Nhận được viên kim cương nhỏ không phẩy ba cara đó, Đào Đào gắn trên một chiếc nhẫn bạch kim với sáu cánh hoa xinh xắn. Sau khi ăn tối xong, Hạ Sơ lên nhà tìm cô tán gẫu, thấy cô đang nằm sấp trước bàn trang điểm, hớn hở đeo chiếc nhẫn kim cương vào ngón áp út trái. Kỹ xảo chế tác tinh tế đã khiến viên kim cương tỏa ra chùm sáng lấp lánh, nụ cười mãn nguyện của Đào Đào tựa như đóa tường vi với hương thơm dìu dịu.
Nhìn thấy Hạ Sơ, Đào Đào lại nói: “Haizz! Hạ Sơ này, hồi xưa tớ luôn nghĩ rằng đến lúc lấy chồng, kiểu gì cũng phải có nhẫn kim cương Tiffany mới gọi là tàm tạm. Đúng là người tính không bằng trời tính, chiếc nhẫn nhỏ như thế này mà đổi được tình yêu của mình, số mình khổ thật!”
Thấy bạn trong bụng thì toại nguyện nhưng miệng lại than thở, Hạ Sơ chưa kịp trêu thì thấy Ngô Mạt bưng cốc nước hoa quả vào. Đào Đào liền đổi giọng: “Hạ Sơ, cậu xem có phí phạm không, đã không có tiền lại còn mua viên kim cương to như vậy. Cậu nhìn giấy chứng nhận đây này, mấy tham số toàn cái tốt nhất.”
Ngô Mạt mỉm cười, Hạ Sơ không nhịn được cười, tự nhiên lại thấy ngưỡng mộ niềm hạnh phúc nhỏ nhoi này.
Cô xuống nhà đóng cửa phòng lại, lấy từ ngăn kéo dưới cùng trên bàn làm việc ra chiếc hộp đựng nhẫn cưới. Nắp hộp vừa hé ra, viên kim cương tỏa ra chùm sáng lấp lánh, rực rỡ, chói mắt. Hạ Sơ lấy chiếc nhẫn ra, đeo vào ngón áp út trái, đặt dưới đèn ngắm nghía một hồi. Cuốn Kinh thánh có nói rằng, ngón áp út của bàn tay trái có một mạch máu nhỏ nối liền với tim, đeo nhẫn cưới tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu. Bất giác cô đưa tay đặt lên trái tim đang đập thình thịch, đột nhiên cô tò mò muốn biết hôm đó trước mặt cha cố, lúc anh đeo nhẫn cho cô, anh có thật lòng hay không. Cô nhớ đến nét mặt, giọng nói, nụ hôn ấm áp trên má cô lúc đó của anh, ánh nắng hắt qua kính màu của nhà thờ và chiếu thẳng vào mặt anh. Không kìm được cô liền đưa tay lên dụi đôi mắt đang chói lòa vì bị chùm sáng trên viên kim cương chiếu vào, cô rơm rớm nước mắt!
Thôi tha thứ cho anh ấy vậy! Cô muốn yên tâm sinh con, sau đó sống một cuộc sống bình dị sẽ là điều tuyệt vời nhất. Nghĩ lại những ngày qua, sống chung với nhau lâu ngày, cô cũng có tình cảm với anh. Nếu gạt đi yếu tố lừa dối thì tình cảm hai người thật đẹp biết bao. Hạ Sơ thẫn thờ nhìn chiếc nhẫn, cán cân trong lòng dần dần nghiêng về quyết định sẽ tha thứ cho Cảnh Thần. Đúng lúc này Cảnh Thần lại gõ cửa đòi vào, anh liếc thấy chiếc hộp đựng đồ trang sức quen thuộc, lộ vẻ mừng rỡ: “Bà xã, ông nội anh nói muốn gặp em, anh muốn bàn với em một chút. Nếu như em không có ý kiến gì thì ngày mai bọn mình sẽ về nhà ăn tối, em đừng ngại vì ông mình rất hiền, ông sẽ không gây khó dễ cho mình đâu.” Vừa nói, giọng Cảnh Thần thể hiện rõ vẻ thân mật.
Nghe đến chữ “mình” khó chịu đó, tự nhiên Hạ Sơ lại bực, xí! Ai là “mình” của anh, chúng ta chỉ sống chung bất hợp pháp, anh còn dám lấy giấy đăng ký kết hôn và hợp đồng giả để dọa tôi à, đúng là đồ lừa đảo!
Nghĩ vậy, nhưng Hạ Sơ không thể hiện gì ra mặt, cô mỉm cười với Tô Cảnh Thần, ngại ngùng: “Mấy hôm nữa được không, em hơi căng thẳng, đợi em chuẩn bị tinh thần đã được không?”
Tô Cảnh Thần cho rằng Hạ Sơ sắp phải đi gặp nhà chồng, bèn cười với vẻ thông cảm, khoác vai Hạ Sơ vui vẻ nói: “Thôi được, em chuẩn bị xong thì nói với anh, bà xã cứ yên tâm, mọi việc đã có anh lo!”
Hạ Sơ không kìm được bèn rủa thầm, xí! Chỉ vì có mình anh mới khiến tôi không dám yên tâm!
Đợi Cảnh Thần chúc cô ngủ ngon và về phòng rồi, Hạ Sơ liền khóa trái cửa lại, lập tức gạt ngay ý định tha thứ cho anh ta lúc đầu.
Nghĩ đến cách nói tự cao tự đại và nụ cười ranh mãnh trên môi anh ta, cô lại thấy không cam tâm! Dùng chứng minh thư giả để bắt nạt mình bao lâu như vậy, đến bây giờ vẫn giữ nguyên ý định thôn tính Ân Y. Thật tham lam. Nghĩ đến đây Hạ Sơ hận lắm. Hứ! Chắc chắn không thể cho anh ta toại nguyện dễ dàng như thế được!
Mấy ngày nay, thái độ của Hạ Sơ đối với Cảnh Thần, dường đã trở lại thời điểm tình cảm mặn nồng nhất đó. Thỉnh thoảng cô lại liếc mắt đưa tình với anh. Cảnh Thần phấn khởi lắm, thầm nghĩ chắc là Hạ Sơ đã suy nghĩ và chấp nhận mọi chuyện. Cô vẫn không xa được anh, chắc chắn cô đã nhận ra tình cảm của anh đối với cô và muốn cùng anh làm lại từ đầu. Sau đó hai người sẽ vui vẻ hạnh phúc, chờ đợi con yêu chào đời.
Trước khi đi ngủ, bác gái phát hiện thấy Hạ Sơ và Cảnh Thần ngồi trên sofa liếc nhau rất tình cảm, bèn hắng giọng nói: “Hai vợ chồng làm lành được với nhau là vui nhất rồi, nhưng các cháu nên kiềm chế. Hạ Sơ sảy thai không lâu lại có bầu, sau này còn nhiều thời gian lắm nên phải giữ gìn. Hai đứa đừng nóng vội nhất thời, vì cái nhỏ mà để mất cái lớn.”
Hạ Sơ thè lưỡi liếc Cảnh Thần, mặt đỏ bừng rất đáng yêu.
Cảnh Thần thì hạnh phúc vô cùng, anh tần ngần đứng trước cửa phòng ngủ một lúc rồi mới chúc Hạ Sơ ngủ ngon, sau đó mới vui vẻ quay về phòng ngủ.
Còn về ba hạt ngọc trai đen Tahiti đó, Cảnh Thần đã đích thân thiết kế và tìm thợ, chế tác thành một đôi khuyên tai và một sợi dây chuyền. Lúc đón lấy hộp trang sức pha lê từ tay Cảnh Thần, trước vẻ xúc động khó có thể kìm chế của anh, Hạ Sơ ngần ngừ mở ra. Ngọc trai trong hộp vẫn lấp lánh, chói mắt, mặt khuyên tai và mặt dây chuyền có phần chính là ngọc trai đen, phần phụ là chiếc nơ có đính các hạt kim cương nhỏ li ti, ánh sáng lạnh của kim cương và chùm sáng dịu mắt của ngọc trai đan tỏa vào nhau. Mặc dù thiết kế không phải là quá đặc sắc, nhưng ưa nhìn, qua đó cũng thấy được sự tinh tế và tỉ mỉ của anh. Thực ra trong lòng Hạ Sơ rất cảm động, nhưng cô vẫn bình thản đóng nắp lại, giấu đi chùm sáng chói mắt. Cô đưa tay định trả lại cho Cảnh Thần, nhưng trước ánh mắt chờ đợi, rụt rè của anh cô lại thấy không nỡ lòng làm như vậy. Cô nhìn bác gái đang xem ti vi bên cạnh, thầm nghĩ thôi cứ nhận để giữ bầu không khí vui vẻ trong gia đình.
Cô gật đầu, không khen cũng không chê, về phòng cất chiếc hộp vào ngăn kéo bàn trang điểm của mình.
Thấy cô chịu nhận món quà này, mặc dù cô không tỏ ra cảm động, vui vẻ như sự kỳ vọng của Cảnh Thần. Nhưng dù sao cô cũng đã chịu nhận, Hạ Sơ vốn là người lạnh lùng. Nghĩ vậy anh lại hào hứng quay ra phòng khách nói chuyện với bác gái, lại một lần nữa thảo luận những chuyện từ lúc con chào đời đến khi con đi xin việc.
Hạ Sơ nghe mà không nói gì, nhưng bác gái đã nói muốn về nhà một thời gian.
Lấy viên Axit folic và sữa bổ sung canxi dành cho bà bầu ra, Hạ Sơ bưng cốc nước quay về sofa ngồi xuống cạnh bác gái, nhìn Tô Cảnh Thần cười nói: “Cảnh Thần, hôm nào bọn mình đi làm giấy khai sinh cho con nhé.”
“Hả? Giấy khai sinh vẫn chưa làm hả? Thế thì phải tranh thủ thời gian đi.” Nghe thấy vậy, bác gái vội giục.
Cảnh Thần ngẩn người ra một lát, vội nói: “Ừ, anh cũng đang định bảo em đây, em đưa giấy tờ anh đi làm là được. Em đang có bầu, đừng đi nữa.”
“Em đi cùng anh nhé, vì trung tâm sinh đẻ có kế hoạch còn đang sắp xếp để em đi tập huấn nữa.”
“Thực ra cái này em không phải tự đi đâu, anh nhờ người làm là được, tập huấn cũng chỉ là đóng cái dấu thôi mà.”
“Không sao đâu, em coi như đi học thôi mà. Chuyện nhỏ như vậy đừng nhờ người khác nữa.” Hạ Sơ mỉm cười.
“Thế, thế thì mấy ngày nữa rồi tính sau vậy, anh đã hẹn bác sĩ ngày kia phải đưa em đi khám thai lần đầu, khám thai xong xuôi mình sẽ đi nhé.” Vừa nói Cảnh Thần vừa đưa mắt nhìn xuống dưới, né tránh ánh mắt chờ đợi của Hạ Sơ và bác gái, cũng cầm cốc lên giả vờ đi rót nước.
Hạ Sơ nhìn theo bóng Cảnh Thần, cười thầm nói: “Vâng, thế thì mấy hôm nữa rồi tính. Đến lúc đó anh nhớ nhắc em mang giấy tờ từ công ty về, mấy hôm trước có việc em mang đến công ty mà để quên. Em sự đến lúc đó lại quên!”
“Vậy hả? Ờ! Anh nhớ rồi.” Cảnh Thần bưng cốc nước, gật đầu vẻ không tự nhiên.
Hạ Sơ hài lòng quay về phòng. Cảnh Thần chúc bác gái ngủ ngon rồi cũng đi về phòng mình, đóng cửa nằm xuống giường. Dường như Hạ Sơ cố tình nói với anh rằng: “Giấy tờ của em để ở công ty rồi, anh đừng có hòng mà lấy trộm!”
Trước sự thật cuộc hôn nhân giả giữa anh và Hạ Sơ, anh đã có kế hoạch từ sớm. Lần trước anh đã từng lấy trộm giấy tờ của Hạ Sơ và mang đi tìm Tô Dĩ Kiều, định bảo Tô Dĩ Kiều nhờ người đến Cục dân chính sửa lại giấy kết hôn, sau đó lại trả về chỗ cũ. Anh tính khi Hạ Sơ phát hiện ra thì sự việc cũng đã rồi. Ai ngờ vì kế hoạch “mỹ nam kế” của anh đã thất bại nên Tô Dĩ Kiều không quan tâm đến chuyện của anh nữa. Thế nên anh đành phải mang giấy tờ của Hạ Sơ trả về chỗ cũ. Gần đây anh đang phải chạy vạy nhờ khắp nơi, đúng lúc này thì Hạ Sơ lại nhắc đến chuyện đi làm giấy khai sinh, còn nói muốn đi cùng anh, nghe như cố tình làm khó anh vậy.
Vừa nghe kể hóa ra cuộc hôn nhân giữa hai người này là không có giá trị, Hạ Sơ bị một bản hợp đồng và giấy đăng ký kết hôn giả lừa gạt lâu như vậy, An Hinh nói: “Anh chàng Tô Cảnh Thần này vừa đáng giận lại vừa đáng thương. Giờ thì hay lắm, anh ta tự đưa mình vào tròng, tất cả mọi người đang chờ anh ta sập bẫy đây!”
Hạ Sơ im lặng.
“Nhưng Hạ Sơ ạ, hôn nhân chính là cuộc chiến tranh không khói lửa, phải tiến hành một cách có chiến lược. Khi hai người mới bắt đầu sống chung với nhau, cậu phải có tầm nhìn xa trông rộng, phải biết chiến thắng chồng mình về mặt tâm lý. Cậu phải để chồng mình nhận ra rằng thực ra cậu biết hết mọi trò khôn lỏi của anh ấy, chỉ vì cậu độ lượng với anh ấy mà thôi. Chắc chắn cậu không được để anh ta bóp mũi mình, bởi sau khi lấy nhau hai người phải yêu thương, tin tưởng, tự lập, và ngang sức một cách tương đối. Nếu quá mềm yếu, cậu sẽ bị bắt nạt. Thế nên người phụ nữ thông minh phải học được cách giữ lửa cho hôn nhân của mình, tình yêu giữa hai người cũng không còn quá mặn nồng, lãng mạn nữa nếu họ ở bên nhau lâu. Những lúc như thế, kị nhất là khóc lóc bám riết, tốt nhất là áp dụng biện pháp lạt mềm buộc chặt, nhẹ nhàng nói những điều anh ấy thích nghe, đợi khi anh ấy mềm lòng rồi thì nói ra nhược điểm hay cái lỗi mà anh ấy mắc phải, hê hê! Cái này về nhà cậu cứ kết hợp với tình hình thực tế rồi thực hành, không thể một lúc một nhát mà nắm bắt ngay được đâu.” Mắt An Hinh sáng rực.
Hạ Sơ toát mồ hôi hột thay cho Tề Đại Dương, khi anh bị cô nàng An Hinh ranh ma này lãnh đạo một cách tuyệt đối, đối xử bằng mật ngọt và bàn tay sắt, thật là đáng sợ!
“Hạ Sơ, với tình hình cụ thể như cậu và Cảnh Thần, trước đó anh ta mạnh cậu yếu, cậu bị anh ta đàn áp. Bây giờ cậu phải cho anh ta thấy sự ghê gớm của cậu, đánh một trận chiến tranh tâm lý, để anh ta đừng tưởng rằng nhặt được cô vợ về nhà là có thể kê cao gối ngủ yên. Hê hê!” An Hinh lại bắt đầu tỏ ra ta đây là nhất.
Hạ Sơ gật đầu tỏ vẻ đồng tình, thảo nào nói hôn nhân là cuộc chạy đua maraton, hai bên là đối thủ duy nhất của nhau, cần phải thường xuyên quan sát tình hình của địch, áp dụng các chiến lược tung đòn vào nhau không biết mệt mỏi! Lúc anh ta hung hăng, bạn có thể rút binh về để giấu thực lực, dụ cho địch vào sâu, sau đó sẽ tóm gọn. Lúc anh ta uể oải, chán chường, dĩ nhiên là bạn cũng không thể thừa thế tấn công, mà phải đưa quân hỗ trợ, vì anh ta là đối thủ duy nhất của bạn, tiêu diệt tức là để mất đối thủ cân sức, làm gì còn niềm vui chiến đấu nữa!