dặn dò lái xe vài câu rồi đóng cửa xe lại. Chiếc xe từ từ lăn bánh ra khỏi tiểu khu, phóng ra ngoài phố, biến mất khỏi tầm mắt của Khang Kiếm. Trong nhà lại quay về vẻ yên tĩnh ngày trước, Khang Kiếm đứng trong phòng khách, trong thoáng chốc chưa thể thích ứng ngay được. Anh đi lên lầu, khẽ đẩy cửa ra, nhờ ánh sáng trên hành lang, anh nhìn thấy Bạch Nhạn ngồi trên giường, tóc ướt sũng bết vào cổ. - Em tỉnh rồi à! - Anh nhìn cô, giọng rất dịu dàng. - Em có muốn ăn gì không? - Vừa rồi ở dưới nhà rất ồn ào, ai đến vậy? Bạch Nhạn lấy điện thoại để xem giờ, gần ba giờ rồi. Hai tay Khang Kiếm đặt lên vai cô: - Mẹ và thím Ngô về tỉnh rồi, bây giờ trong nhà chỉ còn hai chúng ta. Có điều dưới nhà hơi lộn xộn, đợi em khỏi bệnh rồi thì từ từ sắp xếp lại. Anh… - Anh tìm người giúp việc theo giờ đi! - Bạch Nhạn cau mày. Sao hôm nay anh không đi làm? - Anh xin nghỉ một ngày, ở nhà với em. Bạch Nhạn sờ trán, cúi người xuống giường để tìm giày: - Còn một tiếng nữa là đến giờ tới bệnh viện, đúng lúc anh có thời gian, chúng ta sẽ qua Cục Dân chính làm thủ tục ly hôn luôn. Tim Khang Kiếm như bị bóp nghẹt, hơi thở trở nên chậm chạp nặng nề, đôi tay đặt trên vai Bạch Nhạn cứng lại, trước cái nhìn thản nhiên của Bạch Nhạn, anh như nghe thấy tiếng trái tim mình vỡ vụn thành từng mảnh. Rất lâu sau, cuối cùng Khang Kiếm cũng nói: - Bà xã, anh đã nhờ Liễu Tinh đến lo cho em, hôm nay nhóm phóng viên ở Bắc Kinh bay chuyến tối, anh phải đi chào tạm biệt và tiễn họ. Buổi tối, chúng ta hãy nói chuyện này có được không? Anh không nói sau này, cũng không nói đợi anh rảnh, anh nói buổi tối, chứng tỏ anh đã chính thức đồng ý về cách giải quyết mối quan hệ giữa họ rồi. Bạch Nhạn không có lý do gì để phản bác, đành gật đầu: - Tôi được truyền thêm chút nước, cảm giác đã khá hơn nhiều rồi. Ngày mai tôi dọn ra ngoài trước. Khang Kiếm không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cô rồi bước ra ngoài hút thuốc. Bạch Nhạn thở dài, đứng dậy vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó thay chiếc áo ngủ đẫm mồ hôi, sực nhớ ra là đã hẹn với Lãnh Phong tới bệnh viện, vội lấy điện thoại ra gọi. Gần như vừa mới kết nối Lãnh Phong đã nhấc máy ngay. - Sao rồi? Câu hỏi ngắn gọn, nhưng không giấu nổi sự run rẩy. - Mồ hôi vả ra như tắm, ngủ rất say, cảm giác họng không còn ngứa ngáy khó chịu nữa, thở cũng dễ chịu hơn, khỏe hơn nhiều rồi. Anh Lãnh, em… - Tôi biết rồi, y tá Liễu đi rồi, cô ấy đã xin nghỉ ốm hai tuần cho em, em cứ nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai cố gắng tới bệnh viện để chụp phổi. - Vâng. Anh Lãnh, Minh Thiên đâu? Lãnh Phong ngừng lại, nhìn người đang nóng lòng như lửa đốt ở bên cạnh mình: - Cậu ấy đang ở bên cạnh tôi. - Cảm ơn anh Lãnh. Bạch Nhạn không bảo Lãnh Phong đưa điện thoại cho Minh Thiên nghe, mà cúp máy rồi bấm số của Thương Minh Thiên. - Tiểu Nhạn. Thương Minh Thiên vừa nghe thấy tiếng của Bạch Nhạn, trái tim đang treo lơ lửng trên không trung khẽ dao động. Anh và Bạch Nhạn không thường xuyên liên lạc, từ trước tới giờ Bạch Nhạn chỉ kể chuyện vui không kể chuyện buồn. Anh tưởng rằng cô sống rất hạnh phúc, gặp mặt rồi mới biết không phải như vậy. Lãnh Phong ngắm chiếc điện thoại, nhún vai. - Ừ, ừ, anh biết rồi, anh tạm thời không về huyện Vân nữa. Anh có thể ở khách sạn, cũng có thể ở chỗ Lãnh Phong. Đúng, anh gọi điện cho Minh Tinh rồi, nhưng điện thoại của nó sao lại tắt máy? Bạch Nhạn đọc một dãy số: - Anh gọi số này à? - Đúng vậy, đúng là số này. Em có biết chỗ nó ở không? Bạch Nhạn trầm ngâm giây lát: - Ngày mai truyền nước xong, em đi cùng với anh! Trước khi đi, cô muốn đến tiệm Ba ngàn sợi để Thương Minh Tinh chuẩn bị trước. - Tiểu Nhạn, em vẫn ổn chứ? - Không thể ổn hơn được nữa. - Bạch Nhạn cười khúc khích. Thương Minh Thiên bất đắc dĩ tắt máy, trong đầu hiện lên nụ cười của Bạch Nhạn: khóe mắt cong lên, lúm đống tiền lấp ló. - Lãnh Phong, mình muốn gặp chồng của Tiểu Nhạn. - Thương Minh Thiên nói. Lãnh Phong nhìn anh: - Cậu muốn nói chuyện gì? - Nếu yêu Bạch Nhạn thì hãy trân trọng cô ấy. Nếu không yêu thì hãy sớm buông tay. Lãnh Phong bật cười: - Minh Thiên, cậu tưởng đây là doanh trại, một là một, hai là hai à. Cái đám cặn bã trên quan trường đó phức tạp hơn cậu tưởng nhiều, thật không hiểu tại sao lúc đầu Bạch Nhạn lại lấy hắn ta? - Tiểu Nhạn làm như vậy, chứng tỏ hắn nhất định phải có điểm khiến cô ấy rung động. Lãnh Phong không đồng tình: - Vậy thì hắn ta đeo mặt nạ quá giỏi, Bạch Nhạn nhìn nhầm người thôi chứ không phải là rung động gì đâu. Mình khuyên cậu không nên đi, tránh cho hắn khỏi nghi ngờ Bạch Nhạn, lại tội chồng thêm tội. Dù gì cậu cũng chỉ là anh trai hàng xóm của Bạch Nhạn thôi. Huống chi Bạch Nhạn đã chuẩn bị ly hôn rồi. Thương Minh Thiên nhắm mắt lại, thở một hơi dài. Lãnh Phong không biết, đối với Bạch Nhạn, hai từ “ly hôn” này không hề nhẹ nhàng chút nào, không phải là sự giải thoát, mà đã tan nát tới bước đường cùng. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến cho Bạch Nhạn phải đi đến một quyết định nghiêm trọng như vậy? Chỉ vì người bạn gái cũ đó sao? Thương Minh Thiên khẽ lắc đầu, nói thật, anh không tin. Ở nhà Bạch Nhạn, chuông cửa đang reo kính coong. Khang Kiếm mở cửa, Giản Đơn và Liễu Tinh cùng từ ngoài bước vào. Liễu Tinh đầu cúi gằm, lảo đảo đi lên lầu như hồn xiêu phách lạc. Khang Kiếm ngạc nhiên nhướn mày với Giản Đơn.. Giản Đơn nhếch mép cười ha ha hai tiếng: - Ở chỗ rẽ xe chạy nhanh quá, suýt nữa đâm phải một chiếc xe thể thao màu đỏ, thực ra chẳng có chuyện gì, sau đó cô ấy cứ im thin thít như ma làm, mặt mũi đờ đẫn. - Cậu chạy xe kinh quá, đây là trên phố chứ đâu phải đường cao tốc, an toàn là trên hết, biết chưa? Giản Đơn liếc lên trên lầu, làm mặt hề: - Biết rồi thưa sếp. Bây giờ chúng ta có đến khách sạn Hoa Hưng không ạ? Khang Kiếm cầm cặp tài liệu: - Đi thôi! Liễu Tinh kéo rèm cửa ra, căn phòng thoắt bừng sáng. Lúc này Bạch Nhạn mới nhìn thấy mặt Liễu Tinh trắng bệch như tờ giấy. - Liễu Tinh, cậu sao thế? Cô dùng cánh tay không cắm kim tiêm của mình kéo Liễu Tinh, Liễu Tinh đờ đẫn ngồi xuống, rồi bỗng ôm mặt khóc nấc lên. - Nhạn, mình thật sự… thật sự phải quên anh ta thôi. Vừa rồi vừa nhìn thấy anh ta trên phố, anh ta ngồi trên xe của ả đó, cười ngoác miệng như đại gia, như một gã bạch diện thư sinh được phú bà bao mà cũng không thấy hổ thẹn. Bao nhiêu chữ thánh hiền anh ta học được đều thành rác rưởi hết rồi, rốt cuộc là anh ta bị hớp hồn bởi khuôn mặt hay là của cải của ả đó? Sao lại ra nông nỗi đó? Khỏi phải nói, “anh ta” ở đây chắc chắn là Lý Trạch Hạo. Bạch Nhạn thở dài, nếu cô nói với Liễu Tinh, chiếc xe mà Y Đồng Đồng đang lái và căn nhà mà cô ta đang ở đều là của Khang Kiếm tặng, liệu Liễu Tinh có cảm thấy càng không thể chấp nhận hay không? Đến lúc này, hình tượng “tấm gương sáng ngời” còn sót lại chút xíu của Lý Trạch Hạo đã hoàn toàn sụp đổ trong lòng Bạch Nhạn. - Chỗ này có đau không? - Bạch Nhạn vỗ lên ngực Liễu Tinh. - Đau lắm, đau như bị dao cắt vậy. – Liễu Tinh trả lời trong nước mắt. - Đau đi, đau một lần cho hết, sau đó thì lên da non. Liễu Tinh cậu xem, Lý Trạch Hạo không chống cự lại được sự cám dỗ của nhan sắc, lại tham tiền tài, cậu phải cảm thấy may mắn vì đã thấy được bộ mặt thật của anh ta trước khi kết hôn. Còn tốt hơn là phát hiện sau khi đã cưới và có con! Liễu Tinh chớp mắt: - Hình như cậu nói cũng có lý. Nhưng mà, mình đã yêu anh ta mười bốn năm rồi. - Nếu so với việc chia tay sau mười bốn năm kết hôn thì sao? Bạch Nhạn bình tĩnh nhắc nhở. Liễu Tinh không khỏi rùng mình: - Nhạn, cậu nói nghe sợ quá. - Liễu Tinh, vậy cậu so với mình đi! Bây giờ cậu là cô gái thất tình, còn mình là phụ nữ ly hôn, cái nào bi thảm hơn? - Bạch Nhạn cười. - Nhạn… - Liễu Tinh hít vào một hơi rất sâu - Cậu thật sự muốn ly hôn sao? Bạch Nhạn nằm ngửa trên giường, nhìn từng giọt nước truyền chảy tí tách: - Không phải mình muốn, mà là bắt buộc. Liễu Tinh thất kinh tới nỗi nước mắt đọng trên khóe mắt, rất lâu sau mới trượt xuống gò má. Truyền nước xong, Liễu Tinh đợi Bạch Nhạn tắm rửa, giặt giũ phơi phóng quần áo xong rồi nấu cho Bạch Nhạn chút đồ ăn. Lúc ra về, cô mang theo một vali hành lý to. Bạch Nhạn đã đưa chìa khóa căn hộ mới cho cô. Ngoài cửa sổ, trời dần tối. Bạch Nhạn không bật đèn, mặc cho bóng tối dần dần tràn vào phòng, bao trùm lấy cô. Cô không cảm thấy quá đau buồn, cũng không cảm thấy có chút gì lưu luyến hay không nỡ. Bệnh đến như núi đổ, bệnh đi nhẹ tựa tơ. Đợt ốm này, dường như đã cuốn đi hết mọi vướng mắc nơi đáy lòng. Không còn nghe thấy giọng nói oang oang của thím Ngô, tiếng lăn bánh xe của bà Lý Tâm Hà, tiếng sủa của Lệ Lệ, căn nhà yên tĩnh khiến người ta sợ hãi. m thanh duy nhất là hơi thở của cô. Từ nhỏ tới lớn Bạch Nhạn đã quen sống một mình. Nhưng đêm nay cô cảm thấy nỗi cô đơn như một đại dương vắng lặng, tràn trên đỉnh đầu cô. Là vì Minh Thiên và cô cùng ở trong một thảnh phố, mà cô lại không thể gặp anh sao? Nhớ lại những ngày tháng trong khu tập thể Văn hóa trước đây, thật là quãng thời gian đẹp đẽ nhất của đời người. Cô là Tiểu Nhạn của anh, không phải là vợ ai, anh là Minh Thiên của cô, không phải là vị hôn phu của ai, hai bên thích nhau, trong sáng, ngờ nghệch biết bao. Một ánh mắt hiểu ý, cũng có thể hồi tưởng lại mà hạnh phúc rất lâu, cũng có thể chặn lại mọi nỗi cô đơn và khổ sở. Bạch Nhạn bò đậy, lấy bông hồng giấy trong ví ra. Nước mắt lại trào lên, lăn xuống gò má mơn mởn, hai mắt cô nhòa đi, biến thành màn sương mù dày đặc… - Khụ, khụ… Bạch Nhạn ngủ tới nửa đêm thì tỉnh lại vì mùi khói thuốc, không khỏi ho mấy tiếng. Mở mắt ra nhìn, trước cửa sổ có một bóng người. Nghe thấy tiếng ho của cô, bóng người vội mở cửa sổ, vứt điếu thuốc đang lập lòe trên tay đi, để gió đêm ùa vào, xua bớt mùi khói trong phòng. - Mấy giờ rồi? - Bạch Nhạn đã hoàn toàn tỉnh táo, chớp mắt hỏi. - Hai giờ. Khang Kiếm ngồi xuống sofa, tì tay lên cằm nhìn Bạch Nhạn. Cô thở dài, hơi nghiêng đầu: - Sao anh vẫn chưa đi ngủ? Khang Kiếm lặng im không đáp. Trong bóng đêm, anh đổi tư thế, rút bao thuốc trong túi ra, ngẩn ngơ một lát rồi lại đút vào. - Bạch Nhạn, thực ra trước đây mẹ anh không như thế đâu. Khang Kiếm cắn môi, như đang thì thầm. Bạch Nhạn nhíu mày, hả một tiếng. - Bà ngoại anh sinh ra mẹ lúc bốn mươi lăm tuổi, trên mẹ đã có bốn người anh trai. Một người con gái sinh muộn như thế, em cũng có thể tưởng tượng được mẹ lớn lên trong bầu không khí như thế nào rồi đấy. Hơn nữa ông ngoại anh còn là chuyên gia ăn lương quốc hội, các bác anh cũng đều giữ chức vụ quan trọng trong các bộ ngành ở Bắc Kinh. Sự cưng chiều như vậy đã biến mẹ anh thành một người bướng bỉnh, kiêu hãnh. Nhưng khi học Đại học, mẹ đột nhiên thay đổi hoàn toàn. Bà ngoại nói mẹ trở nên thấu hiểu người khác, khéo léo, chu đáo, luôn nghĩ cho người khác. Tất cả là vì mẹ đã yêu một người, người đó chính là bố anh - ông Khang Vân Lâm. Bạch Nhạn không ngờ đêm hôm khuya khoắt mà sếp Khang vẫn còn tâm trạng để kể chuyện gia đình, cô sững người, không ngắt lời anh. Dù sao cũng không buồn ngủ, vậy thì nghe vậy! - Nhà bố anh gia cảnh bình thường, người miền Nam. Mẹ sợ gia thế nhà mình khiến bố e sợ mà lui bước, cho tới tận khi hai người tốt nghiệp, yêu rất sâu sắc rồi mới nói thật cho ông biết, đồng thời kiên định nói với bố rằng, mẹ sẽ không gây áp lực cho ông, ông đi đâu mẹ sẽ theo