Hoàng nói, tay chống cằm, mắt nhìn nàng từ mắt xuống đến chóp mũi. Cuối cùng, đôi môi của hắn cũng nhẹ nhàng lên tiếng: – Bây giờ để tiểu vương nghĩ xem sẽ phạt cô như thế nào?
[1] Những thuật ngữ trong quy tắc chơi mạt chược.
Long Tiểu Hoa hoàn toàn không hề sợ hãi. Tùy, thế nào cũng được. Dù sao nàng cũng có thể bắt chước tiếng lợn, tiếng chó, bò đi bò lại trên sàn nhà. Nàng vốn chẳng quan tâm. Ưu thế của trò chơi này là phải mặt dày.
Nàng giận dữ trừng mắt nhìn lại Cung Diệu Hoàng tỏ ý hắn có thể tùy ý ra điều kiện.
Cung Diệu Hoàng không hề vội vã. Hắn vừa xếp ván mạt chược mới vừa cười quái dị. Mọi người đều nghĩ rằng hắn có lòng nhân hậu muốn tha cho tiểu thẩm thẩm của mình nên mới chuẩn bị ván mới. Nhưng hắn đã bắt được nàng rồi thì phải trêu đùa chứ. Hắn nhướng mày hỏi:
- Cô và người ta đến mức nào rồi?
- Cái gì?
- Giả ngốc ư? – Hắn cười rồi hỏi lại lần nữa: – Cô và Thập cửu thúc nhà ta đến mức nào rồi? Tiểu vương nói chuyện khuê phòng ấy.
- Xì!
- Chẳng phải nếu không nói thật thì sẽ phải mạo hiểm nghe sai khiến sao? Tốt nhất là nói thật đi. – Đối phó với kẻ mặt dày này thì mạo hiểm sẽ không có tác dụng, chỉ có nói thật mới có thể khiến nàng lộ rõ nguyên hình.
- … – Sao nàng lại nghĩ ra cái trò chơi nói thật hay mạo hiểm này chứ? Thế này thì đúng là đem đá mà tự đập vào chân mình rồi.
- Kẻ thua phải làm theo yêu cầu của người thắng. Cô nói đi.
Long Tiểu Hoa hậm hực, không cam lòng giơ ngón tay chỉ lên môi mình.
- Tốt lắm! – Cung Diệu Hoàng lim dim nhìn đôi môi đã bị người khác chà đạp, cắn chặt răng, ánh mắt như dừng lại ở đó một lát rồi mới dời tới nơi khác.
Long Tiểu Hoa nhích mông, cảnh giác ngồi xa hắn ra một chút:
- Tiểu vương gia nhìn gì thế?
- Tốt nhất là cô nên nói thật. Nếu không thì tiểu vương sẽ dóc xương cô đấy.
- Tôi không phải là người vô nguyên tắc. Tôi tuyệt đối không nói dối.
- Tốt lắm! Đến lượt cô đánh.
Một cạm bẫy mới lại được giăng ra. Hắn vừa nói vừa đập quân mạt chược.
- Bát… Bát Sách. – Nàng sợ hãi ném quân bài ra.
Cung Diệu Hoàng cười khẩy đẩy bài:
- Ù!
- Xì! – Có nhầm không vậy? Hắn có cần thắng đậm như vậy không? Mạt chược là sở trường nho nhỏ duy nhất của nàng. Hắn không nương tay tấn công nàng như vậy là ý gì?
Hắn chẳng biết tôn trọng nàng gì cả. Cung Diệu Hoàng bước vào thời điểm “nói thật”. Hắn nhìn nàng rồi hỏi:
- Tiêu chuẩn người đàn ông trong lòng cô là gì?
- Hả? – Đây mà tính là câu hỏi ư?
- Trả lời đi!
- … Thì… – Nàng quay người muốn đi tìm lão gia đại nhân. Đó là câu trả lời về tiêu chuẩn hiện tại của nàng.
- Không được nhìn người khác. Tiểu vương muốn nghe cô nói. – Đừng có ăn nói úp mở với hắn: – Hứ! Nói thật cho tiểu vương nghe đi.
Nàng nuốt nước bọt. Nàng thật sự không muốn nói ra nhưng vì nguyên tắc, nàng không thể không nói:
- Trưởng thành, trầm ổn, tao nhã, bá đạo. Ồ! Nếu có thể ác độc một chút thì càng tốt. Lúc nào cũng đối xử với người ta theo cách “Ta làm sao để có được cả con người nàng” hoặc là “Nàng đúng là tiểu yêu tinh”, còn nữa, còn nữa, “Ta nên làm thế nào với muội đây”. Á á á á!… Thật tình cảm! Nếu người đó có thể mặc áo trắng, cưỡi ngựa trắng thì đúng là người trong mơ của tôi…
- … – Vớ vẩn! Yêu cầu nhiều thế! Đã thế còn càng lúc càng ngu xuẩn. Hơn nữa làm sao Thập cửu thúc nhà hắn lại thuộc mẫu người ấy được chứ? Những điều kiện đó nghe hợp với tên khốn họ Bạch kia hơn.
- Vương gia có thái độ gì vậy? – Sao hắn lại nhìn nàng với vẻ khinh thường thế kia?
- Đến lượt cô đánh rồi đấy.
- Ồ! Sao lại đến lượt tôi đánh chứ? Tôi có thể không đánh không… – Nàng đã thua mấy lần rồi.
- Có thể. Giữ quân bài đó mà làm tướng công của cô đi! – Hắn tha cho nàng một lần, dùng câu hỏi nói thật để hỏi thăm sức khỏe hai vị thẩm thẩm khác rồi lại tiếp tục trị tội Long Tiểu Hoa.
Nàng ấm ức nhìn hắn. Rõ ràng là hắn nhắm vào nàng mà. Điều này không thể nào nhầm được. Nàng hơi nhắm mắt cẩn thận đặt hai quân bài lên bàn, sau đó sợ hãi nhìn về phía Cung Diệu Hoàng. Hắn không hề có động tĩnh gì, chỉ chống cằm nhìn quân bài của mình. Lúc này nàng thở phào nghĩ rằng mình đã an toàn qua cửa.
- Ù!
- Xì!
- Vừa rồi chưa nhìn kỹ. Bây giờ tiểu vương mới phát hiện ra.
- …
Phong độ tốt đến mấy cũng bị hắn đánh sập. Nàng không còn chút phong độ nào mà đánh nữa rồi. Phong thủy không tốt, không chơi nữa:
- Thôi đi! Tiểu vương gia quá gian tà. Lần này lại muốn hỏi gì nữa đây. Tiểu vương gia muốn cho tất cả mọi người biết thẩm thẩm của mình chưa từng động phòng, chỉ thích đọc dâm thư sao?
Cung Diệu Hoàng không hề ngước mắt lên. Hắn cầm quân bài trong tay. Hắn đã khiến cho vị thẩm thẩm ngồi cạnh thua liên tục đến nỗi nổi sung lên. Cuối cùng hắn ngước mắt lên nhìn cô buông câu hỏi của kẻ chiến thắng:
- Có từng nghĩ đến tiểu vương không? – Từ sau khi rời phủ Diệu Vương, bị bắt về phủ Huyên vương, đến trước khi tham gia yến tiệc này, nàng có từng nghĩ tới hắn không? Cho dù chỉ là nghĩ tới đôi môi hắn cũng tốt. Ít nhất cũng có từng để ý…
- …
- Có không?
- …
- Trả lời đi. Cô còn muốn để tiểu vương đợi bao lâu nữa?
- …
Long Tiểu Hoa rụt cổ. Nàng cảm thấy mình đang có nguy cơ rơi vào cạm bẫy. Cái gọi là quy tắc nói thật chính là không được giấu diếm dù chỉ một chút tâm tư. Phải cực kỳ chân thực thì mới thú vị. Nếu nói dối thì sẽ bị sét đánh, ra khỏi cửa sẽ bị xe cán, uống nước liền sặc. Trước đây ở thành Đồng Khê, câu hỏi khiến nàng mất mặt nhất cũng không nằm ngoài vấn đề Long đại đương gia có từng sủng hạnh nàng chưa, còn câu hỏi của Cung Diệu Hoàng thì liên quan trực tiếp đến chuyện nàng có bị tống vào sọt lợn hay không. Hơn nữa, nàng biết trả lời thế nào với câu hỏi hàm hồ này đây?
Nghĩ đến?
Từ ngữ đó thật là mờ ám. Nàng cũng có từng nghĩ tới hắn, nhưng là nghĩ xem hắn có tức giận mà nhảy dựng lên, tính toán làm thế nào để trị tội tiểu thẩm thẩm bội bạc nàng không, chứ nàng không giống như hắn, lúc nào cũng nhớ nhung, nghĩ về cái đêm nàng say rượu loạn tính đó. Ôi, thật là rắc rối!
Nàng đang lưỡng lự giữa quy tắc trò chơi và cái sọt lợn, cái nào quan trọng hơn. Cuối cùng một giọng nói lạnh sống lưng vang lên giải vây cho nàng:
- Đương nhiên có rồi. Thập cửu thẩm ngày nào cũng nghĩ tới cháu, không biết khi nào cháu mới đến phủ Huyên vương mời thẩm thẩm uống trà.
Cung Diệu Hoàng hơi liếc mắt nhìn Long Hiểu Ất đang đứng sau Long Tiểu Hoa, cảm thấy cực kỳ khó chịu. Xì! Vào lúc quan trọng này thì Long Hiểu Ất lại xuất hiện làm gì. Ai mượn Long Hiểu Ất trả lời chứ? Hắn sắp ép được vị tiểu thẩm thẩm này phải nói thật rồi. Nhìn dáng vẻ cắn môi của kẻ này thì rõ ràng là cô ta có nghĩ đến hắn.
Thập cửu điện hạ cúi nhìn thằng cháu không biết trời cao đất dày là gì trước mặt, hứ một tiếng lạnh lùng. Thật to gan! Trước mặt hắn mà dám trêu ghẹo thẩm thẩm của mình, lại còn muốn mê hoặc hạnh đỏ nhà hắn nữa chứ. Còn cả bộ dạng đắn đo suy nghĩ của nha đầu này nữa. Trước đó, hắn đã nghe tiêu chuẩn chọn chồng của kẻ khốn này rồi. Bây giờ lại còn phải vắt óc suy nghĩ câu hỏi vớ vẩn ấy. Chẳng lẽ nàng không biết trả lời thế nào để “quăng đứa trẻ này qua một bên” sao? Hắn đã sớm nói một cành hạnh đỏ là quá đủ rồi. Nàng còn cứ ậm ừ không dứt khoát với tên tiểu tử đó, lại muốn cho hắn cơ hội leo tường ư? Cứ thế này nghiệp chướng bao giờ mới dứt? Nàng lại bắt đầu thói cũ, thật đúng là cần phải dạy dỗ thêm rất nhiều.
Lẽ nào ở bên hắn quá nhàn rỗi chăng? Nhàn rỗi đến mức có thời gian để tơ tưởng đến tên tiểu quỷ này? Hôm đó, nàng đã chỉ vào miệng mình mà nói bị tên tiểu quỷ chết tiệt đó chạm phải mà. Hắn không nên để nàng đánh lừa mà qua cửa. Hắn phải về lấy gia pháp ra dạy cho nàng một bài học.
Cái nhà này không có gia quy không được.
- Tam tẩu, Tam ca, hôm nay không còn sớm nữa. Đệ xin phép về phủ trước. Hôm khác sẽ ghé thăm hai người.
Đại phu nhân cũng cảm thấy bầu không khí có gì đó kỳ lạ, nhưng vẫn ra vẻ níu giữ:
- Còn sớm như vậy mà đã về sao? Tiểu đệ ở lại thêm lát nữa đi.
Huyên vương gia liếc mắt nhìn Cung Diệu Hoàng, tên tiểu quỷ không biết điều còn lấy quân mạt chược ra trêu chọc tiểu thẩm thẩm nhà mình. Hắn lạnh lùng nói với đại phu nhân:
- Đệ không ở lại nữa. Nếu còn ở lại e là sẽ có chuyện. – Đúng thế. Sẽ có chuyện. Hơn nữa lại còn là chuyện lớn. Thằng cháu hỗn xược cứ bổ nhào tấn công tiểu thẩm thẩm. Hắn chẳng hề có chút hứng thú nào nữa. Bây giờ, hắn đã hiểu, đem cành hạnh đỏ ra ngoài là một việc cực kỳ nguy hiểm và ngốc nghếch. Hắn phải mau chóng đưa nàng về thôi. Còn cả ba con chó đó nữa. Cho chúng ăn no rồi thì chúng hoàn toàn không biết bảo vệ chủ. Cho dù nữ chủ nhân không đồng ý thì hắn cũng phải cho chúng nhịn đói mấy ngày mới được.
Long Tiểu Hoa như đang ngồi trên bàn đinh khi thấy phu quân cúi người thì thầm bên tai mình một cách thân thiết:
- Nào, phu nhân, chúng ta về nhà thôi. – Hắn thấp giọng, nhẹ nhàng nhưng có phần lạnh lùng: – Về nhà rồi ta sẽ tính sổ với nàng.
Tính hết chuyện này đến chuyện khác.
Nàng lập tức co rúm người, buông quân bài mạt chược ra khỏi tay và nhích mông khỏi ghế. Nàng đứng lên với dáng vẻ e sợ phu quân, nhìn Cung Diệu Hoàng bằng ánh mắt oán hận. Nàng dắt ba chú chó nhẹ nhàng bước đi như một người vợ hiền phía sau Huyên vương gia.
Tam điện hạ bước ra khỏi bàn nhìn theo phu thê Huyên vương gia rời khỏi phủ, vuốt râu bằng dáng vẻ cao ngạo nói với phu nhân của mình:
- Thật không ngờ Tiểu Thập cửu lại có uy tín như vậy. Nàng xem phu nhân của Tiểu Thập cửu biết nghe lời thế cơ mà. Lúc đầu, ta nghe nói phu nhân của Tiểu Thập cửu đến kinh thành thì cứ nghĩ đó là một cô nương quê mùa thô kệch. Thật không ngờ lại biết cư xử như vậy. Không tồi, không tồi. Cô nương này ngoan ngoãn nghe lời tướng công. Đâu có như con dâu nhà chúng ta chẳng biết phân biệt lớn bé, tôn ti trật tự, chuyên xen vào chuyện của bề trên.
- Nha đầu đó nhìn qua liền biết là người khôn khéo, biết trù tính, không phải là kẻ ngốc nghếch đơn thuần. Chỉ là xuất thân hơi kém, làm việc gì cũng có chút gò bó, khó lòng leo lên được vị trí cao. – Đại phu nhân dọn dẹp quân bài mạt chược, liếc nhìn bộ dạng không hài lòng của cháu mình, cười hỏi: – Điệt nhi cũng thật là… Sao đến cả tiểu thẩm thẩm nhà mình mà cũng không tha thế?
Cung Diệu Hoàng không nói gì, chỉ sờ sẫm mấy quân mạt chược. Tính cách của Long Tiểu Hoa rất hợp với hắn. Hắn đang thấy khâm phục thúc thúc nhà mình đã có thể biến Long Tiểu Hoa thành ra như vậy. Tam điện hạ và đại phu nhân vẫn tiếp tục nói chuyện với nhau.
- Phu nhân đừng nói nó nữa. Biết đâu đó là nhiệm vụ của hoàng gia gia, sai nó thử lòng Thập cửu thầm thẩm thì sao?
Cung Diệu Hoàng vừa nghe câu này thì ngẩng đầu lên nhìn Tam điện hạ. Nhiệm vụ của hoàng gia gia gì cơ? Thử Thập cửu thẩm thẩm gì cơ? Hắn căn bản chưa từng nghe nói về điều này.
Đại phu nhân giơ tay vẫy người hầu dọn dẹp cái bàn bừa bộn và tiếp tục nói:
- Lão gia, lão gia như vậy là đã cho nha đầu ấy qua cửa rồi ư?
- Ta? – Tam điện hạ lắc đầu cười: – Ta là gì mà có thể quyết định cho qua hay không cho qua chứ. Chuyện