u nhân viết sách thì phu nhân sẽ bắt cô ấy chui qua lỗ chó ạ. Tốt nhất là để cô ấy mắc kẹt ở đó, không chui ra được. Nhưng đây mới chỉ là kế hoạch, còn chưa thực hiện. Nhưng thuộc hạ thấy nó cũng không xa lắm đâu.
- Thật tàn nhẫn! Tôi còn chưa nghe câu cuối. Tiểu Như Ý đối xử với người hâm mộ mình như vậy sao? Để người ta mắc kẹt trong lỗ chó? – Long Tiểu Hoa run rẩy trước số phận nhỏ bé bi thảm của mình.
- Long Nhi, ta phải khuyên muội một câu. Gần đây, Tiểu Như Ý mà muội sùng bái đang đóng cửa viết sách. Thời gian này, tốt nhất muội đừng chọc giận bà. Ta không muốn lần sau gặp muội lại thấy muội mắc kẹt trong lỗ chó đâu. – Bê mới sinh không sợ hổ. Khi Bạch Trì thị viết sách thật đáng sợ, nàng chưa từng gặp chuyện này bao giờ, không biết tác gia viết tiểu thuyết đang bế tắc đáng sợ đến thế nào. Mắng người, đập đồ, gặm bàn… Tóm lại là có thể làm bất cứ điều gì. Lần trước, khi bà viết bộ tiểu thuyết về cha, hắn đã kịp thời đưa Hiểu Ất xuất hiện nên mới ngăn được việc bà có những hành động kỳ quái.
- Ồ! Không phải huynh nói bà ấy muốn gặp tôi sao?
- Ta phải nhắc nhở muội. Đến khi gặp mẹ ta, bà nói gì muội cũng chỉ có thể trả lời mình biết rồi. Chuyện còn lại cứ để ta ứng phó.
- Chúng ta sẽ lên núi đánh quái thú sao?
- … Là quỷ dâm đãng.
- … Hả? – Dùng từ này để miêu tả mẹ mình thì thật là quá đáng.
Đứng trong thư phong của Tiểu Như Ý, lần đầu tiên Long Tiểu Hoa được tiếp cận không gian sáng tác của thần tượng. Nàng nhìn lướt xung quanh, rồi lại nhìn ánh mắt quái lạ của Bạch Phong Ninh, bỗng có cảm giác rất muốn chạy trốn.
Giấy rải tứ tung khắp nơi, bút treo ngay ngắn trên giá nhưng tiếc là lông bút chỉ còn vài sợi… Lông bút rắc đầy mặt bàn. Nghiên mực bị đập thành giấy mảnh. Giấy nháp bị vo tròn vứt đầy trên mặt đất khiến họ không còn chỗ để đứng. Lại còn những tiếng “cộc cộc cộc” vang lên từ trên bàn.
Nàng nhìn theo âm thanh đó thì chỉ thấy Tiểu Như Ý tóc tai rối bù, người dính đầy mực, vẫn mặc bộ đồ mấy ngày trước, đang đập đầu vào mặt bàn, miệng lẩm bẩm:
- Hết rồi. Ta không viết được rồi. Ta không viết nổi dù chỉ một chữ. Ta không có cảm hứng sáng tác, không có tình yêu, không có tài năng. Cảm hứng của ta đã cạn kiệt. Họ sẽ nói ta viết ngày càng tệ! Á á á á! Ai đến giết ta đi. Á á á á! – Nói xong, bà giơ tay tóm lấy cái bút lông chỉ còn lơ thơ vài sợi đưa lên miệng gặm. Lúc này, Long Tiểu Hoa bỗng hiểu tại sao những chiếc bút lông của Tiểu Như Ý lại cụt ngủn như vậy.
- Mẹ, mẹ lại gặm bút lông rồi. Nếu mẹ không viết được thì ra ngoài đi dạo. Cứ ở trong này sao có thể viết được chứ? – Bạch Phong Ninh đã quá quen với cảnh này, lên tiếng khuyên nhủ. Hắn giơ tay lôi chiếc bút lông ra khỏi miệng mẹ mình.
- Tiểu Phong Ninh, có phải ta không có tình yêu không? Hu hu… Ta hoàn toàn không viết ra thứ gì. Dường như ta đã dùng hết mọi thứ vào bộ tiểu thuyết kia rồi. Đáng ghét! Đáng ghét! Đáng ghét!
- Mới lần đầu hai người cùng nhau mà đã bế tắc rồi sao? – Bạch Phong Ninh quỳ một gối xuống nhìn bà: – Đây là chuyện hiếm đấy. Mẹ thường viết đến lần thứ ba mới bế tắc cơ mà.
Thứ nghệ thuật hỗn tạp khiến cho Long Tiểu Hoa nghe mà há hốc mồm. Có phải nàng vừa bước vào lĩnh vực nghệ thuật quái đản nào đó không?
- Thường thì phải đến lần thứ ba. Muốn làm nên cao trào, thăng hoa nên mới dễ dàng bế tắc. Lần này… Hu hu! Đầu óc mẹ toàn hình ảnh nhân vật nam cũ, sao có thể viết ra một tiểu thúc được chứ? Nhân vật nữ cũng không nghe lời. Rõ ràng đã bị bỏ mà còn luôn nhớ đến người chồng cũ, không chịu thuận theo người ta. Mẹ không biết nên làm thế nào. Cô ấy đến chưa? Con bảo cô ấy đến chưa? – Nói xong, bà lập tức ngước mắt lên nhìn xung quanh tìm nguồn cảm hứng, chỉ thấy Long Tiểu Hoa đang đứng đó nhìn mình. Bà cũng không cần để ý nhiều làm gì, lập tức xông đến, tóm lấy nàng, nói: – Cho ta cảm hứng, cảm hứng, cảm hứng đi.
- Cái gì cơ? – Người đàn bà tèm lem mực trước mặt thật đáng sợ! Đây thật sự là thần tượng Tiểu Như Ý của nàng sao? Không ngờ quá trình sáng tác lại khủng khiếp đến vậy?
- Ta đồng ý với yêu cầu của cô. Ta sẽ tổ chức buổi tặng chữ tại khách điếm nhà cô, nhưng ta có điều kiện trao đổi. Cô phải giúp ta tìm cảm hứng.
- Bà đồng ý tặng chữ cho sách mới ở khách điếm nhà tôi sao? Thật không?
- Đúng vậy! Nhưng điều quan trọng nhất bây giờ là ta không viết ra nổi thứ gì cho cuốn sách mới của ta. Cô hãy dẹp kế hoạch của cô qua một bên đã.
- Haizzz! Không viết ra nổi ư? Như thế sao được? Không phải chỉ là tìm cảm hứng sáng tác sao? Bà nói đi. Vì cuốn sách mới của Tiểu Như Ý, tôi nguyện làm bất cứ điều gì.
- Tốt lắm! Rất có chí khí! Ta đột nhiên lại thấy thích cô đấy. Vì sự nghiệp viết sách, chúng ta cùng phấn đấu nhé. – Tiểu Như Ý nắm lấy tay Long Tiểu Hoa, xúc động nói.
- Cuối cùng, bà cũng đã thừa nhận tôi. Hu hu! Tôi cảm động quá! Bắt đầu tìm cảm hứng sáng tác thôi. Bà nói gì thì tôi sẽ làm đấy.
- Tốt lắm! – Tiểu Như Ý thở phào, cầm bút bắt đầu lấy cảm hứng: – Bây giờ hai người mau vào vị trí, tôi bắt đầu sáng tác.
- …
- Hai người đứng ngây ra đó làm gì? Tiểu Phong Ninh, Tiểu Hoa, không có thời gian để ngây người ra đâu. Mau lên đi. Phong Ninh à, con cười cái gì chứ? Cởi dây lưng ra, không là ta giúp con đấy.
Bạch Phong Ninh đứng thẳng người lên, gạt bàn tay bà mẹ già đang cởi dây lưng bạch ngọc của hắn ra. Môi hắn cong lên một đường tuyệt mỹ.
- … Bạch Trì thị, xin hỏi tên cuốn sách lần này của mẹ là gì vậy?
- Ta chưa nói với con sao? Đại tẩu, tận hưởng đi.
Bạch Phong Ninh thở dài một tiếng. Có làm hay không? Đây là một sự lựa chọn…