàng cuối cùng cũng đã tới. Họ hàng cô dì chú bác, già cả có,thanh niên có và cả cháu chắt cũng hội tụ đầy đủ. Thêm cả những người thân quen có quan hệ mật thiết với tạp đoàn của dòng họ Kiều cũng tham gia nhiệt tình đông đảo. Ngoài ra một số nhà báo, phóng viên của các chương trình cũng góp mặt tại đây. Tất cả mọi người đều tập trung tại sảnh đón tiếp nối liền với một sân khấu rộng lớn hoành tráng trong câu lạc bộ gofl này rôm rả nói nói cười cười với nhau.
Để tạo ra một bầu không khí vui vẻ nhộn nhịp và sống động cho lễ cưới ngày xuân ấm áp này, khắp nền nhà đã được phủ một lớp cỏ nhân tạo xanh mướt ở giữa có những cánh hoa màu trắng muốt và hồng phớt ghéptheo hai hàng dẫn từ bên ngoài trải dài đi dọc lên trên sân khấu. Xung quanh những hàng ghế thẳng đều và chỉnh tề cũng được bố trí màu trắng tinh khiết. Giữa những hàngghế này được đính những miếng vải tơ lụa xen kẽ hai màu trắng hồng phủ mỏng lên cao, rồi lại được bao bọc bởi hoa tươi, kim cương, nến trang trí và những vòng hoa tết thành hình vòng cung. Tất cả những vật trangtrí xinh đẹp ấy đều được bố trí trải dài từ bên ngoài cổng đi vào bên trong phòng rồi ratận điểm cuối cùng của sân khấu, ở đấy lại được ghép thêm những lẵng hoa rực rỡ lấp lánh sắc màu. Nhà thiết kế hoa nghệ thuật đã phải suy tính và mất rất nhiều công sức để tạo nên được tác phầm cuối cùng công phu như thế này đây. Một tác phẩm đưa tất cả mọi người lạc vào trong thế giới thần thoại, thiên đường của hạnh phúc, của tình yêu và của những giấc mơ không bao giờ có thật.
Dàn nghệ sĩ được mời đến để chuyên phục vụ cho lễ cưới này đang hòa tấu những bản nhạc vô cùng lãng mạn vui vẻ và say đắm lòng người. Phải có bảy tám đứa trẻ tay cầm những chùm bóng bay đang say sưa vui đùa và nô giỡn ở dưới sân khấu, chúng còn tinh nghịch tranh thủ người lớn không để ý vội vàng ngắt những cánh hoa đang tết ở trên những chậu hoa xinh đẹp kia, rồi thi nhau sờnhững hạt ngọc châu thủy tinh được đặt trênđó, hành động nghịch ngợm đáng yêu của những đứa trẻ ngây thơ trong sáng.
Khi dàn nhạc chuyển sang khúc điệu đánh dấu tiệc cưới chuẩn bị bắt đầu mở màn, tất cả các quan khách đều đã ngồi vào vị trí của mình. Mọi ánh mắt đều dõi theo hướng cánh cửa đang từ từ hé mở ra, và liền sau đó là bốn đứa trẻ hai nam hai nữ mắc những chiếcáo trắng tinh như những tiểu thần tiên trong câu chuyện cổ tích, trên tay cầm những giỏ hoa cầu vồng bước vào bên trong trước. Rồi liền theo sau là gương mặt nghiêm trang củaông Kiều Giám An. Trong vòng tay ông là cánh tay cô dâu Kiều Mẫn Hàng với chiếc váy cưới nhãn hiệu Mainbocher được thiết kế đẹp như mơ, họ bước vào trong và nhìn theo bóng dáng Phí Văn Kiệt đang đứng lặng yên chờ đợi.
Chiếc váy trắng muốt được gắn vô số những hạt kim cương dưới ánh mặt trời chói chang càng khiến cho chúng trở nên trong suốt hơn, mỹ lệ hơn lên, cái đẹp đến mức độ huyền huyền ảo ảo, giống như không phải là sự thực đang diễn ra vậy. Mọi người nhìn theo bước chân của Kiều Mẫn hàng với nhưng tâm trạng cảm xúc không hề giống nhau, có người òa lên bất ngờ và có người thì lại cảm động không ngớt lời khen ngợi. Đây sẽ là thời khắc quan trọng nhất trong suốt cuộc đời của một người con gái, ngày hôm nay đây sẽ là những phút giây sống mãi,tồn tại mãi mãi và chói lòa mãi mãi.
Thời gian như cánh cửa thần kỳ vậy, có những khi phải cần đến vài năm nhưng có những khi chỉ cần từng phút từng giây từng tích tắc hay thậm chí chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua mà thôi, con gái của ông Kiều Giám An ngày nào còn bé thơ giờ đã là một cô gái trưởng thành, có thể chung vai gánh vác cùng nhau đối mặt với những sóng gió cuộc đời với ba mình được rồi. Phí Văn Kiệt như cũng biến thành một quả bóng tròn xoe trong tay của những đứa trẻ tinh nghịch vậy, trong tích tắc quả bóng ấy căng phồng lên những luồng khí mới, sục sôi một bầu sức sống mới. Anh bắt buộc phải nhìn chằm chằmvào cô dâu Kiều Mẫn Hàng, để ánh mắt của cô sẽ khống chế được bản thân mình lúc này,có như vậy thì anh mới không bị ảo tưởng như đang đứng từ trên một không trung bao la và quên mất sự tồn tại của mình, và có thểsẽ bị rơi xuống đáy vực bất cứ lúc nào có thể. Tôn Gia Linh đã bắt đầu rơi những giọt lệcảm động, cô ngồi trên chiếc ghế dành cho người nhà cô dâu, ngồi ngay bên cạnh dì Cát mà nước mắt tuôn trào, cả người cô run lên vì xúc động, vì vui mừng. Diệp Tri Ngã đi bên cạnh Tôn Gia Dịch, cũng cố gắng khống chế lòng mình rằng không được khóc vào lúc này,rằng phải vững vàng lên, phải khống chế được cảm xúc của bản thân. Cô nhìn thên hình nhỏ bé gầy gò đến tội nghiệp đằng sau của Kiều Mẫn Hàng mà lòng dặn lòng nhất quyết không được bỏ qua giây phút thiêng liêng trong đời của Kiều Mẫn Hàng lúc này.
Mẹ của Kiều Thận Ngôn và Kiều Mẫn Hàng trước khi sinh hai người ra đã theo đạo Thiên Giáo. Cho nên mặc dù hai con sau này của bà không theo tôn giáo gì cả nhưng vẫn mời các phụ giáo đến đây, căn cứ theo nghi lễ tổ chức cưới của đạo thiên giáo để tiến hành đầy đủ. Một vị giáo phụ mặc áo lễ của linh mục đứng nghiêm trang và lịch sự nho nhã, như càng góp phần tôn nghiêm và long trọng cho buổi lễ ngày hôm nay hơn.
Ông Kiều Giám An dắt cô con gái cưng đi chầm chậm tiến vào thảm đỏ dẫn vào sân khấu, nhưng ông không làm theo những động tác đã được tập duyệt trước hôm chuẩnbị cho lễ cưới để đưa cô con gái của mình cho chàng rể, mà đứng lặng tần ngần một hồi rất lâu. Ông ngắm nhìn con gái đang xinhtươi như một thiên thần chuẩn bị đi theo chồng mà nước mắt cảm động tuôn rơi. Những hành động cử chỉ ấy, sắc mặt ấy khiếncho tất cả mọi người tham gia không ai không cầm được nước mắt cả. Diệp Tri Ngã cũng nằm trong số ấy, cô cũng không thể vững vàng được hơn nữa. Những giọt lệ ướt nhòe hai hàng mi cong.
Kiều Mẫn Hàng mỉm cười rất tươi và dành cho ông bố thân yêu của mình một chiếc ôm thật nồng ấm. Khuôn mặt ông Kiều Giám An lúc này cũng đã nở nụ cười trên môi. Ông hôn nhẹ vào vầng trán của cô con gái rồi dắt tay cô, đưa cô lại cho Phí Văn Kiệt đang đứngở ngay bên cạnh. Phù dâu và phù rể đứng phân thành hai hàng dọc, khúc nhạc dạo chào mừng cho lễ cưới cũng đã ngừng lại. Vị giáo phụ mái tóc đã hoa râm nhìn hai người thanh niên trẻ trung. Cho đến giờ phút này, mặc dù ông chủ trì biết bao nhiêu cuộc hôn lễ rồi, số lần cụ thể là bao nhiêu thì chính ông cũng không sao nhớ cho nổi, thế nhưng mỗi cuộc hôn lễ đều để lại trong ông niềm cảm động vô ngần, không gì có thể so sánh được.
Đã từng có vô số những bộ phim truyền hình hay phim điện ảnh chiếu về những vị giáo phụ chủ trì trong các buổi lễ kết hôn, và cũngđã từng nghe vô số những lời cha xứ sẽ nói trong buổi lễ đó. Hầu hết mọi người đều thuộc làu làu và có thể cùng nhắc lại từ đầu đến cuối với cha xứ, thế nhưng trong những câu chuyện hư cấu ấy mãi mãi không bao giờcó thể tìm thấy những tình tiết cảm động lòng người như trong khoảnh khắc đang diễnra ở hiện tại được. Giọng nói vang lên của cha xứ vừa nhẹ nhàng trầm tư vừa cao thanh. Diệp Tri Ngã tập trung cao độ và toàn tâm toàn ý lắng nghe từng lời một, cô cầu nguyện, cô hy vọng những lời cha xứ vừa nói ra đều sẽ được trở thành hiện thực. Để dưới sự ban ơn của Cha, Con và các Thánh Thần, những người hạnh phúc sẽ mãi mãi được sống trong hạnh phúc ấy.
Sau khi cô dâu và chú rể trao nhẫn cưới và tặng cho nhau một nụ hôn ấm áp, dưới sân khấu vang lên những tràng pháo tay giòn giãchúc mừng. Những cô con gái chưa lấy chồngđứng tụ tập vui vẻ với nhau, chờ mong bó hoa của cô dâu. Tôn Gia Linh cũng ở trong số đó, cô đứng với bộ dạng đã trong tư thế sẵn sàng, chỉ còn chuẩn bị hứng bó hoa của cô dâu, để nhất quyết bó hoa đó phải thuộc về mình cho bằng được. Kiều Mẫn Hàng quay lưng lại với đám người đang hồi hộp chờ đợi này và cười rất tươi vui chuẩn bị động tác ném hoa. Cuối cùng cô quay người lại, đứng thẳng thân lên và ném thật mạnh bó hoa vàotrong lòng của Diệp Tri Ngã. Những tiếng tiếcnuối vang lên, Tôn Gia Linh cất lời phản đối liên tiếp: “Không được như thế đâu nhé! Đồ tồi tệ! Đồ chơi gian!”
Kiều Mẫn Hàng mỉm cười và đi đến phía DiệpTri Ngã đang đứng, nắm chặt lấy bàn tay của cô và nói: “Cảm ơn tất cả những gì chị đã làmcho em”. Câu nói của Kiều Mẫn Hàng khiến cho Diệp Tri Ngã bần thần hết cả người. Rồi Kiều Mẫn Hàng cười phá lên vui vẻ ôm chặt lấy cô, thầm thì với cô một câu vô cùng khó hiểu và lạ lùng: “May quá có chị, chị dâu ạ, nếu không thì em không biết được sau này sẽ làm như thế nào đây!”
Thế nhưng Diệp Tri Ngã lúc này đâu còn thời gian để suy nghĩ đắn đo mông lung nữa. Sau buổi lễ người thân anh em họ hàng rồi bạn bè đồng nghiệp đến chụp ảnh đông nườm nượp. Chú rể và hai phù dâu trở thành tâm điểm thu hút được rất đông sự yêu thích mếnmộ của mọi người đặc biệt là những anh chàng còn độc thân. Diệp Tri Ngã và Tôn Gia Linh phải bẽn lẽn mỉm cười suốt từ đầu đến cuối buổi, khiến cho 2 người mệt mỏi, môi như muốn đông cứng lại, ấy vậy mà các chàng cùng lớp, các anh đồng nghiệp cứ quấn quýt lấy rồi ôm eo, rồi phấn khích làm những động tác thật thân