- Đừng khách sáo, chỉ là chuyện nhỏ mà! – Văn Bác nói xong liền ra ngoài ăn cơm.
Đến một cửa hàng ăn, anh gọi hai món rồi ăn qua loa cho xong bữa, sau đó lại đi siêu thị mua thêm ít đồ dùng hằng ngày. Vừa về đến nhà, Văn Bác thấy Y Đồng đang ngồi xem ti vi. Cô lạnh lùng nói:
- Người đàn bà đó là ai?
- Làm sao? – Văn Bác cảnh giác hỏi, cảm thấy không khí có vẻ bất thường.
- Tôi hỏi anh người đàn bà đó là ai?
- Ở tầng trên, có vấn đề gì không?
- Hừ, tôi không có ở nhà mới có mấy ngày mà đã câu được gái rồi à? Anh thậm chí chẳng coi tôi ra gì?
- Cô nói thế là có ý gì? Tôi cảnh cáo cô, cô đừng có mà gây chuyện vô cớ!
- Tôi gây chuyện vô cớ? Đàn bà tìm đến tận nhà rồi mà anh còn bảo tôi gây sự vô cớ à?
- Khốn kiếp, cô đừng có nghĩ tiêu cực như thế có được không hả? Hàng xóm mà cô cũng nghi ngờ à?
- Hàng xóm ư? Anh định lừa ai? Có phải chỉ đến đây một, hai lần đâu? Anh tưởng tôi là con ngốc, cái gì cũng không biết à?
- Cái gì? Cô nói cái gì?
- Anh còn giả bộ nữa à? Tối qua cô ta cầm đồ lót chạy qua chạy lại trong nhà anh để làm gì? Anh còn muốn chối nữa không?
- Sao cô biết được?
- Nói tóm lại là tôi biết rồi, anh đừng nguỵ biện nữa!
- Quần áo của cô ta rơi xuống ban công nhà mình, cô ta chỉ xuống lấy lại thôi, không phải như cô nghĩ đâu, đó chỉ là một sự hiểu lầm!
- Hiểu lầm ư? Làm gì có cái hiểu lầm nào như thế? Anh nghĩ là xem, sau khi chúng ta lấy nhau, sao mà có lắm hiểu lầm đến thế?
- Đó là bởi vì bản thân cô quá nhạy cảm!
- Tôi nhạy cảm ư? Anh ra ngoài với cô ta, rất lâu mới về nhà, anh nói xem, tôi nhạy cảm thế nào? Làm sao tôi tin được anh chứ? – Y Đồng càng nói càng kích động, không thể kiểm soát được bản thân.
- Tôi chỉ giúp cô ta sửa ti vi, chưa đến ba phút đồng hồ rồi ra ngoài ăn cơm. Cô không tin có thể đến chỗ bảo vệ để kiểm tra qua camera.
- Anh giúp cô ta sửa ti vi á? Anh là thợ điện à? Cô ta lắp đặt ti vi mà không có chế độ bảo hành sao? Đâu đến lượt anh phải đi sửa ti vi giúp cô ta?
- Đây chỉ là hàng xóm với nhau giúp đỡ lẫn nhau thôi, có ai nghĩ như cô không chứ?
- Cô ta trả lương cho anh không? Dựa vào cái gì mà anh phải làm thế? Anh có tật giật mình chứ gì?
- Tôi mệt mỏi với cô lắm rồi!
Văn Bác lao ra cửa, anh thật sự không muốn tranh cãi với Y Đồng. Y Đồng nhìn thấy người đàn bà đó đi đi lại lại trong nhà của mình qua máy quay, cơn giận ngùn ngụt bốc lên. Cô càng nghĩ càng không cam tâm, càng nghĩ càng uất ức, càng nghĩ càng nghẹn họng. Y Đồng liền đến tìm Ngô Liễu để kể khổ.
Ngô Liễu đang nằm nhà xem ti vi, nhìn thấy Y Đồng ủ rũ liền hỏi:
- Chị làm sao thế?
Y Đồng thở dài, bất lực nói:
- Haiz, cái gã Sở Khanh chết tiệt ấy suốt ngày lăng nhăng với đàn bà, chị thực sự hết chịu nổi rồi!
- Chị Đồng à, chị phải nghĩ thoáng một chút, đừng so đo nhiều quá! Đàn ông đều như vậy cả, chị đừng tức làm gì cho hại người, đừng quên là chị đang có em bé đấy!
- Cuộc sống này không sao sống nổi, cứ năm ngày ba trận, chị muốn ly hôn!
- Ly hôn á? Chị Đồng à, chị làm thế là không lý trí rồi!
- Tại sao? Dù gì bọn chị cũng chẳng còn tiếng nói chung, anh ta chẳng có gì để nói với chị, không ly hôn thì còn chờ đợi gì nữa? Dù sao, nếu bây giờ ly hôn, có thể chị sẽ tìm được một người đàn ông khác tốt hơn anh ta!
Ngô Liễu nói:
- Thế sao? Chị Đồng à, không phải em nói chị, nhưng chị thử nghĩ đi, giờ chị ly hôn với anh ta, chắc gì đã tìm được một thằng đàn ông khác yêu thương chị thật sự? Đó chỉ là một tia hy vọng thôi! Tại sao ư? Bởi vì chị từng kết hôn, làm sao có thể tìm một gã trai tân chứ? Mà đàn ông đã ly hôn rồi có mấy thằng tốt đẹp? Nếu tốt đẹp liệu hắn có ly hôn không? Hơn nữa, nếu ly hôn rồi, anh ta sẽ tìm được một người đàn bà trẻ hơn. Đàn ông có tiền thì việc này có khó gì đâu? Nhưng chị thì ngược lại, ly hôn là chị thê thảm rồi! Nếu như không tìm được một người đàn ông phù hợp thì chị đừng ly hôn, chị hiểu ý em chưa?
- Chưa chắc chị đã không bằng anh ta!
- Chị Đồng, chị dám chắc bao nhiêu phần trăm là có thể hơn được anh ta?
- Chị có điều kiện xuất thân tốt, hơn nữa gia đình lại có tiền, tìm một thằng đàn ông thì dễ ợt!
- Dễ thì dễ, nhưng vấn đề là: nhỡ hắn ta chỉ lừa lấy tiền của nhà chị rồi đá chị thì sao?
- Đàn ông tốt thiếu gì, ở công ty chị có một đồng nghiệp, chị phát hiện ra anh ta là một người rất nhân hậu, lương thiện, lại thật thà, chững chạc, còn vô cùng hài hước nữa. Quan trọng là anh ta đối xử với chị cũng không tồi!
- Chị tỉnh táo một chút có được không? Đến lúc đó chị có thể yêu người ta như tình đầu chắc?
- Chị không tin là ly hôn rồi chị sẽ không bằng anh ta!
Ngô Liễu thấy Y Đồng không phục liền cười bảo:
- Sao chị vẫn không chịu hiểu nhỉ? Đối với đàn ông mà nói, nếu như lấy được gái chưa chồng thì đương nhiên chẳng ai đặt gái ly hôn lên làm lưạ chọn hàng đầu, càng không để tâm đến những cô đã ly hôn lại còn có con nhỏ nữa. Điều này cũng giống như việc đàn ông nếu lấy được gái trinh thì chẳng ai thèm ngó ngàng đến gái mất trinh cả. Từ đó cho thấy, gái đã ly hôn sẽ bị mất giá!
- Ý của em là, chị không nên ly hôn dễ dàng như vậy phải không? – Y Đồng mở to mắt nhìn Ngô Liễu.
- Đúng thế, những thứ nên nói em đã nói cả rồi. Chị cứ cân nhắc cho kĩ đi! – Ngô Liễu nói.
Y Đồng nói chuyện với Ngô Liễu suốt cả buổi. Ngô Liễu giúp Y Đồng phân tích tình hình, sau đó khuyên cô không nên ly hôn, nếu không sẽ chẳng có lợi gì cho cô cả.
Y Đồng suy nghĩ đắn đo, cảm thấy Ngô Liễu nói cũng phải, giờ đàn bà đã ly hôn rõ ràng là mất giá, hơn nữa đàn ông ly hôn không những mất giá mà còn được tăng giá trị. Ly hôn… bây giờ, nếu như không phải là bước đường cùng thì tuyệt đối không thể làm.
Về đến nhà, Văn Bác mặt mày hầm hầm, trợn mắt nhìn cô, trong tay anh là cái máy quay:
- Thế này là thế nào?
Y Đồng giật mình hoảng hốt, thầm nghĩ: “Chết rồi, làm sao anh ta phát hiện ra được nhỉ?”. Nhưng cô vẫn bình tĩnh nói:
- Tôi sợ có kẻ trộm vào trộm đồ nên làm thế này để đề phòng! Sao? Có vấn đề gì không?
- Y Đồng, cô thật quá quắt! Lần này tôi quyết không tha cho cô! – Văn Bác ném mạnh cái máy quay ra trước mặt Y Đồng.
Giữa vợ chồng với nhau cũng vẫn cần có quyền riêng tư, điều này chẳng có gì phải nghi ngờ cả. Nếu như vợ chồng không làm được điều này, cuộc sống sẽ khó mà tưởng tượng được. Có người nói rằng, giữa hai vợ chồng với nhau còn cần gì phải giữ bí mật, ngày ngày ăn chung, ngủ chung, còn gì nữa mà riêng với chả tư? Nhưng trên thực tế, quan điểm này là sai lầm. Không tin ư? Vậy thì thử nghĩ mà xem, nếu như không cần có quyền riêng tư, thử hỏi một người phụ nữ có dám thay một cái băng vệ sinh dính đầy máu hàng tháng trước mặt chồng không? Anh chồng nhìn thấy chuyện này, không bị mắc bệnh lãnh cảm mới lạ. Có những cô vợ chẳng cho chồng mình chút không gian riêng nào, lâu dần, ông xã sẽ cảm thấy không còn hứng thú với vợ nữa. Đàn bà thường có tâm lí quấn quýt bên đàn ông, chẳng rời ra phút nào, nhưng họ hoàn toàn không hiểu rằng đôi khi xa cách mới là tốt nhất. Sườn xào ngon thật, nhưng ngày nào cũng ăn thì đảm bảo, sẽ có một ngày, bạn nhìn thấy sườn xào là muốn nôn.
Hành động của Y Đồng khiến cho Văn Bác vô cùng tức giận, anh không sao chấp nhận nổi, một thằng đàn ông mà ngay cả chút tôn nghiêm cơ bản cũng chẳng có, thế thì sống còn có nghĩa lý gì nữa? Anh chỉ thẳng vào mặt cô, nói:
- Tôi cảnh cáo cô, chuyện lần này chưa chấm dứt ở đây đâu! Cô cứ chờ ngày ly hôn đi, giờ thì cút đi cho tôi!
- Bảo tôi cút á? Đừng quên nhà này có một nửa là của tôi! – Y Đồng không chịu lép vế.
- Cái gì? Của cô một nửa á? Nhà này là do một tay tôi kiếm tiền mua được!
- Pháp luật có quy định, tài sản kiếm được trong hôn nhân là tài sản chung của hai vợ chồng, nếu đã là tài sản chung thì đương nhiên là của tôi một nửa rồi!
Thực ra Y Đồng nói vậy là bởi vì cô muốn hù doạ Văn Bác, hy vọng anh vì điều này mà sẽ sờn lòng, sẽ thay đổi chủ ý. Căn nhà này đã khiến anh vắt kiệt tâm sức, mua được đâu có dễ dàng gì, chỉ chia cho anh có một nửa có khác nào cắt đứt từng khúc ruột. Anh đâu có nỡ, mà nếu xót ruột thì đương nhiên sẽ e ngại. Nhưng Y Đồng đâu ngờ, một người đàn ông khi không còn tình cảm với một người đàn bà nữa thì cho dù có tay trắng ra đi cũng chẳng chút e sợ!
Cơn giận dữ của Văn Bác đã lên đến đỉnh điểm, anh trợn ngược đôi mắt đỏ vằn lên, quát:
- Cô đừng nằm mơ, tôi có phải đốt nhà, phá nhà đi cũng không cho cô dù chỉ một viên gạch!
- Anh nói tuyệt tình vậy sao? Nếu không tin thì cứ chờ toà án phán xét đi! – Y Đồng thản nhiên nói.
- Nếu cô dám đòi của tôi một xu, tôi sẽ đánh gãy chân cô!
- Vậy thì anh sẽ phải ngồi tù thôi!
Văn Bác tức tới mức mặt mày tím tái:
- Đơn ly hôn tôi đã viết xong rồi, cô ký tên đi! Nếu không ký thì chúng ta ly thân, tôi sẽ chơi với cô đến cùng!
Y Đồng mỉa mai:
- Anh tưởng tôi lưu luyến anh lắm chắc? Anh tưởng mình là Lưu Đức Hoa hay Châu Nhuận Phát[1] hả?
[1] Lưu Đức Hoa và Châu Nhuận Phát là hai nam diễn viên đẹp trai và tài năng của điện ảnh Trung Quốc.
- Thế tại sao cô không chịu ký vào đơn ly hôn hả?
- Tôi nói rồi, nhà anh mua là tài sản chung, của tôi một nửa. Nếu anh đồng ý, tôi sẽ ký ngay lập tức!
- Cút, cô đừng có mơ!
- Thế thì tôi không kí nữa!
- Cô không ký chứ gì? Ok, tôi xem cô dây dưa được đến bao giờ?
- Anh cân nhắc kĩ chuyện nhà cửa đi, rốt cuộc có chia cho tôi một nửa không? Nghĩ xong rồi hãy nói cho tôi!
- Cô đừng có mơ!
- Không chịu phải không? Thế thì chờ toà án phán quyết đi!
- Tôi sẽ chơi với cô đến cùng!
Có điều, Văn Bác mặc dù nói cứng miệng thế nhưng trong lòng anh hiểu rất rõ, bởi vì pháp luật có quy định rõ, sau khi kết hôn, tiền lương hoặc các tài sản khác đều là tài sản chung của hai vợ chồng. Văn Bác bình tĩnh lại, thận trọng suy nghĩ, nếu như cô ta muốn đòi một nửa căn nhà thì cứ cho cô ta đi, đứa con trong bụng cô ta là máu mủ của mình, nhà này cứ coi như là để cải thiện điều kiện sống cho đứa bé. Dù gì đứa bé sinh ra xong cũng cần phải có một gia đình. Nghĩ thế, Văn Bác liền nói với Y Đồng:
- Ok, tôi cho cô nhà, lần này cô vừa ý rồi chứ? Tôi có phải trắng tay ra đi cũng quyết ly hôn với cô cho bằng được!
- Tôi cũng đâu có thích anh, ai sợ ai chứ?
- Tôi nói cho cô biết, sau khi ly hôn, cô có thể đăng quảng cáo tìm bạn đời. Trên quảng cáo sẽ viết như thế này: “Thiếu phụ, xinh đẹp mỡ màng, vì chồng đào hoa nên ly hôn, nhà, xe đầy đủ!”.
Y Đồng nghe thấy vậy, mặt hết đỏ lại chuyển sang trắng, cô chửi một câu: “Khốn kiếp” rồi bỏ về nhà mẹ đẻ.
Thấy Y Đồng đi rồi, Văn Bác bắt đầu dọn dẹp đồ đạc, anh thà ở một mình, làm một kẻ nghèo kiết xác còn hơn có bất kì quan hệ gì với người đàn bà này. Cuộc hôn nhân này là cuộc hôn nhân đầu tiên của anh, nhưng anh cảm thấy dường như anh vừa sống qua một thế kỉ dài đằng đẵng. Ngày nào anh cũng sống rất mệt mỏi, áp lực, lúc nào cũng như sắp sụp đổ đến nơi! Ly hôn chính là lựa chọn tốt nhất!
Tiền lương là tài sản chung, Văn Bác mặc dù có chút không cam tâm nhưng cũng chẳng còn cách nào khác cả. Bản thân mình khó khăn lắm mới kiếm được mức lương như hiện nay, đã vất vả, khổ sở b