kéo dài đến ba tháng rồi nửa năm nữa thì cô sẽ đi đâu để sống đây.
Đỗ Quân đương nhiên là bất đắc dĩ phải giúp đỡ cô, u Dương Dương dù tức tối đầy mình nhưng vẫn đành chịu thua. Thời gian này cô bận rộn luôn tay gọi điện thoại, rất nhanh liên lạc với một người họ hàng làm giám đốc điều hành hệ thống y tế toàn tỉnh, nhờ ông giúp đỡ chào hỏi với viện trưởng bệnh viện Nhân dân và các cơ quan, cục y tế thành phố có liên quan đến vấn đề này, để quá trình phê chuẩn có thể tiến hành nhanh chóng hơn.
Sau đó có một sự việc bất ngờ xảy ra, bệnh viện Nhân dân thành phố Nam Kinh đã bị mộtngười dân tại đây làm đơn cáo trạng đưa lêntoàn án đòi giải quyết.
Người dân này khi đang lái xe thì bị một chiếc ô tô đâm trúng. Cảnh sát giao thông đưa anh ta vào kiểm tra tại phòng cấp cứu của bệnh viện Nhân dân cũng là nơi ngay gần vụ tai nạn đã xảy ra. Căn cứ vào các bức hình chụp X- quang, bác sỹ trực ban đảm nhiệm chụp hình kiểm tra hôm đó đã đưara phán đoán là “không có hiện tượng bất thường”. Phía cảnh sát giao thông đã căn cứ vào kết luận của bác sỹ này để xử phạt nhẹ người lái xe đã gây ra vụ tai nạn này, haibên đã thương lượng và giải quyết xong xuôi hậu trường tại đây.
Thế nhưng khi người bị ô tô đâm đó về đến nhà, được vài ngày sau thì bắp đùi bên phải bắt đầu trở nên đau dữ dội. Anh ta tưởng rằng do chệch khớp xương nên không chú trọng lắm vấn đề, chỉ sử dụng phương phápbôi ngoài điều trị tại chỗ của y học Trung Quốc. Thế nhưng sau đó hai tháng, đùi anh ta đã bị đau đến mức độ không thể chịu đựng nổi được nữa. Anh ta liền đến một bệnh viện gần nơi sinh sống để khám lại. Căn cứ vào kết quả CT đưa ra, bác sỹ tại đây kếtluận anh đã bị gãy xương chày. Mặc dù đã được tiến hành phẫu thuật và cũng đã nhậpviện điều trị hơn một tháng, nhưng do anh không chữa trị ngay lập tức mà kéo dài thời gian rất lâu sau đó mới được tiến hành phẫu thuật, đến lúc này xương chày đùi bên phải của anh đã không còn cách nào có thể khôi phục lại được nữa, kết cục là anh đã bị tàn phế vĩnh viễn. Hiện tại người công dân đó đã đưa đơn yêu cầu bệnh viện phải bồi thường với mức chi phí cao ngất ngưởng.
Người công dân này cũng đã nêu tên vị bác sỹ trực ban kiểm tra cho anh ta ngày hôm đótại bệnh viện Nhân dân kèm theo trong đơn kiện cáo của mình, đó chính là vị bác sỹ đang công tác tại trung tâm điều trị bệnh timmạch - Diệp Tri Ngã.
Từ trong kho hồ sơ dữ liệu lưu lại ảnh chụp X- quang cho người công dân đó của bệnhviện, Đỗ Quân đặt trước máy tính xem xét một cách cẩn thận kỹ lưỡng rồi quay lưng lại bỏ cặp kính dày đang đeo bên mắt ra: “Lúc đó tại sao em không cho anh ta chụp CT?”
“Em đã đặt ý kiến này rồi. nhưng bệnh nhận đó khi ấy đi nhanh như cắt, cơ xương hay thấp khớp đều không có bất cứ chỗ nào cảm thấy đau nhức gì cả. Ấn tượng của em lúc đó rất sâu, hơn nữa người bệnh nhân đó trông có vẻ rất đại độ, rất lương thiện. Anh ta nói người lái xe ô tô kia cũng chỉ là người đi làm thuê chở đồ đạc cho người khác kiếm tiền thôi, nên anh ta nói rằng anh ta không có vấn đề gì cả, không cần chụp CT vì nếu mà chụp thành ra lại tốn mất nhiều tiền oan uổng cho người ta ra…”
“Hồ đồ!”. Giọng nói của Đỗ Quân rất nghiêm nghị, “Em là bác sỹ hay anh ta là bác sỹ chứ?Anh ta nói không chụp là có thể không chụp được sao hả? Còn nữa, em kiến nghị chụp CT nhưng bệnh nhân từ chối làm, tại sao em không viết cả vấn đề này vào sổ khám bệnh chứ?”
Diệp Tri Ngã cúi đầu nói như bị mắc họng: “Em… Lúc đó phòng cấp cứu rất bận rộn, emthấy anh ta cũng không có hiện tượng gì bất thường cả…”.
“Em thấy? Em thấy cái gì mà thấy hả? Mắt của em tốt hơn cả điện quang hay sao chứ?Làm nghề bác sỹ không chỉ cần biết làm thế nào để cứu người trị người, mà còn phải biếtlàm thế nào để bảo vệ cho chính bản thân mình nữa. Bệnh gãy xương chày có cả di tật sau này nữa, chụp X- quang có thể có sơ xuất, có sai xót, phải chụp CT mới có thể chuẩn đoán chính xác được. Cái này em còn không biết hay sao hả? Ngày trước bệnh viện chẳng phải chưa từng xảy ra trường hợp tương tự như thế này, anh cũng đã nhấn mạnh với các em không chỉ một lần rồi cơ mà, em coi lời anh giảng như nước đổ lá khoai phải không?”
Đã quen với Đỗ Quân từ bao lâu rồi, nhưng đây là lần đầu tiên anh dùng thái độ nghiêm khắc nói với cô như thế này. Diệp Tri Ngã càng nghe, đầu càng cúi thấp xuống, môi cắn chặt vào không nói lên một lời nào. Những lời Đỗ Quân nói tất nhiên là cô đều hiểu cả, bây giờ nghĩ lại chuyện ấy, đúng là những sai sót mình mắc phải trong ngày hôm đó thật là ngu dốt, những sai sót thật cơ bảnthật đơn giản không đáng để mắc phải như vậy. Lúc đó cô đã bị làm sao vậy? Sao cô lại có thể hồ đồ một cách dại dột như thế được!
Diệp Tri Ngã than thở trách móc chính bản thân mình, căn cứ vào các dẫn chứng ghi trong sổ bệnh nhân, ngày vị bệnh nhân này đến bệnh viện khám cũng chính là ngày thứ hai sau khi xảy ra vụ tai nạn sự cố thép rò rỉ nóng chảy trong tập đoàn gang sắt Ninh Huy.
Và đó cũng chính là ngày thứ hai - ngày mà cô và Phí Văn Kiệt đã được trùng phùng tương ngộ sau năm năm xa cách.
Diệp Tri Ngã đã từng không dưới một lần ảo tưởng đến việc cô sẽ được trùng phùng với anh, thể nhưng cô lại không hề nghĩ rằng cuộc trùng phùng ấy lại diễn ra ngay trong phòng cấp cứu ồn ào hỗn loạn như thế. Xung quanh đầy những máu những vết thương và những giọt nước mắt, bầu không khí ngập tràn mùi đặc trưng cuả bệnh viện. Anh vừa cúi nhìn vết thương trên cánh tay mình vừa xuất hiện như thực, như ảo, như gần lắm, như xa lắm trước mắt cô vậy.
Quãng thời gian tiếp theo sau đó, trong trí nhớ Diệp Tri Ngã chỉ toàn là hình ảnh Phí Văn Kiệt xuất hiện trong phòng cấp cứu củacô, rồi lại là hình ảnh Phí Văn Kiệt cách đây năm năm mà cô đã rời xa anh đó. Mùa mưa lất phất rì rào của những tháng ngày mưa xuân Giang Nam, anh mặc bộ quần áo màu đen đứng bên cạnh lũy tre đang độ xuân đến xanh mướt, mái tóc bị mưa rơi ướt nhèm, hai mắt ướt đẫm những mưa là mưa khiến cho ánh nhìn cũng bị tràn ngập trong dòng nước, giống như những giọt mưa bé nhỏ đọng lại dày đặc long lánh nhìn về phía cô, cho cô không nỡ lòng nào dứt áo ra đi.
Thế nhưng lúc này đây có nói gì đi chăng nữa thì dường như cũng chẳng thể đem lại tác dụng gì nữa rồi. Tâm lý không ổn định không thể được coi là nguyên nhân để phó mặc cho trách nhiệm. Lãnh đạo của bệnh viện đã gặp Diệp Tri Ngã nói chuyện một lần, liên tiếp sau đó luật sư cũng tìm gặp cô để hiểu rõ căn nguyên sự tình lúc đó. Bởi vì Diệp Tri Ngã đã nộp đơn từ chức, những công việc giao ban sau đó cũng đã sắp sửa hoànthành xong, giám đốc trung tâm điều trị bệnhtim mạch ân cần cho phép cô về nhà tĩnh dưỡng một thời gian, đợi thông báo sau.
Cô trở về nhà buồn bã chán nản ngủ một mạch hai ngày liền. Buổi tối ngày thứ ba u Dương Dương đến nhà cô gõ cửa kéo cô đi ra ngoài, đưa cô đi nơi nào đó để thư giãn tâm trạng.
Những lúc như thế này, sự thả lỏng thích hợp nhất có thể được coi là biện pháp giải tỏa tinh thần tốt nhất cho cô. Hai người phụ nữ gọi taxi và đến một quầy bar, chuẩn bị tâm lý sẽ uống cho đến khi không say không về. Diệp Tri Ngã không biết uống rượu nhưngcô uống liền một mạch, nửa bình rượu chẳngcần tốn bao nhiêu thời gian, ngay lập tức đã được cô uống cho bằng sạch. Rượu nhưng lại pha lượng lớn nước Sô đa nhiều hơn, cô say sưa mải mê uống một hơi hai chairượu vang.
Diệp Tri Ngã và u Dương Dương ngồi xuống chiếc ghế sofa mềm mại êm ái, ban nhạc hát vang bài hát tình yêu nước ngoài không rõ cụ thể tên là gì. Hơi rượu bắt đầu có phản ứng bốc lên nhanh chóng và lan tỏa khắp cơ thể cô. Khung cảnh trước mắt Diệp Tri Ngãnhư đang quay cuồng nhảy múa, cô cười nặng nhọc nói với u Dương Dương: “Chị thật sự hối hận em ạ, lần trước chị nên đi thắp hương cầu khấn cùng với mọi người mới đúng, đề bây giờ sẽ không phải xảy ra sự tình không thuận lợi thế này”.
“Chị yêu của em, chị nghĩ thoáng một chút đi, rồi tất cả sẽ tốt thôi mà chị”.
Diệp Tri Ngã cười gượng, đột nhiên giơ hai bàn tay che lấy mặt, cô co rúm người lại, âm thanh thốt ra qua những kẽ hở của các ngón tay lộ đầy tâm trạng lo âu buồn bã, thảm thương tột độ: “u Dương Dương, ngườiđó… anh ta cả đời này vĩnh viễn bị tàn phế mất rồi… cả cuộc đời này…”
u Dương Dương dịch người sang ngồi sát cạnh cô, quan tâm lo lắng vỗ vào vai cô an ủi: “Chuyện này không thể trách chị hoàn toàn được, ảnh chụp X- quang bọn em đã xem kỹ lưỡng hết rồi mà, thật sự không nhìn thấy dấu hiệu nào gãy xương cả. Em đã đi nghe ngóng tính hình rồi, phía bệnh viện sẽ đứng lên nói thay lời cho chị. Còn chuyện giám định pháp lý bên đó anh Đỗ Quân cũng đã có người quen ở đấy hết rồi. Chuyện của chị căn bản không thể bị giám định là sự cố sai sót về mặt chữa trị y tế được, chị đừng lo lắng quá làm gì chị ạ”.
Diệp Tri Ngã lắc đầu than thở: “Lòng chị khổ sở lắm em ạ, u Dương Dương… Nếu như lúc đó chị kiên quyết yêu cầu anh ta đi chụp CT,thì bây giờ mọi thứ có phải là đã chẳng thể xảy ra nông nỗi này đúng không… đều là dochị sai lầm”
“Chị đừng gánh hết trách nhiệm, đổ hết tội lỗi lên vai mình nữa. Chuyện này là do chị không may gặp phải thôi, nếu lúc đó không phải chị mà là bất cứ một vị bác sỹ nào trongbệnh viện gặp phải trường hợp này thì họ cũng đều phán đoán y hệt như chị mà. Anh Đỗ Quân nói rất đúng đó, mắt nhìn của những người làm bác sỹ như chúng ta cũng chỉ là con mắt của người bình thường chứ không phải là bằng điện quang. Chúng ta phải dựa bào các trang thiết bị y tế hiện đạimới có thể đưa ra những phán đoán chính xác được à. Bây giờ cái sai nằm ở chỗ thiết bịchụp X- quang kia, nó chụp không ra vấn đề gì thì chị cũng có cách gì khác cơ chứ? Lúc đó cũng là do bệnh nhân ấy kiên quyết không đi chụp CT, chị hoàn toàn là đã làm hết trách nhiệm của mình rồi chị ạ!”
Diệp Tri Ngã nhắm nghiền mắt lại, ngoài cách phó mặc cho tất cả ra thì cô cũng lực bất tòng tâm không còn con đường nào khác nữa. Ngay từ ngày đầu tiên chân ướt chân ráo làm quen với nghề bác sỹ này, cô đã biếtrất rõ ràng nghề y là một nghề vô cùng vô cùng nghiêm khắc. Trong quá trình làm việc không cho phép mắc một lỗi sai sót nào dù chỉ là rất nhỏ. Một giây phút lơ là của bác sỹnhưng đối với người bệnh mà nói thì nó có thể trả giá bằng cả cuộc đời thậm chí nguy hiểm hơn là cả tính mạng của người đó. Cô từ trước tới nay đều rất tự cảnh giác, luôn luôn nghiêm khắc yêu cầu chính bản thân mình. Thế nhưng cô lại mắc sai sót trong trường hợp như thế này, một sự sai sót để lại hậu quả nghiêm trọng đến mức độ như thế.
u Dương Dương không biết nên an ủi cô nhưthế nào nữa, những người làm nghề này khi gặp sự cố đều có chung cảm giác vô cũng tội lỗi vô cùng đau khổ, cô rất hiểu tâm trạng này. Có khuyên nhủ có an ủi thế nào dường như cũng chẳng có tác dụng gì cả. Chỉ còn cách duy nhất là cùng cô vượt qua những tháng ngày khó khăn gian nan nhất này, thờigian trôi qua rồi có thể sẽ giúp cho Diệp Tri Ngã dần dần quên đi những nỗi đau đớn dằn vặt trong lương tâm.
Diệp Tri Ngã hít mạnh nước mũi vào trong, lấygiấy ăn lau đi những giọt nước mắt lăn dài xuống mặt, nhấc ly rượu lên uống thêm một ngụm nữa, nhìn u Dương Dương với ánh mắt ngờ vực và nói: “Chị uống sạch rồi đấy, em mau uống đi chứ”.
u Dương Dương mỉm cười ân cần nói với cô: “Chúng ta ngày hôm n