n. “Anh không có nghe nói sao, hút thuốc đối với thân thể sẽ không tốt, từ giờ trở đi em muốn anh cai thuốc.”
“Em không phải là đang nghiêm túc đấy chứ?”
“Anh nghĩ sao?” Cô nheo nheo mắt lại, chống hai tay lên hông, cố tỏ ra dữ dằn.
Anh không thể nén được nụ cười của mình.
…
Anh rất hiếm khi nở một nụ cười như thế.
Sau đó cô mới phát hiện, thực ra anh không thể nào mỉm cười, cũng không biết cười thế nào, tâm trí anh lúc nào cũng khép chặt, không hề mở rộng với ai bao giờ.
Nụ cười đêm đó của anh, là một hình ảnh quý giá mà cô cất dấu rất kỹ trong tâm trí của mình, mỗi khi cô nhớ lại chuyện xưa, đều luôn nhớ đến nụ cười ấy, lưu luyến cả đời.
Vì sao anh lại không cười?
Ân Hải Sắc thở dài một cách yếu ớt, thu hồi suy nghĩ của mình, vừa đưa mắt nhìn, thình lình kinh ngạc vì nhìn thấy cô em họ Ân Điềm Vũ không biết đã ngồi cạnh mình từ lúc nào, chăm chú nhìn cô vẻ hiếu kỳ.
“Làm sao vậy?” Cô cố mỉm cười.
“Em mới là muốn hỏi chị làm sao vậy! Sắc tỷ ?” Ân Điềm Vũ tỉ mỉ quan sát cô. “Rất ít khi thấy chị có tâm sự nhiều như vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có việc gì.”
“Thực sự không có?”
“Đúng vậy”
“Sắc tỷ, chị không tin em sao?”
Cô cả kinh. “Vì sao em lại nói vậy?”
Ân Điềm Vũ mỉm cười nhẹ nhàng, cầm lấy tay cô một cách thân thiết. “Khi em và Bách Sâm cãi nhau đến mức muốn ly hôn, chỉ có chị ở cạnh em, giúp em tìm được cách giải quyết, tất cả những tâm sự em đều nói cho chị nghe hết thế nhưng đến khi chị có tâm sự lại không hề nói gì với em, chị xem như vậy có công bằng không?”
Thật không công bằng.
Ân Hải Sắc nhìn cô em họ và mỉm cười một cách bất đắc dĩ.
Điềm Vũ là cô em gái cùng cha khác mẹ với Phiền Á, cậu ta thương cô em này còn hơn chính bản thân mình, bởi vì cô cũng rất thân thiết với Phiền Á, thế nên Điềm Vũ chính là cô em gái yêu quý nhất của cả Hải Sắc và Phiền Á.
Từ nhỏ, bọn họ đã có thói quen bảo vệ cô, những việc không tốt của gia đình cũng không để cô biết đến, thế thì bây giờ làm sao lại có thể nói cho cô biết, anh trai cô dự định cùng với ba của bọn họ đấu tranh một lần, mà người chị họ như cô, để giữ vững chức vụ của Phiền Á, cũng như tài chính của công ty, bất đắc dĩ phải thực hiện một cuộc giao dịch với chồng cũ sao?
“…Là bởi vì đàn ông phải không?”
Câu hỏi ngay thẳng làm Ân Hải Sắc bừng tỉnh thoát khỏi những suy nghĩ riêng tư trong tâm trí, cô bối rối và ngạc nhiên nhìn Ân Điềm Vũ.
“Chị nói thật với em đi, Sắc tỷ, có phải là chị đang yêu đúng không?”
Cô bỗng ngừng thở. “Vì sao em lại nghĩ vậy?”
“Cũng đơn giản thôi, bởi vì trong lúc chị ngây người mất hồn, gương mặt hồng hồng, đôi khi lại mỉm cười, đôi khi lại cau mày, vừa nhìn là biết được ngay là người đang yêu rồi!” Ân Điềm Vũ trêu chọc cô.
Vẻ mặt Ân Hải Sắc hiện lên vẻ kinh ngạc.
Mặt cô đỏ hồng, lại còn mỉm cười khúc khích? Có thật không? Vì sao ngay cả chính bản thân cô cũng không phát hiện ra được?
“Người đó là ai vậy?” Ân Điềm Vũ tiếp tục truy hỏi.
“Người nào là ai?”
“Còn giả vờ sao? Là người mà chị vừa nghĩ đến đó! Nói em biết đi mà, rốt cuộc anh ta là ai?”
“Không có ai hết, em đoán sai rồi, thực ra vừa rồi chị đơn giản chỉ là suy tư một chút thôi.”
“Em không tin, chị nói cho người ta biết đi mà, Sắc tỷ.” Ân Điềm Vũ lại giở trò làm nũng để tấn công cô, hòng moi ra một chút tin tức.
Ân Hải Sắc không biết đối phó thế nào, vội xấu hổ đưa mắt nhìn xung quanh, vừa may gặp phải một người khách quen đang đi vào nhà hàng, liền mượn cớ trò chuyện với khách hàng mà chạy mất.
“Amy! Ngày hôm nay sao lại có thời gian rãnh rỗi mà ghé vậy?” Cô dịu dàng tươi cười tiếp đón.
“Hải Sắc, cô ở đây thật đúng lúc, tôi dẫn theo một vị khách nữa đến đây, tranh vẽ của anh ta rất khá, muốn mượn chỗ của cô để mở một cuộc triển lãm nho nhỏ, có được không?”
“Đương nhiên là có thể rồi, rất hoan nghênh là khác.” Ân Hải Sắc đồng ý với vẻ thật phóng khoáng.
Ngay từ đầu, khi mở nhà hàng này, cô đã cố ý tạo một khoảng không gian phục vụ cho việc triễn lãm, đặc biệt là dành cho những nhà nghệ thuật trẻ tuổi có một thế giới nho nhỏ để chia sẻ ý tưởng của mình.
Cũng chính bởi vì khoảng hành lang dùng để phục vụ nghệ thuật này mà “Nguyệt Quế” cực kỳ nổi danh trong giới nghệ thuật, thường có những nghệ văn, nhân sĩ tụ tập ở đây. Vị Amy này cũng là một người nổi tiếng trong giới nghệ thuật, đồng thời cũng là một vị khách quen ở đây.
“Này, đây là người mà tôi vừa nhắc đến với cô, Tiểu Chu.” Amy kéo tay một chàng trai trẻ đang tươi cười. “Đây là Ân tiểu thư.”
“Xin chào Ân tiểu thư.” Chàng trai trẻ đưa mắt nhìn vị tỷ tỷ, đáy mắt không giấu được vẻ kinh diễm.
“Chào cậu, mời cậu ngồi!”
Ba người tìm một chiếc ghế sô pha trống mà ngồi xuống, Amy nhiệt tình mang những bức tranh của chàng trai trẻ ra khoe, Ân Hải Sắc hăng hái thưởng thức và trao đổi ý kiến cùng Amy.
Màn đêm càng buông xuống, những vị khách ghé vào nhà hàng cũng ngày càng đông. Ân Điềm Vũ ngồi chính giữa, ngay cạnh một cây dương cầm màu trắng, nhẹ nhàng mà đàn một khúc nhạc Jazz.
Mà Ân Hải Sắc, vị nữ chủ nhân của nhà hàng này lại càng bận rộn hơn, có vài vị khách muốn tìm cô để trò chuyện, lại có một người đàn ông trung niên vừa ly dị, uống rượu và bày tỏ nỗi lòng mình với cô.
Cô chỉ mỉm cười mà tiếp chuyện, tựa như chú bướm bay lượn xung quanh mọi người.
Giữa lúc bầu không khí trong nhà hàng đang ở mức cao trào, cánh cửa thủy tinh thình lình bị đẩy ra, chiếc chuông gió phát ra những tiếng kêu thanh thúy, một người đàn ông tiến vào không chút do dự.
Anh ta mặc một bộ vest hàng hiệu màu ghi, dáng vẻ rất ngạo mạn, gương mặt cũng không hề có chút biểu tình, mang vẻ như không quan tâm đến chuyện xung quanh, anh ta đi đến chiếc đèn mang phong cách Hy Lạp đặt dưới đất thì dừng lại, ánh mắt đen thẳm sắc bén dò xét xung quanh.
Mục tiêu đã tìm thấy, xác nhận, chú ý, anh ta cười nhạt, cất bước đến gần con mồi.
Tiếng trò chuyện nhỏ dần, tiếng đàn cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, không khí bên trong bỗng nhiên trở nên ngột ngạt, vô số ánh mắt tập trung trên người anh ta.
Anh vẫn không hề để ý, ánh mắt chỉ chăm chú vào một người.
Chính là Ân Hải Sắc, vị nữ chủ nhân của nơi này, người đang được mọi người chú ý đến.
Cô thu lại vẻ tươi cười của mình muốn rời đi, thế nhưng người đàn ông trung niên vừa ly dị kia bởi vì đã uống say nên cứ nắm lấy tay áo của cô không buông.
Anh ta nhìn chăm chú vào đôi bàn tay không biết chừng mực của mình.
“Hải Sắc, cô nghe tôi nói a … cô nói xem…phụ nữ các cô có phải là rất vô lý hay không? Tôi thực sự không hiểu được…” Người đàn ông kia lè nhè.
“Lý Tiên Sinh, bình tĩnh một chút…” Ân Hải Sắc nhẹ nhàng mà khuyên giải, an ủi, thế nhưng lời nói còn chưa kịp dứt, một cánh tay cứng cáp nhanh như sét đánh không kịp bịt tai, bỏ qua người đàn ông đang dây dưa kia, đem cả người cô kéo vào trong lòng.
Bên trong nhà hàng nhất thời im lặng, không khí cũng như ngưng đọng.
Anh ta như muốn đổ thêm dầu vào ngọn lửa đang cháy. “Tiên sinh, phụ nữ chính xác là không thể nói lý, bất quá, ông ở nơi này uống rượu, oán giận cũng vô ích, trên đời không có nơi nào thiếu cây cỏ, cùng lắm thì đi tìm một chỗ khác.”
“Hửh?” Người đàn ông kia choáng váng nhìn anh chằm chằm.
Tất cả những vị khách cũng nhìn chằm chằm anh vẻ ngạc nhiên.
Trong một khoảng không tràn đầy sự kinh ngạc, chỉ có một mình Ân Hải Sắc hiểu rõ, câu nói của anh chính là đang mỉa mai cô.
Cô đẩy anh ra, đứng thẳng dậy một cách ngạo mạn. “Anh rất bất lịch sự, Vệ Tương.”
Trước mặt mọi người anh đem cô ôm chặt vào trong ngực, muốn cô làm sao giải thích mối quan hệ giữa hai người đây?
Vệ Tương chỉ nhẹ nhàng nâng khóe môi, dường như hiểu rất rõ ý tứ của cô, nhưng vẫn cố ý kề sát vào tai cô nói nhỏ.
“Rất xin lỗi, em cũng biết tôi xuất thân hèn mọn, không hiểu được lễ phép là gì.”
“Anh!” Cô nắm đôi bàn tay trắng như phấn của mình lại.
“Chi bằng bà mối như em đến dạy tôi biết cách những lễ phép để ứng phó đi?” Nói xong, anh cầm lấy lọn tóc xoăn vô trật tự bên tai cô mà chơi đùa trong những ngón tay của mình.
Ầm!
Thấy anh xúc phạm vị nữ thần trong mộng của bọn họ, những người khách nam đã chịu không nỗi, đứng bật dậy.
Không xong rồi, nếu không nhanh chóng dập lửa thì sự tình sẽ không thể cứu vãn được.
Ân Hải Sắc vén lại lọn tóc bên tai, xoay người đối diện với những vị khách trong nhà hàng, môi hiện lên nụ cười ngọt ngào. “Thứ lỗi vì kinh động các vị, người này là bạn của tôi, Vệ Tương tiên sinh, anh ấy rất thích nói giỡn.”
Phải không?
Những vị khách nam trong lòng đầy căm phẫn nhưng vẫn nửa tin nửa ngờ, đưa mắt nhìn nhau, còn mấy vị khách nữ lại say mê mà nhìn người đàn ông xa lạ này.
“Điềm Vũ.” Ân Hải Sắc nhìn về phía cô em họ, nháy mắt.
Người ngồi bên chiếc đàn như hiểu ý tiếp tục đánh một khúc nhạc, tiếng đàn nhẹ nhàng mềm mại làm bầu không khí đang căng thẳng cũng thả lỏng dần.
“Anh đi theo em.” Ân Hải Sắc nhỏ giọng nói, sau đó bước đi trước dẫn đường, hướng đến phòng làm việc riêng của cô trong nhà hàng.
Vệ Tương lạnh lùng nâng khóe môi, đi theo cô.
Cho đến khi vào đến không gian riêng tư, Ân Hải Sắc mới cho phép mình lộ ra một tia tức giận. “Anh đang làm cái gì? Vì sao lại đột nhiên đến nhà hàng của em?”
“Thế nào? Nhà hàng của em là thánh địa hay sao? Người bình thường không thể đến sao?” Anh lạnh lùng hỏi lại. “Hay là do tôi bất cẩn, xông vào câu lạc bộ của những vị quý tộc?”
“Tại sao anh lại nói những lời mỉa mai như vậy? Em không phải có ý đó!”
“Vậy em nói cho tôi biết, vì sao tôi không thể đến đây?”
“Em không nói là anh không thể đến, ý của em là..” Cô bỗng nhiên dừng lại, giọng điệu mỉa mai của anh làm trái tim cô như nguội lạnh.
Rốt cuộc năm ấy cô đã làm sai việc gì? Vì sao anh lại hận cô đến như thế?
Ân Hải Sắc buồn bã thở dài, cô rót một ly nước, uống xong, cố gắng giữ vẻ giữ bình tĩnh. “Anh tìm em có việc gì?”
“Tôi đến để nhắc nhở em, nếu đã ký kết thỏa thuận thì nhất định phải thực hiện.”
“Em không có không thực hiện hiệp ước!”
“Phải không?” Vệ Tương nhíu mày vẻ nghi vấn, tìm đến chiếc ghế sô pha, thong thả ngồi xuống. “Đã qua một tuần rồi, bà mối như em vẫn không có chút động tĩnh nào, như vậy chẳng phải là không có trách nhiệm sao?”
“Không phải là em vô trách nhiệm, chỉ là…”
“Chỉ là thế nào?”
“Em còn đang xem xét.” Ân Hải Sắc mỉm cười nhẹ nhàng. “Anh phải cho em một chút thời gian để tìm được người thích hợp giới thiệu cho anh.”
“Được rồi, vậy em xem xét đến đâu rồi? Hiện tại có thể cho tôi xem qua danh sách được chứ?” Anh đưa tay về phí cô vẻ không khách khí.
“Danh sách … còn chưa có.” Cô ngước mắt nhìn.
“Một người cũng không có?”
“Vâng.”
“Là do hiệu suất làm việc của em quá thấp hay do điều kiện của tôi quá kém? Thay tôi tìm một người phụ nữ thích hợp thực sự là một việc khó đến mức đó sao?”
Lời nói châm chọc như những mũi dao bén, đâm thẳng vào tai Ân Hải Sắc, cô l