- Vâng vâng vâng, khách quan. Số ngân lượng này đủ để mua cuốn có bút tích tác gia đấy. Loại sách này ở tiệm chúng tôi bán chạy lắm. Để tôi vào kho đổi cho khách quan cuốn khác. – Chủ tiệm tốt bụng giới thiệu, không đợi hắn ngăn lại đã xoay người đi vào kho lớn tiếng: – Con trai, lấy giúp cha cuốn Cha, người ta muốn của Tiểu Như Ý đã đề tên ấy.
- Xì!
Mấy tiếng xì xầm vang lên. Long Hiểu Ất cảm thấy hơi đau đầu. Bỗng nhiên có thêm mấy tiếng xì xầm khiến hắn bực tức nắm chặt tay.
- Hóa ra nam nhân đẹp như vậy cũng thích đọc loại sách này.
- Ra nói chuyện với người đó đi. Người đó cũng thích Tiểu Như Ý đấy.
- Lại còn thích tiếng gọi cha nữa chứ. Thế mà chúng ta không biết.
- Nếu có người cha đẹp như vậy thì tốt quá…
- Đúng đúng đúng!!!
…
- … Tránh xa ta ra một chút. – Đó là câu nói duy nhất hắn có thể phát ra.
Mấy phút sau, Long Tiểu Bính thấy mặt chủ nhân của mình hơi đỏ, chau mày, nhếch môi từ trong tiệm sách bước ra, tay cầm cuốn sách đã được gói nhiều lớp.
- Đương… đương gia… cuốn sách này không phải là… – Đương gia có hơi thái quá rồi không? Đương gia không thể đến mức mua loại sách đồi bại này cho tiểu thư được. Nghe chủ tiệm sách đọc tên cuốn sách đó, rõ ràng là làm mất thể diện của đương gia mình rồi mà. Không không không, đương gia tuyệt đối không thể vì tiểu thư mà như vậy được. Hắn cũng hiểu biết lắm chứ. Đương gia càng không thể mong tiểu thư thật sự học cách đối xử thế này thế kia với đương gia trong cuốn sách này được. Đương gia cũng không thể mua cho mình để theo nó mà làm này làm nọ với cô ấy. Đương gia chỉ tiện đường đi qua, tiện thể nhìn thấy cuốn sách nay, tiện thể mua về mà thôi. Vừa hay không mang gì về cho tiểu thư, vừa hay có cuốn sách này, vừa hay tiểu thư lại rất thích, thế là đương gia mang nó về, tiện thể làm quà, tiện thể ném cho cô ấy thôi.
- Mai chúng ta về phủ. – Long Hiểu Ất vẫn nhất quyết theo ý cũ.
- Vâng. Nhưng cuốn sách đó…
- Hôm nay hãy cho Bôn Tiêu ăn thật no. – Hắn sải bước hoàn toàn không để ý xem người phía sau có theo kịp hay không. Hắn chỉ muốn làm tan đi bực tức trong mình.
- Vâng ạ. Nhưng cuốn sách đó…
- Tăng lương năm lượng. – Hắn không quay đầu lại, chỉ giơ năm ngón tay, nói với Tiểu Bính ở phía sau.
- Dạ?
- Mua sự im lặng của ngươi.
- … – Vâng… thưa đương gia. Tiểu Bính hắn tuyệt đối sẽ không nói cho bất cứ người nào biết đương gia ra ngoài mua cho tiểu thư cuốn Cha, người ta muốn của Tiểu Như Ý… Đây chỉ là quà sinh nhật thôi sao? Không đúng. Mấy ngày nữa chẳng phải là đến sinh nhật đương gia à? Làm gì có người nào sinh nhật lại đi mua đồ tặng người khác chứ? Hắn rất muốn hỏi nhưng lại không muốn bớt đi lạng bạc nào. Muốn hỏi lại không muốn bớt tiền, muốn hỏi…
- Ở phủ có tin gì không? Khi ta không có nhà, hắn có đến làm loạn không? – Long Hiểu Ất bước chậm lại, quay đầu hỏi Tiểu Bính.
Tiểu Bính chỉ vào miệng mình. Bây giờ hắn đã bị bạc nhét đầy miệng, không tiện nói nữa.
- Bây giờ ngươi có thể mở miệng rồi. – Hắn lườm Tiểu Bính thở dài.
- Về nhà thôi. Mấy ngày trước tiểu thư đã ngoan ngoãn đến Hồng Kiều hội xem mặt. Sau đó đúng như đương gia dự đoán, không ai hỏi cả và bị đuổi về nhà.
- Sau đó thì sao? – Hắn hỏi tiếp.
- Thực ra thì cũng có người đồn rằng Bạch công tử đã đưa tiểu thư về.
- … Sau đó. – Hắn hừ lạnh một tiếng, không vui.
- Sau đó Lâm viên ngoại đến phủ hỏi thăm.
- Ông ta đến làm gì? – Hắn dừng bước.
- Nghe nói là mời tiểu thư đến biểu diễn ạ. Đương gia, cuối cùng tiểu thư cũng có tài nghệ khiến người khác khen ngợi. Đương gia…
- Về phủ. Tối nay lên đường.
- Hả?
Đương gia làm sao vậy? Điều này khiến người ta thật sự hài lòng. Cuối cùng, tiểu thư cũng có tài nghệ, có người yêu thích. Sao đương gia phải sự như thể bị người ta cướp mất tài sản quý báu vậy chứ? Lại còn vội vàng về nhà trước dự định nữa.