t: “Điều là do anh hết đó, đi gì mà đi, đã nói là anh đừng có đi, em đã nói là anh đừng có đi cơ mà, chẳng may có chuyện gì xảy ra thì biết làm thế nào, làm mọi người sợ chết khiếp đi được…”
“Đã nói là không có chuyện gì rồi cơ mà, sao mà phải sợ hãi lên như thế, cẩn thận không bệnh tim của em lại tái phát thì làm sao”. KiềuThận Ngôn đi đến vỗ vai an ủi cô em gái cưng, và nói với Phí Văn Kiệt, “Cậu đưa Tiểu Mẫn về nhà trước đi, nó đã điên cuồng cả một ngày ở bên ngoài rồi đấy. Ngày mai có lẽ nó sẽ phải ra ngoài nên hôm nay cần được nghỉ ngơi tĩnh dưỡng”.
Phí Văn Kiệt đã lấy lại tinh thần của mình, trấntĩnh bình thản gật đầu, đi đến nhẹ nhàng cầm tay Kiều Mẫn Hàng.
Diệp Tri Ngã không có cách nào để lấy lại tinhthần cũng như không thể nào cố gắng giấu giếm ngay được cảm xúc của mình. Cô đứnglùi về phía sau cách vị trí đang đứng của ông Kiều Giám An không xa lắm, ngực ôm chặt chiếc túi xách, tóc hơi rối, tâm trạng đầy hoang mang hoảng loạn. Mắt cô dù không nhìn nhưng bên tai lại đang rất chú ý lắng nghe. Phí Văn Kiệt không nói thêm một lời nàonữa từ lúc đó với Diệp Tri Ngã, dường như cũng chẳng để mắt nhìn về phía cô dù chỉ là lướt qua, khiến cho cô có cảm giác những lời anh nói vọng bên tai cô lúc mà cô vẫn còn bị giam trong thang máy, như thể tất cả chỉ là ảo giác, một thứ ảo giác choáng ngợp.
Cả thế giới rộng lớn vô ngần này cũng chỉ làmột giấc mộng, một giấc mộng hão huyền mà thôi. Đó không phải là giấc mộng của một cá nhân bất kỳ nào, mà là giấc mộng của tất cả của toàn bộ. Dù bạn không còn nhưng cả thế giới này vẫn sẽ tiếp tục cơn ác mộng đó.
Đây là câu anh Đỗ Quân đã nói với cô vào bữa cơm tối đó. Chẳng lẽ thật sự lại là ảo tưởng chăng? Chẳng lẽ cả thế giới rộng lớn vô ngần này áp đặt cho cô vào trong một giấc mộng? Có người đang thét gọi bác sỹ Diệp, cô thẫn thờ trả lời cho có, ngẩng đầu lên nhưng không ngay lập tức nhìn về phía có âm thanh cất lên đó mà cô chỉ là thuận hướng nghiêng đầu nhìn về phía đó, người đó nói rằng sẽ đưa cô về nhà, cô liền trả lời đồng ý một cách vô thức, lại mỉm cười nói lời cám ơn như một phản xạ vô điều kiện, sau đócô đi theo bóng dáng cao to ấy ra khỏi nhà.
Mọi thứ như đang đảo lộn chồng chất trướcmặt cô, chỉ có hình ảnh Phí Văn Kiệt đang đứng yên bất động như một bức tượng đá cao sừng sững ngất ngưỡng nổi bật trong dòng nước biển mênh mang xa tắp. Cô lướt qua người anh, giống như chú chim đang chuẩn bị cất cánh để bay một hành trình dài đằng đẵng phía sau nó, lần bay này sẽ có thể là hành trình dài ngàn dặm vạn dặm xa xôi cách trở, cũng có thể mãi mãi về sau này sẽ chẳng còn bay được về chốn cũ nữa.
Trái tim bị co lại bé nhỏ, mạch máu không đủ lớn để vận chuyển lượng máu đi khắp cơ thể,thần kinh não và tứ chi đều đã bị tê liệt và mất đi cảm giác, Diệp Tri Ngã chầm chậm từngbước tiến về phía trước, bỗng nhiên hai chân lại bất động khiến người cô ngã quỵ xuống đất. Kiều Thận Ngôn ôm chặt đỡ lấy cô. Diệp Tri Ngã bám vào cánh tay anh mỉm cười khẽ gật đầu: “Giày, đế giày… cao quá…”
Kiều Thận Ngôn ngoảnh đầu nhìn gương mặtxanh xao tái nhợt của cô bác sỹ bé nhỏ, hơi chau mày, sau khi ôm chặt người cô để đỡ cho cô không bị ngã quỵ xuống vẫn không rút cánh tay lại, mà anh nhẹ nhàng bình tĩnh dùng cánh tay mình ôm chặt vào eo thon của Diệp Tri Ngã, tư thế rất thân mật bước rakhỏi nhà để lại đằng sau những ánh mắt chăm chú dỏi theo bóng hai người.
Đợi cho đến khi anh trai và bác sỹ Diệp đã đikhuất rồi, Kiều Mẫn Hàng khoác tay của ba mình, nũng nịu nói: “Ba nhìn đấy, anh trai và bác sỹ Diệp đi bên nhau tốt biết bao, anh trai con vừa không thích tiểu thư Tôn Gia Linh, mà thiểu thư Tôn Gia Linh cũng chẳng thích anh ấy đâu, làm sao mà ép buộc hai người đó đến với nhau làm gì! Hai người đấy giả dụ mà ly hôn rồi thì chắc ba sẽ vui sướng lắm phải không vậy! Mọi người chỉ thich nhấtlà tìm người kế thừa để tiếp tục công việc cha truyền con nối mà thôi, thật là cổ hũ phong kiến quá đi! Đả đảo những phụ huynhcó tư tưởng phong kiến phát xít!”
Ông Kiều Giám An không hề nói câu nào cả, chỉ mỉm cười một cách nhẹ nhàng. Kiều Mẫn Hàng nhìn nụ cười đang nở trên môi ba mình liền vui mừng quay sang ra dấu hiệu OK với Phí Văn Kiệt. Nhưng Phí Văn Kiệt lại không nhìn thấy điều này, anh vẫn đang bần thần nhìn về phía Diệp Tri Ngã vừa bước đi, trướcmắt anh hiện ra vẫn là cánh tay của Kiều Thận Ngôn đang ôm eo Diệp Tri Ngã.
Cũng bắt đầu từ cái đêm hôm đó, Kiều Thận Ngôn đột nhiên cứ thế hiện ra trong cuộc sống của Diệp Tri Ngã. Anh đến với cô rất nhanh, căn bản chẳng để cho cô một chút cơ hội để suy ngẫm hay do dự gì cả. Anh giống như những chiếc lò cao áp nóng rực nhễ nhại trong tập đoàn gang sắt Ninh Huy của chính mình, để rồi dù là thép hay là đá thì đều có thể nóng chảy hóa thành nước. Anh không tin rằng trên cõi đời này còn có thứ gì không thể bị ép thành tro thành bụi được.
Diệp Tri Ngã mỗi ngày đi đến bệnh viện công tác đều nhìn thấy bác bảo vệ mỉm cười tủm tỉm đưa cho cô một bó hoa tươi rất to, lần nào cũng khiến cho cô có cảm giác như bị têdại cả hệ thần kinh. Từ thứ hai đến thứ sáu, một tuần năm ngày thì mỗi ngày đều tặng những bó hoa không giống nhau. Những bó hoa này nhìn là biết ngay rất đắt tiền rất nổi tiếng, nó làm cho cô bỗng nhiên thành ngườinổi tiếng trong trung tâm điều trị bệnh tim mạch này, nhắc đến cô là người ta nhắc đến ngay cô bác sỹ họ Diệp trẻ trung xinh tươi đang có người theo đuổi mình rất mãnh liệt rất sát sao.
Đỗ Quân mấy ngày nay nhận ra ánh mắt sắc thái của Diệp Tri Ngã không còn giống như hồi xưa nữa. Diệp Tri Ngã kỳ thực đang ở trong tình huống khóc cười không ra tiếng. Những điều này đều là những điều gì thế, cô đã gây phiền phức cho ai vậy? Vì sao bị Kiều Mẫn Hàng gây phiền toái một lần còn chưa đủ, giờ lại thêm một ông anh trai tiếp tục quấy nhiễu đến cuộc sống của cô nữa chứ. Di động cô đã tắt liên lạc từ lâu, đến dây điện thoại bàn trong nhà cô ở cũng đã được rút ra gọng gàng. Điện thoại phòng làm việc trong bệnh viện thì đưa cho u Dương Dương phụ trách quản lý. Thực ra cô không còn muốn những người trong dòng họKiều kia lại có thêm một cơ hội tiếp xúc với mình nữa. Không thể nào!
u Dương Dương cầm ống điện thoại đang nghe dở rất lịch sự nói: “Sao lại không khéo như thế này, bác sỹ Diệp đang ở trong phòng thực nghiệm rồi… Việc này thì tôi không biết, có thể sẽ trở lại rất nhanh, mà cũng có thể sẽ ngồi thực nghiệm cả ngày ở bên đó không trở lại nữa… Thời gian tan ca là năm rưỡi chiều, thế nhưng nếu phải tăng ca thì không nhất định giờ nào đâu, ai biết được mấy giờ mới có thể tan ca cơ chứ, hi hihi… Vâng, vâng được ạ, gặp bác sỹ Diệp rồi tôi sẽ chuyển lời lại cho cô ấy ạ”.
Đặt điện thoại xuống bàn, u Dương Dương lườm nguýt quay đầu lại nói: “Làm cái gì thế, làm cái gì cơ thế chứ. Nhận một cú điện thoạicủa anh ấy là chị sẽ chết ngay hay sao. Chị không muốn quan tâm gì đến anh ấy nữa thì chỉ cần một cuộc điện thoại nói cho dứt khoát rõ ràng vào là xong. Thì chị nói là cô nương này nhìn anh không ưa một tí nào cả,mau mau biến mất khỏi tầm nhìn của cô nương này đi. Đấy, chỉ một câu này thôi là cóphải giải quyết xong xuối hết rồi không à?”
Diệp Tri Ngã co người ngồi xuống, trốn đằng sau màn hình máy tính nhỏ nhẹ: “Chị không phải là không muốn nói với anh ấy…”
Cô đã lớn đến tầm tuổi này rồi đương nhiên là biết rằng biện pháp thế nào thì có thể giảiquyết một cách tốt nhất những vấn đề xảy ra chứ. Thế nhưng cái hôm ở trong thang máy đó, Kiều Thận Ngôn chỉ đứng sừng sữngcạnh cô, anh có nghe thấy tiếng gọi thét vào trong của Phí Văn Kiệt, tất nhiên là cũngcó nhìn thấy ánh mắt cử chỉ quan tâm đặc biệt của Phí Văn Kiệt dành riêng cho cô. Những bó hoa mà Kiều Thận Ngôn đã và đang ngày ngày tặng cô đây thật sự là có ý muốn theo đuổi cô hay sao? Hay đó chỉ là… có dụng ý gì khác nữa?
“Chị có biết thế nào gọi là hiền quá sẽ bị bắtnạt không hả? Chị là chị đã quen với tính cách thùy mị ôn hòa mất rồi. Em nói cho chị biết, chị Diệp, anh Tiểu Duệ nhà em đã từng nói rằng cái mềm sẽ sợ cái cứng, mà cái cứng lại sợ cái kiên cố, nhựng cái kiên cố thì sợ cái liều lĩnh, và cái liều lĩnh lại sợ cái bất cần đời,rồi cái bất cần đời cuối cùng lại sợ cửa hàng bán bảo hiểm đây nhé”.
Diệp Tri Ngã ngập ngừng không thành câu: “Ý của em là… cái gì cũng có cách hết cả, cái gì cơ chứ…”
“Đây cũng là lý luận về chuỗi vật chất, chị cóhiểu không chị? Chị thuộc vào tốp tầng lớp những vật mềm yếu nhất. Bất kể là vật cứng hay vật kiên cố, hay là vật liều lĩnh rồi lại vật bất cần đời v.v… thì cũng đều có thể trị được chị luôn đấy nha”.
“Thế thì chị biết làm thế nào bây giờ?”. Diệp Tri Ngã bần thần không còn gõ tay vào bàn phím máy tính nữa, thở dài ngao ngán mất đến vài giây mới thốt ra thành lời được, “An ủi, an ủi chị đi em ơi, bánh quy hình ngón tay chỗ em có còn nữa không vậy, sao mà ăn ngon thế cơ chứ, đưa cho chị một ít, chị ăn với”.
u Dương Dương thong thả lôi hộp đựng bánh quy trong ngăn kéo tủ ra đưa cho cô: “Ăn, ăn, ăn! Chị mà ăn nữa thì vẫn sẽ là sinh vật đơn bào chuyển sang trùng roi, rồi chuyển từ ấu trùng sang bươm bướm, có tiếnhóa thể nào cũng vẫn chỉ là một loại động vật trong quá trình biến chuyển đó mà thôi! Sao mà lại có thể mềm yếu đến thể cơ chứ, chẳng có tương lai một chút gì cả à”.
Được một lúc, tiếng gõ tay vào bàn phím máy tính của Diệp Tri Ngã lại vang lên liên tục. Giọng nói của cô nhỏ nhẹ khẽ khàng khiến cho người nghe có cảm giác như cô đang bất lực và vô cùng mệt mỏi: “Chị cũng không phải là không muốn nói cho rõ ràng vớianh ấy, u Dương Dương… chị… chị bây giờ muốn từ chức, không muốn công tác ở đây nữa em à…”
u Dương Dương lắp bắp: “Gì cơ? Chị nói gì cơ? Chị nói lại cho em nghe thêm lần nữa đi nào!”
Diệp Tri Ngã chăm chú nhìn từng hàng tiếng Anh hiện ra lần lượt trên màn hình máy tính, mỉm môi cười một cách ngượng ngùng: “Thì từ chức mà, hai từ này khó giải thích lắm sao?”
u Dương Dương đứng dậy đi về phía cô đang ngồi rồi kéo cô ra khỏi khu bàn máy vi tính này: “Ôi, Diệp Tri Ngã, chị có thể kể câu chuyện đùa mang tính chất quốc tế thế sao,một anh Kiều Thận Ngôn lại có thể khiến cho chị cảm thấy sợ hãi đến mức độ này sao? Em xin chị, chị thể hiện giống tư thái của một con người bình thường đi được không hả chị?”
“Không phải như em nghĩ vậy đâu, u Dương Dương, việc chị từ chức chẳng có liên quan gì đến anh ấy cả… Chị chỉ là, cảm thấy rất mệt mỏi… hơn nữa chị cũng đã muốn về quêrồi, chị đến thành phố Nam Kinh này đã lâu, nhưng mà chị vẫn cảm thấy rằng… cảm thấy rằng chị vẫn thích Hải Thành quê hương của chị hơn em ạ…”
“Chị thích hơn à, nói chung là chị có xe, chỉ cần lái xe hơn hai tiếng đồ hồ là đã đến nơi rồi mà, lúc nào cũng có thể quay về được, sao chị lại phải từ chức như vậy chứ? Được vào bệnh viện Nhân dân này công tác đâu có dễ dàng gì, trung tâm điều trị bệnh tim mạch này lại do anh Đỗ Quân vất vả giúp đỡ lắm thì chị mới có ngày vào được trong này công tác chứ. Chị mà từ chức thì sẽ đáng tiếc biết bao. Chị về Hải Thành rồi thì liệu còn cơ hội tốt như thế này nữa không! Mà chị cũng đã mua nhà tại thành phố Nam Kinh rồi cơ mà! Chị đừng có tự nghĩ vẩn nghĩvơ lên như thế! Não của chị giờ đã chứa đầynước rồi phải không thế?”