Sáng hôm sau, Quách Diệp Nam nửa tỉnh nửa mơ thức giấc, nhìn đồng hồ thấy sáu giờ rưỡi, rồi lại thấy Viên Hòa Đông đang sửa soạn cặp sách, anh chàng bèn để mình trần nhoài người dậy hỏi: “A Viên, tối qua mấy giờ cậu về?”
“Khoảng một giờ rưỡi.” Viên Hòa Đông đáp.
“Ờ, tớ ngủ say không bao lâu thì cậu về. Thế tối hôm qua cậu đi đâu?”
“Mua vài thứ linh tinh.”
“Mua cái gì?”
Viên Hòa Đông đang với tay lấy sách thì bỗng khựng lại quay sang Quách Diệp Nam, anh chàng đã đeo mắt kính vào và đang nhìn anh cười tinh quái. Viên Hòa Đông nhanh tay xách cặp lên: “Tớ mua vài quyển vở, xong lại nghĩ không biết vườn thảo dược có bị ngập nước hay không nên chạy qua xem một chút.”
Một đáp án đầy rẫy sai sót, đi mua đồ linh tinh thì cầm đến hai cái ô làm cái gì? Quách Diệp Nam không vội vạch trần lời nói dối của cậu bạn cùng phòng mà âm thầm ngẫm nghĩ: Tên này chẳng lẽ bị Mặc Thâm nói trúng tim đen rồi? Cậu ta có bạn gái thật á? Hê hê.… là cô nàng đặc biệt nào đây?
Sợ Quách Diệp Nam tra hỏi đến cùng, Viên Hòa Đông bèn khẩn trương rời khỏi phòng ký túc. Ở cửa, anh chạm trán Mặc Thâm mới chạy bộ buổi sáng trở về.
“Đi học sớm à?” Mặc Thâm lịch sự chào hỏi.
Viên Hòa Đông chỉ gật đầu qua loa một cái rồi lập tức chạy xuống thang lầu.
Cái cậu này lạ thật nhỉ? Mặc Thâm nhếch mép cười nghiền ngẫm, nói với Quách Diệp Nam đang đứng dựa cửa: “Bình thường cậu ta cũng đi sớm như vậy sao?”
“Không. Bình thường sớm hơn, cậu ta rời giường gần như cùng lúc với cậu đấy, thu – đông là sáu giờ sáng cậu ta dậy chạy bộ rồi lên lớp sớm.”
“Ừm.” Mặc Thâm đáp ngắn gọn rồi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Quách Diệp Nam đi đến bên cạnh anh, nhỏ giọng nói: “Học đến năm tư, mỗi người đều chọn chuyên ngành lâm sàng khác nhau. Đại đa số nam sinh lớp tớ chọn theo nội khoa hoặc ngoại khoa, nữ sinh chọn phụ sản khoa hoặc nhi khoa cũng tương đối nhiều.”
“Đây là xu hướng phổ biến.”
“Đúng thế. Cho nên ý tớ muốn nói là, tớ tìm được một đám bạn khá lắm nhé. Dương Sâm học ngoại khoa, Triệu Viễn Hàng là bạn thân của Dương Sâm, gia đình hai cậu ta cũng có mối quan hệ thân thiết lâu năm.”
“Ờ… vậy còn Viên Hòa Đông?”
“Thành tích của cậu ta tốt lắm, nhưng điều quan trọng hơn cả chính là cậu ta rất có năng lực. Trong lớp tớ, số người tự học Đông y không phải ít, song chỉ duy nhất mỗi cậu ta mới có thể hiểu thấu đáo về Đông y bằng cách kết hợp Đông y với nền tảng Tây y, cho nên giáo sư rất thích cậu ta.”
Mặc Thâm sau khi cân nhắc một chút, tỏ vẻ tán đồng: “Cậu ta rất đáng để kết giao.”
“À còn việc này, tớ đã thăm dò bên khoa y tá rồi, hoa khôi đại học năm tư…”
“Đợi chút.” Mặc Thâm thảy khăn lông vào lại bồn rửa tay, ngắt lời Quách Diệp Nam, “Về chuyện y tá, tớ đã định trước sẽ chọn người nào rồi.”
“Ai thế?”
“Mấy ngày nữa sẽ giới thiệu cho cậu làm quen. Trước mắt cậu cứ giữ lại cô hoa khôi năm tư đi, vì cô bé tớ chọn chỉ mới học năm hai thôi.”
Quách Diệp Nam im lặng đẩy gọng kính, trừng mắt nhìn cậu bạn chí cốt với vẻ không dám tin: “Người ta mới học năm hai mà chưa gì cậu đã chắc chắn là làm được việc?”
Mặc Thâm chỉ cười mà không giải thích. Trong lòng anh sự tín nhiệm đặt ở nơi cô chưa từng dao động, bởi lẽ nó bắt nguồn từ niềm tin của anh đối với chính bản thân mình.
Sau đó Quách Diệp Nam đưa anh em Mặc gia đi làm thủ tục chuyển trường. Mặc Hàm ghi danh vào một lớp y học lâm sàng năm ba.
Thừa lúc Mặc Hàm không có mặt ở đó, Quách Diệp Nam hỏi nhỏ Mặc Thâm: “Sao em cậu không học hết chương trình đại cương ở đại học y Hồng Kông rồi hãy về?”
“Nó học xong rồi.”
“Hả?”
Mặc Thâm buồn cười nhìn cậu bạn bày ra biểu cảm khoa trương, “Tớ hoàn tất năm cuối đại học trong vòng hơn nửa năm. Mặc Hàm đã theo tớ đi thực tập tại bệnh viện lâm sàng trong trường suốt sáu tháng còn lại, kể cả mấy tháng nghỉ hè. Nó về đây, thầy hướng dẫn của tớ là người luyến tiếc nhất.”
“Thằng nhóc này càng ngày càng kinh khủng. Nó học sống học chết như vậy để làm gì chứ? Muốn theo ngoại khoa à, hay nội khoa?”
“Không phải. Nó muốn theo khoa cấp cứu.” Nói đến đây, Mặc Thâm không giấu được vẻ ảm đạm. Tận đáy lòng anh hiểu rất rõ vì nguyên nhân gì mà Mặc Hàm lại bất chấp khó khăn lựa chọn theo một khoa mệt mỏi nhất, vất vả nhất như khoa cấp cứu. Tất cả chỉ bởi vết sẹo năm xưa. Tổ tiên nhà họ Mặc đã dạy, không được mất bò mới lo làm chuồng, mà bắt buộc phải luôn phòng ngừa chu đáo.
Quách Diệp Nam vẫn chưa hết nghi vấn: “Vậy tại sao không vào thẳng đại học năm tư mà lại vào năm ba?”
Mặc Thâm không trả lời. Những gì liên quan đến vết sẹo đó là bí mật giữa hai anh em anh và Hứa Tri Mẫn. Mặc Hàm học lại một năm chỉ vì muốn ở lại trường thêm một năm để giúp đỡ chị Tri Mẫn của cậu. Thế nên anh chỉ trả lời cậu bạn thân vài câu cho có lệ rồi hai người đi đến phòng học lớp XX/1.
Trùng hợp là buổi sáng nay có buổi họp lớp, thầy hướng dẫn họ Trương. Thầy Trương viết lên bảng đen họ tên của sinh viên mới rồi giới thiệu với cả lớp: “Đây là bạn Mặc Thâm, mới chuyển đến từ đại học y Hồng Kông.”
Danh tiếng của đại học y Hồng Kông ai ai cũng biết, tiếng trầm trồ xôn xao tức thì rộ lên khắp phòng học. Hai người bạn ở cùng phòng ký xá với Mặc Thâm là Dương Sâm và Viên Hòa Đông tuy đã đoán được phần nào về lai lịch cậu bạn cùng phòng, nhưng khi suy đoán trong lòng chính thức được xác thực vẫn không khỏi thoáng sửng sốt.
Viên Hòa Đông cúi đầu, đôi mắt bất động nhìn chằm chằm vào trang sách, tựa như đang trầm tư suy nghĩ.
Mà sau lưng anh, cả dãy nữ sinh lao xao như bầy ong vỡ tổ.
“Lâm Giai, là Hồng Kông đó nha. Trời ơi, lại còn lạnh lùng ngất ngây, đẹp trai ngất ngây nữa chứ.”
Lâm Giai chống cằm, híp đôi mắt sắc sảo nhìn anh chàng sinh viên mới đến đang đứng trên bục giảng. Bất luận xét về vóc dáng, diện mạo hay lý lịch, thì theo lời đánh giá của ‘quần chúng nhân dân’, anh ta đều xứng đáng với danh hiệu ‘Chàng trai cực phẩm’. Đáng nói hơn là, mặc dù đối diện với hàng trăm ánh nhìn nhưng anh ta chỉ ung dung cười mỉm từ đầu đến cuối. Từ đó có thể thấy, con người anh ta rất điềm tĩnh. Đúng là như vậy thật ư?
“Bạn Lâm Giai là lớp trưởng lớp chúng ta liên tục bốn năm nay.” Thầy Trương nói.
Mặc Thâm quay sang trái, ngồi ở vị trí thứ tư hàng thứ ba là cậu bạn Viên Hòa Đông đang cúi đầu đọc sách, cách sau Viên Hòa Đông một ghế là cô sinh viên nổi tiếng khôn khéo tài năng đang híp mắt nhìn anh. Đương nhiên, nếu Lâm Giai đã có thể ngồi vững vàng trên chiếc ghế lớp trưởng suốt bốn năm liền thì cô nàng không chỉ đơn giản là một nữ sinh xinh đẹp rỗng tuếch. Mặc Thâm hơi gật đầu với cô nhằm bày tỏ thái độ thân thiện.
Lâm Giai bất ngờ xoay mặt sang chỗ khác. Khi anh ta nhìn thẳng vào ai đó, cô cảm giác như ánh mắt đó xoáy vào sâu trong nội tâm của họ. Mà tại sao đôi mắt anh ta lại đẹp đến thế chứ? Cô âm thầm điều chỉnh nhịp thở mất trật tự, cố gắng kiềm chế trái tim bỗng dưng đập liên hồi một cách vô cớ.
Trong cùng thời gian này, Hứa Tri Mẫn lại hoàn toàn không biết gì về việc anh em Mặc Thâm, Mặc Hàm đã chuyển đến đại học M nên vẫn chuyên tâm nghe giảng bài như mọi ngày.
Lúc ăn cơm tối, Phương Tú Mai hỏi cô: “Tối qua có người đưa cậu về hả?”
Hứa Tri Mẫn đáp dè chừng: “Ừ.”, cô nhớ tối qua lúc trở lại ký túc xá, rõ ràng tất cả mọi người trong phòng đều đã đi ngủ.
“Vừa khéo đúng lúc cậu về thì tớ thức dậy đi vệ sinh, tớ nhìn qua cửa sổ thấy một nam sinh đưa cậu đến cửa cầu thang ký túc xá, cậu đi lên rồi anh ta mới rời đi. Ai thế? Bạn trai của cậu phải không?”
Nhớ đến biểu hiện cứng rắn của Viên Hòa Đông đêm hôm qua, Hứa Tri Mẫn im lặng không trả lời. Cần gì phải đưa cô về? Lâu nay chẳng phải cô vẫn thường tự mình về ký túc xá hay sao. Thấy cô tỏ thái độ bực bội, Viên Hòa Đông lừ mắt nhìn cô: “Cho đến giờ tôi chưa từng thấy cô gái nào như em! Một chút ý thức an toàn cũng không có. Em muốn về một mình thì đừng đi quá mười hai giờ khuya! Hiểu rõ chưa?”
Không ngờ tính cách A Viên lại ngang ngạnh, ‘bất chấp lý lẽ’ đến mức đó. Hứa Tri Mẫn buồn bực nuốt xuống miếng cơm cuối cùng.
May sao chỉ có Phương Tú Mai bắt gặp, vả lại Hứa Tri Mẫn cũng biết cô bạn đơn giản là mừng cho cô mà thôi. Hứa Tri Mẫn cười nói: “Làm gì có? Tớ đã nói với cậu năm năm học đại học không yêu đương rồi mà? Chẳng qua chỉ là một vị sư huynh cũng ôn bài muộn giống tớ, sợ tớ đi đường khuya không an toàn nên đưa tớ về thôi.”
“Sư huynh á? Tớ có biết anh ấy không?”
Được Viên Hòa Đông xem trọng và giúp đỡ là chuyện tốt, nhưng nếu chẳng may lọt vào tai một kẻ nhiều chuyện nào đó, chuyện tốt sẽ biến thành ‘rước họa vào thân’ – Hứa Tri Mẫn rầu rĩ nghĩ. Cẩn thận nhìn bốn phía xung quanh, thấy không có ai học cùng lớp, cô bèn cầm chiếc đũa viết chữ ‘Viên’ lên bàn.
“A!” Phương Tú Mai kinh ngạc thét lên.
Hứa Tri Mẫn nhanh tay bịt miệng cô nàng lại, nói thầm: “Nhớ đừng nói với ai, không có lợi cho tụi mình đâu.”
Phương Tú Mai kéo tay cô ra, tỏ ý đã hiểu. Nếu Hứa Tri Mẫn bị người ta lời ra tiếng vào, bạn thân của Hứa Tri Mẫn là cô đây sớm muộn gì cũng bị liên lụy. Bớt được một chuyện rắc rối bao giờ cũng tốt cả.
Lúc họ về lại ký túc xá, Lâm Ngọc Cầm đang tuyên truyền tin tức ‘buôn dưa’ nóng sốt nhất cho tất cả các bạn cùng phòng: “Khoa y học lâm sàng có hai anh em soái ca mới chuyển đến. Đặc biệt nhất là, chuyển đến từ Hồng Kông.”
“Tên gì đấy?” Vương Nhã Lệ là người đầu tiên đặt câu hỏi.
“Họ Mặc. Chữ Mặc trong chu mặc* đó.”
0 Mực chu sa/mực đỏ.
Hứa Tri Mẫn như bị sấm sét đánh trúng, đứng ngây ra như phỗng. Họ… đã đến đây, thật sự đã đến đây! Nếu như giây phút này tiếng nói cười của nhóm bạn cùng phòng dần trở nên xa xôi thì ký ức về đêm bão tuyết đó lại bất chợt hiện lên trong suy nghĩ của cô rõ ràng hơn bao giờ hết. Đêm ấy, anh đã ôm và thủ thỉ bên tai cô: Mẫn của tôi.
“Hứa Tri Mẫn, sao cậu cứ đứng ngây ra đó thế?” Trần Minh nhìn cô vẻ kỳ quái.
“Tớ?” Hứa Tri Mẫn toét miệng nở một nụ cười trông còn khó coi hơn cả khóc.
“Trần Minh à, cậu quên rồi sao? Tổ trưởng phòng chúng ta là tiên nữ không thèm ăn khói lửa nhân gian đấy nhá.” Vương Nhã Lệ cười to.
Hứa Tri Mẫn để mặc cho mọi người trêu chọc, rồi như sực nhớ ra điều gì, cô vội vã lấy ra điện thoại di động cất trong ngăn tủ. Máy vừa khởi động xong, phần tin nhắn ngay tức thì hiển thị con số một trăm, tất cả đều từ Lương Tuyết và Mặc Hàm. Cô bấm chọn tin nhắn mới nhất, nội dung của nó hiện lên trên màn hình: Chị Tri Mẫn, sao chị tắt máy hoài vậy? Em lo cho chị lắm, sau khi tan học sẽ đi tìm chị ngay.
Cô áp chặt di động vào trước ngực, lòng hoảng loạng vô cùng.
Mà lúc này, mọi người trong phòng đều đồng lòng nhất trí với đề xuất: Đi qua khoa y học lâm sàng xem soái ca mới đến.
“Tổ trưởng phòng chúng ta cần được khai hóa về phương diện này. Cùng đi thôi nào!” Trần Minh hô hào.
Mọi người đều tán thành. Cả đám con gái tiện thể kéo theo Hứa Tri Mẫn rồi líu ra líu ríu đi ra khỏi phòng.
Lúc xuống cầu thang, Hứa Tri Mẫn cố ý đi thụt lùi tận phía sau. Ra đến cổng lớn, vừa thoáng thấy bóng dáng quen thuộc đứng cạnh cổng vào vườn hoa, hai chân