răn lại con mình một câu thế này: “Phụ nữ là nước, có thể chở thuyền của đàn ông, mà cũng thể lật úp thuyền của đàn ông chỉ trong chớp mắt. Thế nên, phải xem người đàn ông giữ tay lái có bản lĩnh lớn đến đâu.”
Quách Diệp Nam nhíu chặt chân mày: Nếu đây là sự thật thì trong hai người bạn của mình nhất định sẽ có một người phải chịu tổn thương. Chỉ e tâm địa cô ta không tốt lành gì, không phải chỉ một người bị tổn thương thôi đâu.
Sau lưng vang lên tiếng mở cửa chống trộm, Quách Diệp Nam xoay người lại ngay tức khắc, thấy A Viên, anh chẳng nói nhiều lời, cứ thế đẩy cậu bạn thân ra ngoài: “A Viên, tớ đang đợi cậu đây này, có việc muốn nhờ cậu giúp.” Ra đến ngoài phòng, anh ta kéo tay nắm, cố ý sập mạnh cửa một cái ‘rầm’.
Viên Hòa Đông phát hiện ra có chuyện không bình thường, nghiêng đầu muốn nhìn vào bên trong, nhưng lại bị Quách Diệp Nam cố gắng lôi kéo xuống cầu thang.
Nghe tiếng đóng cửa rất lớn vẳng tới, Mặc Thâm liền cảnh giác đưa tay khép cửa phòng lại.
“Sao vậy?” Hứa Tri Mẫn giật mình, thừa lúc anh không chú ý, cô thoát ra khỏi lồng ngực anh.
Nhìn thấu tâm trạng rối bời của cô, anh cười cười: “Mau chọn sách đi. Nếu không lát nữa Mặc Hàm quay về thế nào cũng giật mình hỏi: ‘Hai người làm gì cả buổi đấy? Lâu vậy mà một quyển sách cũng chưa chọn xong?’”
Hứa Tri Mẫn liếc xéo anh: Giờ này mà còn có tâm trạng đùa giỡn. Cô đứng lên đi đến hai hộp giấy phía trước, chọn lựa kỹ càng từng quyển sách. Phải nói rằng số sách họ mang về thật sự hữu ích, rất nhiều quyển không thể tìm được tại nhà sách trong nước.
Mặc Thâm tựa lưng vào ghế ngồi, tay chống cằm. Anh mong ước cả đời này được vô ưu vô tư trông giữ một nụ cười, một cái nhăn mày của cô biết mấy.
Không lâu sau, anh tiễn cô xuống cầu thang. Cô kiên quyết không cho anh đưa cô về ký túc xá. Biết cô sợ gây chuyện thị phi nên anh thuận theo ý cô.
Quay về phòng ngủ, nhìn lại không gian thiếu vắng cô, lòng anh đột ngột thấy trống rỗng, và khi nhớ đến dấu vết không biết ai để lại trên cánh môi cô, lửa giận mới đè nén lại sôi trào. Là ai đã dám lưu lại dấu ấn trên người cô? Năm ngón tay co lại thành quyền, nện xuống bàn. Ầm! Cả chồng sách cao nghều đặt trên bàn đổ tung tóe.
Anh vịn bàn để đứng vững, đợi cho cơn đau trong lòng từ từ nguôi ngoai rồi khom lưng nhặt từng quyển sách, sắp xếp lại ngay ngắn. Tiếp đó, anh cầm di động lên, quét mắt một lượt qua danh bạ tìm hai chữ ‘Lâm Giai’, sau một thoáng chần chờ, anh kiên quyết ấn phím gọi.
Giải quyết thỏa đáng vấn đề của bản thân là việc anh cần làm nhất trong thời điểm này. Thắng làm vua, anh không tin không tra ra được tung tích của tên con trai ‘ở nhà tranh’ kia. Một khi tra ra, việc xử trí hắn như thế nào thì anh sẽ có dự tính khác.
“Lớp trưởng Lâm phải không? Tôi là Mặc Thâm đây.” Anh uể oải cởi áo, nằm lên giường, “Về chuyện tuyển cử hội sinh viên trường cậu nói lần trước, tôi có vấn đề này muốn hỏi. Không, không phải tôi muốn tham gia hội sinh viên, chỉ là tôi cảm thấy hứng thú với việc người của lớp chúng ta được chọn làm ứng cử viên cho chức vụ chủ tịch hội sinh viên.”
Cọc cọc. Hai tiếng gõ cửa.
“Xin lỗi cậu, tôi có khách, có gì nói chuyện sau nhé.” Mặc Thâm cúp máy, nói với người ngoài cửa, “Diệp Nam, vào đi.”
Quách Diệp Nam đẩy cửa đi vào: “Đang nói với ai thế?”
“Lâm Giai. Chuyện tranh cử hội sinh viên.” Mặc Thâm thản nhiên đáp.
“Tớ cũng đang muốn bàn việc này với cậu, về quyết định của Dương Sâm ấy mà.”
“Ừ. Tớ nghe Lâm Giai nói rồi. Hay là chúng ta…”
“Giúp cậu ta một tay, sẵn thắt chặt tình bạn luôn thể.”
Hai anh bạn chí cốt nhìn nhau cười. Quách Diệp Nam vừa kéo ghế ngồi xuống vừa cân nhắc: Khó khăn lắm mới đánh lạc hướng được A Viên, nhưng mà giấy không gói được lửa. Ngẩng đầu nhìn bạn thân, Quách Diệp Nam thấy Mặc Thâm có vẻ như đang đợi anh mở miệng.
Quách Diệp Nam hắng giọng rồi nói: “Mặc Thâm, khi nào cậu mới giới thiệu chị Tri Mẫn của Mặc Hàm cho tớ làm quen?”
“Thứ bảy ngày mai tớ nghe nói trường chúng ta có câu lạc bộ bóng bàn. Chiều mai tới đó chơi bóng đi, tớ sẽ hẹn cô ấy trước.”
“Cậu hứa rồi nhá.”
¤¤¤
Hứa Tri Mẫn vừa bước qua cửa phòng 314 đã phải nghênh đón một bó hoa tươi dí thẳng vào mũi.
Cô nàng Trần Minh cầm hoa cười hì hì: “Tổ trưởng ơi, người ta tặng hoa cho cậu đó nha. Bọn tớ đếm rồi, mười ba đóa hoa hồng vàng.”
Hứa Tri Mẫn thất thần bị ép buộc ôm lấy bó hoa. Ai tặng? Mặc Thâm? Không thể nào! Viên Hòa Đông? Càng không thể! Cô luôn cố hết sức không tạo tiếng tăm gì trong trường, số nam sinh quen biết cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Vương Nhã Lệ nhìn thấy cô ngơ ngơ ngác ngác, liền nhắc nhở: “Tổ trưởng à, mười ba đóa là ngỏ ý thầm mến, còn hoa hồng vàng thì nghĩa là tận hưởng niềm vui quãng thời gian ở bên cậu.”
Hứa Tri Mẫn cau mày, nghĩ thế nào cũng không có khả năng người đó là Mặc Thâm hay Viên Hòa Đông? Vậy là ai?
Cô lấy bình nước suối rỗng, cắt bỏ một nửa, nửa còn lại để đựng nước. Sau đó cô xé giấy gói bên ngoài bó hoa, xem xét cẩn thận. Quả nhiên không hề có một tấm thiệp ghi lời chúc và chữ ký.
“Nhân viên của cửa hàng bán hoa đưa đến đây. Căn cứ theo quy định của cửa hàng, nhân viên được không được phép tiết lộ danh tính khách hàng.” Trần Minh nói.
Cô cắt từng đóa hồng cắm vào bình nước suối. Sốt rột, đoán mò, bất lực nghĩ mãi không ra. Thôi thì đợi đến khi người tặng hoa tự xuất hiện vậy.
Tối đến, cô chui vào ổ chăn. Gió đêm cuối mùa thu thổi từng cơn lạnh buốt. Đợi đến lúc tất cả mọi người đã ngủ say, cô mới dám thò tay vào chăn cởi đi đôi tất trắng khiến hai chân mình bí hơi cả ngày hôm nay. Ngày thường cô thức dậy sớm nhất, lẹ làng mang tất vào, thế nên từ khi nhập học đến nay chẳng ai phát hiện ra vết sẹo trên chân cô.
Cổ chân lành lạnh, cô phải cọ hai chân vào nhau cho ấm. Cọ đến chỗ có vết sẹo, cảm giác nhói đau khiến cô lặng lẽ cắn môi. Đưa tay chạm vào lọ thuốc trị thương Mặc Hàm tặng để bên gối, cô nhớ đến hộp gấm màu trắng năm đó anh đặt vào tay cô. Thế nhưng bây giờ cô lại hoàn toàn bị nó hấp dẫn: Không biết trong cái hộp màu trắng ấy là cái gì.
Khi nào em cần, hãy mở nó ra. Đây là lời anh nói với cô.
Cô đã không mở ra, bởi cô cho rằng mình không cần đến nó. Nhưng sau buổi tối hôm nay gặp lại anh, cô hoang mang không rõ bản thân mình thật sự muốn gì.
Cô trở mình, dán tai vào gối đếm nhịp đập trái tim và băn khoăn về tình yêu trong khi chống chọi với cơn gió mùa thu dai dẳng. Cô ngưỡng mộ sự tài hoa của Viên Hòa Đông, song nếu theo lời anh nói, anh và cô đều không chắc chắn có thể ở lại thành phố R làm việc sau khi tốt nghiệp. Cô ngây thơ, một lòng mê muội tìm người cùng cô ‘ở nhà tranh’. Cô sẵn lòng sánh vai cùng anh trên con đường gập ghềnh gian khổ, chẳng qua là, sau đắng cay, gian khổ liệu có phải là ngọt bùi, hạnh phúc? Với khả năng của anh, hẳn anh có thể tiến xa hơn cô, nhưng chưa chắc có thể giúp đỡ cô. Mặc Thâm thì khác.
Cô không khỏi bật ra một tiếng cười khổ. Suy cho cùng, muốn có tình yêu thì trước hết phải có bánh mì. Xã hội thời nay đề cao xu hướng nam nữ bình đẳng, và song song đó, tỉ lệ ly hôn cũng mỗi năm một cao hơn. Chỉ những người phụ nữ độc lập, tài năng mới nhận được sự bình đẳng tối thiểu, cho dù trong tình yêu hay trong hôn nhân. Trước tình thế này, cô không còn sự lựa chọn nào khác.
Cô nhắm mắt lại, tiếng gió bay qua bên tai bất chợt đưa trái tim xao động trở về giấc mơ tuyết trắng đẹp nguyên vẹn đó. Không thể không thừa nhận, Mặc Thâm đã tiến vào thế giới nội tâm của cô sớm hơn bất cứ người nào. Nếu đây không phải yêu, vậy thì là gì… Điều duy nhất cô phải cân nhắc chính là cái giá phải trả của tình yêu. Nếu cái giá phải trả quá lớn thì cô tình nguyện đi cùng người ở nhà tranh.
Quyết định xong, cô vỗ vỗ gối, thanh thản đi vào giấc mộng.
Buổi sáng trước thứ bảy, Mặc Hàm bất ngờ gọi điện hẹn cô đi đánh bóng bàn, hơn nữa cậu chàng còn rất tinh ranh, trước đó đã hẹn Phương Tú Mai. Hứa Tri Mẫn không đi cũng không được, sự hào hứng của cô nàng Phương Tú Mai đâu dễ gì dập tắt.
Ba giờ chiều, hai người cùng nhau đến câu lạc bộ bóng bàn sinh viên.
Bóng bàn là môn thể thao quốc hồn quốc túy, là niềm hãnh diện của người dân Trung Quốc, mặc dù không rầm rộ, sôi nổi bằng bóng rổ và bóng đá. Những anh chàng đẹp trai phần lớn đều chơi bóng rổ hoặc bóng đá, những cô nàng xinh xắn thì đi theo làm cổ động viên cho họ. Còn người chơi bóng bàn, theo quan niệm của Hứa Tri Mẫn, họ là người trí thức thích lẳng lặng tận hưởng niềm vui thể thao mang lại, chứ không thích phô trương.
Thầy giáo dạy Hứa Tri Mẫn môn bóng bàn vỡ lòng là Kỷ Nguyên Hiên. Sau này vào trường Trung Học Thực Nghiệm, nhà trường đề xướng phát huy tinh thần ‘quốc cầu’, quy định bóng bàn phải trở thành ưu tiên hàng đầu của học sinh trong môn thể dục, vì thế kỹ năng bóng bàn của cô đã được nâng cao từ khi còn ngồi dưới mái trường trung học.
Phương Tú Mai hỏi cô: “Trình độ chơi bóng của anh em Mặc gia thế nào?”
Hứa Tri Mẫn đáp: “Về cơ bản, họ phát bóng tớ đều đón được hết.”
Phương Tú Mai hoàn toàn không biết tiểu sử của Hứa Tri Mẫn, cô nàng chỉ biết thành tích các môn thể thao của Hứa Tri Mẫn chỉ vào loại bình bình. Thế là cô nàng tự suy ra, trình độ chơi bóng của anh em Mặc gia cũng tàm tạm thế thôi.
Mặc Hàm đứng trước cửa chờ họ trong bộ quần áo thể thao màu trắng: “Đi thôi. Mọi người thuê bàn rồi, mấy anh bạn của anh trai em đang đợi bên kia.”
Hứa Tri Mẫn hỏi ngay: “Còn có những người khác nữa à?”
“À không, chỉ dẫn theo hai anh cùng phòng thôi chị.”
Ngoài anh em Mặc Thâm, Mặc Hàm, Quách Diệp Nam còn kéo theo Triệu Viễn Hàng tới đây. Dương Sâm đang bận rộn chuẩn bị chuyện tranh cử chủ tịch hội sinh viên, Viên Hòa Đông thì xưa giờ không thích tụ tập náo nhiệt.
Mọi người tự giới thiệu, hàn huyên vài câu rồi bắt đầu thi đấu.
Cô nàng Phương Tú Mai bừng bừng khí thế là người ra sân đầu tiên.
Quách Diệp Nam đề nghị: “Bên con gái các em thành một đội, cánh con trai bọn anh thành một đội, đánh đôi đi.”
Phương Tú Mai và Triệu Viễn Hàng không có ý kiến, dù sao cũng chỉ vui chơi kết hợp rèn luyện thân thể, không cần thiết phải để ý quá nhiều đến quy tắc. Anh em Mặc Thâm, Mặc Hàm giơ hai tay không tham gia. Hứa Tri Mẫn không ngại khó khăn, chiều theo ý của cô bạn cùng phòng.
Sau mấy phút khởi động làm nóng người và vài lần giao bóng qua lại, Quách Diệp Nam tràn trề tự tin đánh một đường bóng hiểm hóc. Không ngờ, Hứa Tri Mẫn phản ứng cực nhanh, đánh trả lại, quả bóng sượt qua sát mép bàn, Triệu Viễn Hàng đứng ngây như phỗng.
Hai anh chàng quay sang nhìn nhau: Yêu quái, giết ngay. Hứa Tri Mẫn đánh trả tất cả các cú chuyền bóng một cách rất bài bản. Phương Tú Mai há hốc kinh ngạc, vẻ mặt cô nàng giống như hôm nay là ngày đầu tiên quen biết Hứa Tri Mẫn.
Cái vẻ hậm hực vì nhục nhã lộ rõ trên gương mặt Quách Diệp Nam và Triệu Viễn Hàng. Bại dưới tay một nữ sinh thật không giống phong cách của họ. Hai anh chàng xắn tay áo lên, quyết tâm hạ thủ không lưu tình, nếu không sẽ mất hết mặt mũi. Giết! Giết! Giết!
Hứa Tri Mẫn tiếp tục xông pha đón bóng như cũ. Phương Tú Mai hoa mắt nhìn tất cả đường bóng tấn công ào ạt bay về bên này đều bị đánh trả sạch sẽ về phần sân đối phương. Thậm chí Hứa Tri Mẫn còn đón đư