Tiêu Chí Nuôi Dưỡng Cục Cưng Thành Phúc Hắc Mỗ Mỗ vừa mới nói xong, cửa nhà trọ đã mở ra, người tiến vào chính là ông ngoại Kiều Nam trong miệng Mỗ Mỗ.
Nhìn lên thấy Kiều Nam, Mỗ Mỗ chạy tóe khói đến bên cạnh Cận Tử Kỳ, che lỗ tai Cận Tử Kỳ khẽ nói: "Ông ngoại Kiều Nam mới vừa rồi còn hỏi Mỗ Mỗ có muốn làm cháu ngoại của ông hay không, nếu như Mỗ Mỗ đồng ý sẽ tặng cho Mỗ Mỗ thật là nhiều xe hơi mini!"
Đứa trẻ nhỏ đâu nào biết che đậy tâm tình của mình, Mỗ Mỗ lúc nói lời này đôi mắt cứ đảo tới đảo lui trên người Kiều nam, vẻ mặt chẳng khác nào như đang nói "Cháu đang nói xấu ông".
Kiều Nam đổi dép đi vào, phát hiện Cận Tử Kỳ đang nhìn mình, ánh mắt mang theo ý cười, ngượng ngùng mà kéo kéo khóe miệng: "Vẫn còn chưa ăn cơm sao?"
"Dạ, mẹ ở trong phòng bếp chuẩn bị, chú Kiều có muốn đi xem một chút hay không?" Cận Tử Kỳ thử dò xét nên hỏi.
Quả nhiên, sự ngượng ngùng trên mặt Kiều Nam càng đậm, nhất là bị đôi mắt to đen bóng của Mỗ Mỗ nhìn chằm chằm, chột dạ vội ho một tiếng, "Chú đi xem một chút." Nói xong thì vuốt vuốt cái ót của mình xoay người đến phòng bếp.
"Kỳ Kỳ, Mỗ Mỗ có thể đồng ý yêu cầu của ông ngoại Kiều Nam không?" Bộ dáng Mỗ Mỗ đã động tâm.
Hiển nhiên, điều kiện Kiều Nam nói lên đối với người bạn nhỏ Mỗ Mỗ mà nói vô cùng có sự dụ hoặc.
Cận Tử Kỳ ôm Mỗ Mỗ vào trong lòng, hôn một cái lên gương mặt thơm sữa: "Vậy Mỗ Mỗ muốn đáp ứng không?"
Cô cảm giác mình nên lần nữa tìm hiểu chú Kiều, bề ngoài tao nhã lịch sự như vậy nhưng bên trong có lẽ là con sói phúc hắc, thế nhưng suy nghĩ mua chuộc được Mỗ Mỗ để lấy lòng Tô Ngưng Tuyết.
"Mỗ Mỗ muốn xe hơi mini, nhưng mà, Mỗ Mỗ sợ bà ngoại biết sẽ mất hứng!" Mỗ Mỗ cúi đầu khẩy ngón tay út của mình, nghẹo đầu nhỏ, tiếc nuối mà nói: "Bà ngoại nói không thể tùy tiện gọi người khác là ông ngoại."
Không biết Tô Ngưng Thu lúc nào thì đi vào phòng khách, cười nói với Mỗ Mỗ: "Cái trứng ngốc nhỏ này, lần sau bà ngoại nói như vậy, thì con hãy nói với bà ngoại, Mỗ Mỗ muốn làm cháu ngoại của ông ngoại Kiều Nam, cũng không phải muốn bà ngoại làm vợ của ông ngoại Kiều Nam. Bà ngoại của con cũng sẽ không nói con như vậy nữa."
Mỗ Mỗ vừa nghe xong hai mắt sáng rực lên, từ trên ghế sofa nhảy xuống: "Mỗ Mỗ lập tức đi nói cho bà ngoại! Nếu không, ông ngoại Kiều Nam liền đem những xe hơi mini kia tặng cho những bạn nhỏ khác!"
Nhìn sang Mỗ Mỗ không thể chờ đợi mà chạy vào phòng bếp, Cận Tử Kỳ không khỏi bật cười, cô ngược lại rất mong đợi phản ứng của mẹ, trong phòng bếp còn có Kiều Nam ở đấy, Tô Ngưng Thu bảo Mỗ Mỗ nói như vậy, rõ ràng chính là cố ý!
Mỗ Mỗ còn là một đứa bé ngây thơ, khi nói ra lời như vậy, ngược lại là trong lòng Tô Ngưng Tuyết mờ ám.
Tô Ngưng Thu ngồi xuống cạnh Cận Tử Kỳ, bóc vỏ quýt rồi than thở "Mẹ con đúng là cố chấp, nếu như không có ai ở phía sau đẩy chị ấy một cái, chị ấy vĩnh viễn sẽ dậm chân tại chỗ, chỉ có dì đây đảm đương làm ác nhân!"
Lời tuy là nói như vậy, nhưng trên mặt Tô Ngưng Thu cũng không có chút nào đau lòng, ngược lại nhìn có chút hả hê.
Cận Tử Kỳ cũng không nhịn được cười: "Dì nhỏ ở bên chỗ mẹ là ác nhân, bên kia của chú Kiều, e rằng là muốn tôn sùng dì là Bồ Tát sống trên đời rồi, không chừng sẽ cho dì cái lợi lộc gì đấy!"
Tô Ngưng Thu ném quả quýt trong tay qua một bên, hai mắt liếc nhìn phòng bếp, rồi mới kề sát Cận Tử Kỳ, ở bên tai cô khe khẽ thì thầm vài câu, Cận Tử Kỳ sau khi nghe xong vẻ mặt kinh ngạc: "Chú ấy thật sự đáp ứng?"
"Có thể không đáp ứng sao?" Tô Ngưng Thu cười đến càng thêm vui vẻ: "Lần trước ở trên sân khấu trong buổi triển lãm xe Las Vegas đã muốn rồi, kết quả người phụ trách trung tâm triển lãm xe nói xe kia không bán, không nghĩ tới lại là ông ấy thiết kế. Một chiếc SUV cải tiến đổi lấy một bà vợ, nói thế nào ông ấy cũng không lỗ vốn! Ai nha, con làm gì mà chọt dì thế....."
Cận Tử Kỳ nhìn sang Tô Ngưng Tuyết ở sau lưng Tô Ngưng Thu mặt đã đen lại, nhếch khóe miệng cười cười lên: "Mẹ."
Cổ Tô Ngưng Thu co rụt lại, chỉ cảm thấy trên gáy có một trận gió mát, nhưng vẫn cười hắc hắc xoay người, giả bộ vô tội hỏi Tô Ngưng Tuyết: "Chị, cơm nấu xong rồi sao? Vậy chúng ta qua ăn đi."
Tô Ngưng Thu nhấc chân nghĩ muốn chuồn mất, lại bị Tô Ngưng Tuyết ngăn đường, "Chìa khóa xe đâu, giao ra đây."
"Chị, chị đừng như vậy mà!" Tô Ngưng Thu cười khan, nhất định không chịu giao chiếc xe kia ra.
Chiếc xe được cải tiến kia bà đã chú ý ước chừng sáu tháng, hiện tại không dễ dàng gì mà nắm lấy được, làm sao có thế tùy tiện mà trả lại chứ, huống chi, đây không phải là người ta cam tâm tình nguyện cho sao, chị gái lại bắt đầu càn rỡ ầm ĩ cái gì chứ!
Cận Tử Kỳ thận trọng phát hiện bên tai Tô Ngưng Tuyết hồng hồng, đoán chừng là không thể nán lại ở trong phòng bếp, mới ra ngoài thông khí, kết quả là nghe được Tô Ngưng Thu vì một chiếc xe liền đem mình bán cho Kiều Nam.
Tô Ngưng Tuyết mắt lạnh trừng Tô Ngưng Thu, xoay người muốn đi đến phòng ngủ của Tô Ngưng Thu.
"Chị, chị, em giao ra đây là được chứ gì?" Tô Ngưng Thu ai oán từ trong túi áo lấy ra chìa khóa xe cất bên mình đưa cho Tô Ngưng Tuyết, Tô Ngưng Tuyết cầm lấy xong thì xoay người đi vào phòng bếp.
Nói vậy, là phải đem chiếc xe này trả lại cho Kiều Nam.
"Ài, mẹ con đó, người này đúng là khó chịu!" Tô Ngưng Thu phiền muộn mà thở dài, con vịt nấu chín rồi cứ như vậy mà bay!
Cận Tử Kỳ bưng ly nước uống một hớp, nhìn sang cửa phòng bếp khép hờ, cười mà không nói.
--- ------
Lúc ăn cơm, Mỗ Mỗ vẫn quấn lấy Kiều Nam, không phải là muốn từ chỗ của ông vơ vét chút xe đồ chơi sao.
"Ông ngoại" ngắn "ông ngoại" dài, từ đầu bàn ăn đến cuối bàn ăn, miệng lưỡi ngon ngọt khiến Kiều Nam híp mắt cười, lập tức bế tên nhóc mập lên trên đùi mình đút nó ăn cơm, thấy vậy Cận Tử Kỳ cũng cảm thấy ngại ngùng.
"Chú Kiều, chú còn chưa ăn, giao nó cho cháu đi."
Kiều Nam lại cười lắc đầu: "Không có sao, cháu cứ ăn đi, chú thích trẻ con."
Kiều Nam năm mươi tuổi nhưng mà dưới gối không con, người cô đơn một mình, cho nên dù cùng Tô Ngưng Tuyết tái hôn, bên cạnh ông cũng không có cái gì dính líu, loại bỏ bớt không ít phiền phức cho con đường tái hôn của hai người.
Tô Ngưng Thu lại nhanh mồm nhanh miệng mà nói: "Thích trẻ con như vậy, mình sinh một đứa là được rồi, lần trước em còn gặp một cặp sinh đôi mười ba tuổi con của một ông cụ!"
"Ngưng Thu!" Tô Ngưng Tuyết lại đột nhiên đề cao giọng, liếc ngang Tô Ngưng Thu ngăn cản bà nói tiếp.
Tô Ngưng Thu nhếch khóe môi, khẽ nói thầm: "Không nói thì không nói." Nói xong lại chọt chọt Cận Tử Kỳ ở bên cạnh, cười lên: "Mẹ con cũng thiệt là, dì không có nói chị ấy, chị ấy lại khẩn trương vớ vẩn cái gì."
Cận Tử Kỳ cảm giác mình sắp không nhịn được trận cười này, dì nhỏ của cô tuyệt đối là cố ý, nếu như trước đó dạy Mỗ Mỗ nói những lời kia là vì tác hợp, như vậy hiện tại nhất định là đang báo thù việc bị đoạt mất xe!
Tô Ngưng Tuyết lại nghiêm mặt, nhưng giữa lông mày lại nhuộm một chút mất tự nhiên, bà nhìn sang Cận Tử Kỳ và Tô Ngưng Thu đang thì thầm với nhau: "Lúc ăn cơm đừng nói chuyện, không ai sẵn lòng ăn nước miếng của các người."
Tô Ngưng Thu bĩu môi, im lặng một chút, rồi lại cùng Cận Tử Kỳ nói chuyện: "Mẹ con thật là thẹn thùng quá."
"Ngưng Thu!" Tô Ngưng Tuyết đặt chén cơm lên trên bàn, mặt mũi cũng lạnh mấy phần.
"Được rồi, không nói nữa không nói nữa." Hai bàn tay của Tô Ngưng Thu làm tư thế đầu hàng, cầm đũa lên cúi đầu xuống ăn cơm.
Cận Tử Kỳ trong lúc rảnh rỗi gắp thức ăn, liếc nhìn Kiều Nam ở đối diện, ông đang cúi đầu đút Mỗ Mỗ ăn cơm, nhìn qua giống như không đem câu chuyện của họ đang nói chuyện để ở trong lòng, nhưng Cận Tử Kỳ bắt được khóe miệng ông có một độ cong như có như không.
Một bữa cơm mọi người ăn được đều có tâm sự riêng, vô cùng quái dị. Cũng chỉ có tình hình của Mỗ Mỗ ở chỗ này là linh hoạt.
"Ông ngoại, ông nhất định phải làm xong xe nhỏ nhanh lên một chút mang đến đây cho Mỗ Mỗ, bằng không, Mỗ Mỗ cũng không gọi ông là ông ngoại nữa, còn nói xấu ông với bà ngoại, không để cho bà ngoại dời đến nhà ông ở!"
Tô Ngưng Tuyết đang gắp thức ăn thoáng dừng đũa, bên tai mơ hồ đỏ lên, Tô Ngưng Thu ha ha cười lên, liếc nhìn Tô Ngưng Tuyết, tựa như trong phút chốc mở mày mở mặt lên, cố ý lớn tiếng nói với Mỗ Mỗ: "Mỗ Mỗ, vậy con phải đốc thúc ông ngoại làm xong xe nhanh lên một chút nha!"
Kiều Nam không nói gì, chẳng qua là cười cười, cưng chìu mà sờ sờ đầu của Mỗ Mỗ.
Ngược lại Cận Tử Kỳ cảm thấy bắt người tay ngắn, có phần xấu hổ, "Chú Kiều, chú đừng bận rộn với nó nữa, chiếc xe điều khiển từ xa này đủ cho nó chơi rồi, đừng phí tâm nữa."
Lời này Mỗ Mỗ nghe thấy cũng không vui lòng, cái gì gọi là đừng quá bận rộn với chuyện của nó?
"Ông ngoại Kiều Nam, ông sẽ làm cho Mỗ Mỗ chứ? Mỗ Mỗ muốn mà, sau này, đến lúc Mỗ Mỗ có xe nhỏ, sẽ dẫn bà ngoại và ông ngoại Kiều Nam còn có tiểu anh đào cùng đi du lịch, ông ngoại, ông nói có được không?"
Kiều Nam nghe xong luôn miệng cười nói "Được", vẻ mặt tựa hồ muốn nói đứa nhỏ này nói ra tiếng lòng ta!
Mỗ Mỗ thấy Kiều Nam bị mình thu mua, đối với Cận Tử Kỳ nghịch ngợm le lưỡi. Cận Tử Kỳ không thể làm gì nó, Tô Ngưng Tuyết trầm ngâm chốc lát, mới nhìn về phía Kiều Nam mở miệng, giọng điệu lại hết sức nghiêm túc:
"Đứa trẻ nhỏ không hiểu chuyện, vẫn quấn lấy anh khiến cho anh tốn kém, ngày hôm nay thật sự rất cám ơn anh."
Tô Ngưng Tuyết khách sáo có chút không giải thích được, dường như cố ý muốn kéo khoảng cách với Kiều Nam.
Ngoài dự đoán, Kiều nam cũng không vì thái độ của bà mà kinh ngạc, ngược lại ông ngẩng đầu nhìn bà, cũng không kiêng dè ở nơi này có người khác, chậm rãi nâng lên khóe miệng, ý cười trong đáy mắt dần dần đậm: "một tiếng cám ơn là xong?"
Cận Tử Kỳ đang uống canh, nghe những lời này thiếu chút nữa uống vào trong khí quản, không nhịn được ho nhẹ hai tiếng.
không khí trong phòng ăn lập tức trở nên có chút mập mờ
Tô Ngưng Thu thức thời mà cúi đầu mắt nhìn mũi, mũi nhìn bát cơm, chân ở dưới bàn chạm Cận Tử Kỳ, ra hiệu ngầm cô cũng không cần mở miệng ngắt lời, sẽ để cho hai người đó ở đây khó xử mắt to trừng mắt nhỏ.
Tô Ngưng Tuyết nghe Kiều Nam nói mà ngẩn ra, nhất là ý cười thật sâu trong đôi con ngươi của ông, khiến cho bà chợt cảm thấy mất tự nhiên, không biết nên nói cái gì, lúc rũ mí mắt xuống cũng ngăn lại trọng tâm câu chuyện.
"Sắp đến năm mới rồi, Mỗ Mỗ vẫn chưa mua quần áo mới nữa, khi nào có thời gian đến cửa hàng đi dạo một chút."
Hiển nhiên Cận Tử Kỳ biết mẹ đây là đang tìm đến cô để đánh vỡ cục diện lúng túng, chẳng qua là vẫn chưa chờ cô nói tiếp, Kiều Nam đột nhiên sâu kín mà nói một câu: "Tôi là người có tâm công danh lợi lộc rất nặng, làm bất cứ chuyện gì đều có ý đồ."
Nhiệt độ trong phòng ăn bởi vì một câu nói đột ngột này mà lại tăng thêm vài độ.
Hơn hết ý tức của Kiều Nam lại rõ ràng, Cận Tử Kỳ đều hiểu, Tô Ngưng Tuyết như thế nào sẽ nghe không hiểu?
Vậy mà câu trả lời của Tô Ngưng Tuyết luôn là làm người ta thất vọng: "Biết rồi, nêu là bạn bè đợi đến lúc anh quay về Ireland, tôi nhất định sẽ tặng anh một phần đại lễ xem như là nói lời cảm ơn anh."
Tô Ngưng Tuyết thời thời khắc khắc treo chữ "bạn bè" bên khóe môi,