a mình lại, mím môi cắn răng cố gắng kiềm chế chỉ để hai hàng mi ướt, không để cho nước mắt lăn xuống gò má.
Trong bức ảnh được đặt trên bàn làm việc của Kiều Thận Ngôn cách đây vài ngày, sắc thái Diệp Tri Ngã đầy vẻ kiên nhẫn chịu đựng đau khổ. Kiều Thận Ngôn hai môi mím chặt lại, quơ một đống ảnh được bấm chụp liên tiếp với nước ảnh rất rõ ràng rất sáng sủa. Trong mỗi bức ảnh đó đều có hình ảnh của hai nhân vật Diệp Tri Ngã và Phí Văn Kiệt, hoặc làđang mặt đối mặt nhìn nhau hoặc là đang nói chuyện với nhau. Nhìn vào sắc mặt của hai người này không thể nói là những người bạn bè mới quen biết hoặc chỉ đơn giản là chào hỏi làm quen mà thôi.
Nước mắt mặn như thế nào và ký ức thì ngọt ngào ra sao?
Kiều Mẫn Hàng sau đó có gọi điện thoại cho Diệp Tri Ngã rất nhiều lần, nhưng Diệp Tri Ngã đều ậm ừ từ chối khéo các lời mời của cô. Thế nhưng không biết là do ngây thơ chân thật hay là vì cảm thấy quá cô đơn buồn bã nên lần nào gọi điện cho Diệp Tri Ngã cũng đều không nhận ra hàm ý lời nói của cô trong điện thoại, khiến cho Diệp Tri Ngã không biết nên làm thế nào được nữa, nghĩ đi nghĩ lại, cách tốt nhất có thể làm được lúcnày là thay đổi một số di động mới.
Khi Diệp Tri Ngã bắt đầu nghĩ đến việc có thật sự phải rời xa thành phố Ninh Huy này, bỏ lại công việc tốt đẹp tại đây, mỗi lần nghĩ đến điều này là cô lại có cảm giác tiếc nuối vô cùng. Thế nhưng cô hiểu rất rõ bản thân mình rằng, nếu như Phí Văn Kiệt thật sự muốnbắt cô rời khỏi nơi đây thì cô sẽ ngay lập tứckhăn gói sắp xếp đồ đạc rời xa thành phố này luôn. Cách đây năm năm, cái ngày mà cô nhẫn tâm từ chối lời thỉnh cầu tự đáy lòng của Phí Văn Kiệt dành cho cô là cô đã biết rõ rằng, bất luận đứng trên góc độ luật pháphay là xét về mặt đạo đức thì cô đều đáng bị kết tội, đáng để bị xử tù vô thời hạn. Cả đời này không còn bất cứ một cơ hội nào để có tư cách được đứng trước mặt Phí Văn Kiệt nữa rồi.
Cho nên cô nhủ lòng mình rằng nên ngoan ngoãn biết điều mà tránh xa Phí Văn Kiệt. Không quan tâm là những người mang họ Phí, mang họ Kiều hay là mang họ gì đi chăng nữa, chỉ cần có liên quan dù chỉ là một chút quan hệ gì đó với Phí Văn Kiệt thì cô cũng bắt buộc phải tránh ra xa. Cho nên sau này nếu có u Dương Dương đi dạo phố mua đồ với cùng với mình nữa thì dù u Dương Dương có thuyết phục bằng cách nào, cô cũng nhất quyết không bao giờ đếncửa tiệm thời trang của cô tiểu thư Tôn Gia Linh kia nữa, thậm chí đến cả tầng ba của tòa nhà mua sắm đó cô cũng không hề đặt chân lên đó nữa, giục giã hối thúc u Dương Dương đi ra đến một tòa nhà mua sắm khác.
u Dương Dương cảm thấy vạn phần khó hiểu:“Chị sao lại thế, chúng ta chỉ vào trong đó xem mà thôi, biết đâu lại có giảm giá gì đó thì sao, chị ngốc quá!”
“Nợ người ta cái tình rồi đừng có làm phiền người ta lần nữa mà xấu hổ, hơn nữa chị cũng đâu có quen biết gì cô ấy”. Diệp Tri Ngã ngó nghiêng trước sau, dừng lại trước một bộ quần áo, việc đầu tiên là cô giơ mác áo lên xem giá tiền, rồi quyết định bước đi nơi khác không chút do dự.
“Kiệt sỉ trời cho, ky bo trời giữ à!”u Dương Dương lẩm bẩm nói với Diệp Tri Ngã, ”À đúng rồi, chị có nghe nói đến chuyện này không, đám cưới giữa Kiều Thận Ngôn và Tôn Gia Linh đã được đặt xong rồi đấy nhé.Em nghe nói nội trong năm nay hai người đó sẽ tiến hành hôn lễ đấy chị”.
Diệp Tri Ngã nheo nheo mắt không động đậy:“Liên quan gì đến chị cơ chứ, anh ta mà có kết hôn thì chị cũng chẳng đến lượt được mời đi dự đâu. Mà nếu có mời chị đến dự đám cưới thật thì chị cũng mừng một phong bao đựng ba trăm vào trong đó thôi, và tất nhiên sẽ gắng sức ăn ít nhất không dưới sáu trăm mới về”.
“Chỉ biết ăn có sáu trăm thôi sao? Chị đúng là tương lai xán lạn quá đấy!”, u Dương Dương cong môi đáp lại, “Nhưng mà anh trai kết hôn rồi thì lại đến lượt chuẩn bị cô em gáikết hôn tiếp chứ. Em xem cô tiểu thư Kiều Mẫn Hàng đối với chị rất nhiệt tình thiện cảm,cô ấy mà kết hôn thì có thể thế nào cũng phải mời chị đến dự đó”.
Diệp Tri Ngã giả bộ không nghe thấy câu nói vừa rồi, cô lấy tay chỉ vào bộ quần áo đangmặc trên người tượng mẫu kia nói: “Cái này chị mặc vào liệu có đẹp không nhỉ?”.
“Không đẹp tí nào, tầm thường quá!”
“Thế chiếc kia thì sao nào?”
“Càng không đẹp chút nào cả”.
“Mắt nhìn của em bị sao thế?”.Diệp Tri Ngã mỉm cười tiếp tục đi về phía trước. Bước được vài bước chủ đề câu chuyện cứ thế tựnhiên lại được chuyển sang một hướng khác.Lần này là chủ để bình luận về người đàn ông mà u Dương Dương đã ưng ý trong bữacơm ăn cùng nhau ngày hôm trước.Anh ta là cháu đích tôn của một dòng họ truyền thốngbao đời theo nghề Trung y. Bây giờ thì chuyển sang làm công viên chức lĩnh vực chính trị trong một cơ quan nhà nước, tên gọi trong sơ yếu lý lịch là Giang Hải Dương, tên ở nhà thưởng gọi là Tiểu Duệ.
Cho nên đối với lĩnh vực tình cảm này mà nóiquả thật là khó tiên đoán được. u Dương Dương trong trăm nghìn cơ hội tiếp xúc đã gặp gỡ rồi đi xem mặt giới thiệu biết bao nhiêu người đàn ông tài hoa sắc sảo. Thế nhưng người khiến trái tim cô rung động lại làanh chàng mang tên Tiểu Duệ chỉ đẹp trai hơn Thủy Mục Niên chút xíu, lại còn từ đó thay đổi hẳn thói quen tính nết của cô tiểu thư đỏng đành con nhà giàu luôn được cưng chiều này, biến cô thành một người con gái dịu dàng thùy mị biết lắng nghe người khác. Đi mua sắm mới được nửa đường, cú điện thoại gọi đến của đồng chí Tiêu Duệ khiến cho u Dương Dương ngay lập tức tươi tỉnh tinh thần, miệng cười chúm chím quay sang Diệp Tri Ngã giải thích với cô:
“Cái này…thứ hai tuần tới em sẽ mang đến phục vụ chị bữa ăn sáng bằng bánh ga tô mùi hoa mai ngon nhất thế giới này luôn nhé…”
Diệp Tri Ngã quay đầu đi, vẫy vẫy tay điệu bộvờ như xua đuổi: “Trong vòng ba mươi giây cô phải biến mất trước mặt tôi ngay”.
u Dương Dương hì hì cười trừ rồi chạy rất nhanh đến chỗ hẹn. Diệp Tri Ngã cầm trong tay bộ áo con vừa mới mua xong, lười biếng chán nản tiếp tục dạo bước vài vòng các cửa tiệm trong tòa nhà mua sắm, rồi cũng quay ra. Tiệm mì mới mở nằm ngay cạnh cổng khu ra vào của khu này đang bốc lên mùi mì tam vị hấp dẫn vô cùng. Buổi tối thế này mà còn ăn bát mì với giá mười tệ một bát đó thì có thức khuya cả đêm cũng chẳng cần biết đói nữa.
Nhưng mà dường như khi người ta càng muốn trốn tránh điều gì lại càng khó để có thế trốn tránh thành công. Khi Diệp Tri Ngã đãquyết định chuẩn bị quay đầu lại rảo bước đi thì chợt nghe thấy tiếng vọng về phía mình và vui mừng thốt lên: “Bác sỹ Diệp, có phải là chị không?”
Diệp Tri Ngã nhìn thấy Kiều Mẫn Hàng đang rảo những bước thật dài đi về phía mình, cócảm giác giống như tội phạm trốn tránh cảnh sát đã nhiều năm giờ lại bị chính cảnh sát bấtngờ chạm mặt “hỏi thăm”. Cô gượng cười ra tiếng, trong đầu lập tức nghĩ ngợi dò đoán mông lung. Cách mà u Dương Dương vẫn dùng để kiếm kế thoát thân giờ đã đến lượt cô áp dụng thử một lần rồi!
Sự thật đã chứng minh rất rõ ràng rằng đangđến lúc nước sôi lửa bỏng, tình huống gây cần như thế này mà người bạn u Dương Dương đúng là không thể trông cậy tin tưởng được gì cả. Diệp Tri Ngã nhân cơ hội liền nhắn hai tin nhắn liên tục cho u Dương Dương thế nhưng vẫn bặt vô âm tín. Cô không thể kiên nhẫn chịu đựng nổi nữa liên gọi điện thoại sang phía đầu dây bên kia, kết quả dành cho cô là âm thanh phát ra”Số điện thoại mà bạn đang gọi đã tắt liên lạc”.
Tập đoàn thời trang nhỏ do Tôn Gia Linh kinh doanh đạt doanh thu rất tốt, trong cùng một tòa nhà mua sắm này đã tiếp tục mở quầy hàng thứ hai. Quầy hàng vừa khai trương sang ngày thứ ba rồi. Kiều Mẫn Hàng rảnh rỗi thảnh thơi đến cửa hàng chơi với Tôn Gia Linh. Thật là trùng hợp, Diệp Tri Ngã rơi vào tính huống như chú thỏ con ngốc nghếch tự động đâm đầu vào gốc cây, nên dành bất đắc dĩ bị động đi vào ngồi trong ghế sofa trong quầy hàng. Cô vừa nghe TônGia Linh giới thiệu các khái niệm về thiết kế thời trang cũng như các kiểu dáng thời trang hợp thời mới, vừa lắng nghe câu chuyện tình yêu lãng mạn mà Kiều Mẫn Hàng thì thầm to nhỏ bên tai.