con búp bê như thế này lên xe sẽ bị người ta chê cười cho xem.
Vân Vy dẩu môi, bắt chước vẻ mặt con búp bê trên tay cô:
- Em thấy rất đẹp, mua một đôi nhé!
- Cũng được.
Búp bê đôi được đựng trong một cái túi màu hồng. Anh xách cái túi ấy ở trong tay lại càng thu hút ánh mắt của các cô gái: một anh chàng đẹp trai và lạnh lùng nhưng lại xách một món đồ hết sức dễ thương.
Vân Vy nhận được điện thoại, tâm trạng đột nhiên trở nên căng thẳng, là mẹ của Giang Nhan.
- Hãy nói với Giang Nhan là chúng ta gặp nhau ở bên ngoài. Có một số chuyện tôi buộc phải nói cho cô biết trước khi cô đến bệnh viện... - Giọng điệu của mẹ Giang Nhan vẫn lạnh lùng như vậy: - Gặp nhau ở quán cà phê đối diện bệnh viện đi. Tốt nhất hai người nên đến sớm, chớ để tôi phải chờ đợi. Nếu không cô không phải đến nữa!
Vân Vy bỏ điện thoại xuống, ngẩng lên nhìn Giang Nhan:
- Giang Nhan, mẹ anh bảo chúng ta ra quán cà phê phía bệnh viện.
- Nếu như em... - Giang Nhan chưa dứt lời.
- Em muốn đi! - Vân Vy cố gắng để khiến cho mình trông thật dũng cảm: - Sau này phải thường xuyên gặp mặt, trốn tránh chẳng bằng cứ trực tiếp đối diện...
Vốn dĩ là một khu vực mà giao thông cực kì phức tạp, thế mà đột nhiên giao thông ở đây lại trở nên vô cùng thông suốt. Vân Vy nhìn ra ngoài cửa sổ... nếu như quan hệ giữa cô và gia đình Giang Nhan cũng trở nên thuận lợi như thế này thì tốt biết mấy!
Có lẽ không ít người cũng gặp phải vấn đề gia đình người yêu phản đối. Thế nhưng cuối cùng cũng có không ít họ có được một kết cục có hậu.
Vì vậy cô không nên quá bi quan.
Xuống xe, bước vào quán cà phê, cô lập tức đưa mắt nhìn xung quanh. Quán cà phê được bài trí rất đẹp, trên tường được vẽ những bức tranh rất đẹp mắt, chỗ ngồi san sát nhau, có vài người khách đang chụm đầu nói chuyện. Phục vụ nhìn thấy khách tới liền bước tới đón tiếp.
Mẹ Giang Nhan vẫn chưa đến.
Vân Vy và Giang Nhan ngồi vào trong một góc nhỏ, còn chưa kịp đọc menu thì Giang Nhan đã gặp người quen.
Một đôi vợ chồng trẻ đến thăm bạn ở gần đây, nhân tiện ghé vào uống cà phê. Người đàn ông vừa nhìn thấy Giang Nhan liền thân mật chào hỏi. Anh ta nhìn Vân Vy rồi mỉm cười nói với Giang Nhan:
- Cô đây là..
Giang Nhan đáp:
- Là bạn gái của tôi!
Người đàn ông đưa tay ra bắt tay cô:
- Rất vui được gặp cô! - Ánh mắt anh ta có vẻ tinh quái, cứ như thể đang dò xét điều gì đó.
Vân Vy cảm thấy ánh mắt mà người đàn ông đó nhìn mình chẳng đơn giản chút nào, cứ như thể anh ta đến đây là có sự săp đặt trước vậy. Trong khi đó, cô vợ nhõng nhẽo của anh ta lại có vẻ rất ngọt ngào và tự nhiên.
Người đàn ông đó dường như đúng lúc đang có chuyện cần tìm Giang Nhan:
- Giang Nhan à, tôi tìm anh mãi, hôm nay mới may mắn gặp được! - Sau đó không đợi người khác đồng ý đã bắt đầu nói chuyện.
Giang Nhan cau mày.
Người đàn ông nhìn Vân Vy, vẻ áy náy nói:
- Thật ngại quá, đã làm mất thời gian của hai người rồi!
Vân Vy vội vàng xua tay, cười nói:
- Không sao, không sao đâu!
- Giang Nhan, anh thấy chuyện này có thể thực hiện không?
Câu chuyện vô cùng tẻ nhạt. Cô chỉ có thể vừa ngồi nghe vừa khuấy cốc nước hoa quả của mình chứ không thể giúp gì được anh.
Có tiếng bước chân lịch bịch từ xa vọng lại. Vân Vy ngoảnh đầu lại nhìn, thấy một cậu bé đang từ trên lầu chạy xuống.
Vân Vy còn tưởng đó là con của một vị khách nào đó ở đây, nào ngờ cậu bé nọ chợt đứng khựng lại, nhìn Vân Vy như nhìn mục tiêu, vẻ mặt hân hoan chạy ùa đến trước mặt cô.
Nhìn vẻ mặt đầy hiếu kì và hào hứng của thằng bé, Vân Vy còn tưởng nó có hứng thú với món đồ gì đó của mình. Cô cúi đầu xuống, đang định nở nụ cười thân thiện thì thằng bé đã tóm chặt lấy cánh tay cô:
- Cô ơi, cháu với em trai cháu bị rơi mất đồ rồi, cô có thể tìm cho cháu được không?
Vân Vy ngây người mất mấy giây, vốn dĩ cô chẳng có duyên với lũ trẻ con, đây là lần đầu tiên cô gặp một đứa trẻ chạy đên trước mặt mình nhờ giúp đỡ.
- Em cháu ở chỗ nào?
- Ở dưới lầu ạ.
Vân Vy đang định hỏi kĩ hơn thì:
- Cô ơi, đi thôi! - Cậu bé chỉ xuống tầ
Thường thì chẳng ai nỡ lòng từ chối một đứa trẻ cả. Hơn nữa hiện giờ Giang Nhan cũng đang bận nên cô ngồi đó hay không cũng chẳng quan trọng.
Vân Vy bỏ túi đồ trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Giang Nhan. Giang Nhan đưa mắt nhìn cô rồi nói:
- Em đi xem rồi nhanh quay lại nhé!
Cô đi theo cậu bé, đi ra khỏi quán cà phê, đến một con phố huyên náo. Vân Vy đưa mắt nhìn quanh mà không thấy em trai của cậu nhóc kia đâu.
- Ở đâu thế cháu?
- Ớ trước mặt, cách đây không xa đâu ạ! - Thằng bé kéo tay Vân Vy đi thẳng về phía trước.
Vân Vy đưa tay lên nhìn đồng hồ, không biết chừng mẹ Giang Nhan đã đến rồi cũng nên. Mẹ Giang Nhan đến mà cô không có ở đó... thì... mọi sự cố gắng của cô chẳng phải là phí hoài hay sao? Nếu là người lớn chắc chắn cô sẽ từ chối, thế nhung đây lại là một đứa trẻ con...
- Cô ơi... - Thằng bé ngẩng mặt lên nhìn cô, những cái răng nhỏ xíu cắn chặt vào môi rồi dẩu lên nói với Vân Vy: - Mau lên đi cô, ở ngay trước mặt rồi!
Không thể cứ để mặc kệ thằng bé.
Đi qua một ngã rẽ, cuối cùng Vân Vy đã nhìn thấy một đám đông huyên náo. Cô nhìn thấy có một cậu bé đang ngồi trên bậc thềm, ánh mắt sốt ruột chờ đợi. Cậu bé đó ăn mặc giống hệt như cậu bé đang kéo tay cô. Cậu bé kia từ đằng xa nhìn thấy hai người đang đến liền cười sung
Vân Vy cúi xuống hỏi cậu bé:
- Em trai cháu kia à?
- Vâng ạ! - Thằng bé đáp gọn lỏn.
Xem ra hai đứa bé thật sự cần đến sự giúp đỡ của cô. Suýt chút nữa thì cô cho rằng cậu bé này đùa ác, nếu không sao nó có thể ý thức được phải đến tìm cô?
Rẽ qua đám đông, cậu bé kia đã chạy đến kéo tay em trai mình:
- Anh về rồi đây! - Sau đó ngồi xuống bên cạnh em.
Vân Vy nheo nheo mắt ngồi xổm xuống bên cạnh hai cậu nhóc:
- Các cháu làm mất cái gì?
Cậu bé chỉ tay vào một cái xe cách đó không xa:
- Một quả bóng nhỏ màu xanh nằm dưới gầm xe ạ!
Khó khăn lắm Vân Vy mới tìm được một cái gậy dài để khều quả bóng ở trong gầm xe ra, sau đó dùng giấy ăn lau sạch vết bẩn rồi đưa cho hai đứa nhỏ.
- Ai dẫn các cháu ra đây?
- chú của cháu ạ!
- Chú các cháu đi đâu rồi?
Vân Vy chợt nhớ ra trong túi mình có kẹo liền lấy ra. Hai đứa trẻ ngồi bên cạnh nhau, ngoại hình giống hệt nhau, cùng đưa tay ra nhận lấy kẹo từ tay cô. Chúng cho dù là ngoại hình hay hành động đều giống hệt nhau, ngay cả ánh mắt cũng khó mà nhận ra sự khác biệt. Nếu như hai đứa bé ấy đổi vị trí cho nhau thì chắc chắn cô sẽ không thể nhận ra đâu là thằng bé đã kéo cô đến đây.
- Hai cháu là...?
- Là anh em sinh đôi... - Một giọng nói trầm bổng vang lên phía sau lưng cô, cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
Giọng nói này sao mà quen thế nó không chỉ một lần xuất hiện trong giâc mơ của cô. Vân Vy kinh ngạc mở to đôi mắt, từ từ quay người lại.
Người đang đứng sau lưng cô, hơi nhướn mày, đôi mắt dài ngang ngược còn ẩn chứa một nụ cười, mùi nước hoa đàn ông thoang thoảng bay theo gió, chiếc áo sơ mi rộng thùng thình... một vẻ đẹp trai khá bụi bặm toát lên từ con người anh. Vẫn y như vậy...
Trước đây cô từng đánh giá rằng Tô Tần là một người dường như chẳng bao giờ quan tâm đến bất cứ thứ gì. Một công tử con nhà giàu có, lại có một cái đầu thông minh hơn người, sở thích rộng nhưng chẳng bao giờ thấy anh ta thích cái gì lâu. Đọc bài báo viết về anh ta, còn tưởng anh ta đã thay đổi. Thế nhưng hôm nay tình cờ gặp mặt, Vân Vy lại cảm thấy hoang mang như đang quay trở lại quá khứ.
- Tô... - Đã không còn là bạn cũ nữa rồi, Vân Vy nghẹn lời không nói tiếp được nữa.
- Sao thế? Không quen à? - Tô Tần điệu rất quen thuộc.
Trước đây Tô Tần và cô quen nhau là do Giang Nhan giới thiệu, thế nhưng lần này rõ ràng Giang Nhan không...
Tô Tần móc trong túi ra một hộp thuốc lá, châm một điếu thuốc lên, rít một hơi rồi từ từ nhả khói. Khói thuốc nghi ngút trong không gian. Anh nhướn mày hỏi:
- Hoa anh tặng em, em có thích không?
Trái tim cô phút chổc như muốn nhảy phắt ra ngoài.
Vân Vy không phải là chưa từng nhìn thấy Tô Tần tán tỉnh con gái. Năm ấy những hoa khôi trong trường Giang Nhan đều lần lượt đổ rạp trước sự đào hoa của anh ta. Tô Tần là một người cực kì lãng mạn, lại rất hiểu lòng con gái. Những bông hoa bách hợp ấy nếu như là “tác phẩm” của anh thì cững chẳng có gì phải ngạc nhiên. Lúc nhìn thấy những bông hoa ấy, không phải cô chưa từng nghĩ đến Tô Tần, thế nhưng cô đã nhanh chóng phủ định cái suy nghĩ ấy. Bởi vì mọi thứ đã thay đổi, Tô Tần sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc đời của cô nữa. Mà cho dù Tô Tần có xuất hiện thì cũng sẽ không tặng hoa cho cô. Tô Tần chỉ là bạn của cô mà thôi.
- Tại sao anh biết em thích hoa bách hợp bó kèm với violet?
Tô Tần nheo mắt nhìn cô, nụ cười vẫn còn nguyên trên môi:
- Muốn biết à? Đồng ý hẹn hò với anh đi! - Tô Tần tiếp: - Ngay bây giờ! Nếu như em đồng ý, sau này chẳng bao giờ phải hỏi anh câu này nữa! - Tô Tần cúi xuống lấy quả bóng từ tay thằng nhóc ban nãy. Những ngón tay dài chậm rãi mở quả bóng kia ra rồi từ từ nghiêng nghiêng cho Vân Vy xem.
Dưới ánh sáng mặt trời, món đồ bên trong quả bóng ánh sáng chói mắt. Là một chiếc nhẫn kim cương.
Tô Tần đưa chiếc nhẫn đến trước mặt Vân Vy:
- Đi ăn với anh, anh sẽ trả lời câu hỏi của em, nói lời giữ lời! Cô không phải là người dễ bị mua chuộc bởi hoa và quà cáp. Nhưng ngoài những thứ này ra, anh ta còn có cái đáp án mà cô muốn biết.
Hai tầng cám dỗ... dường như anh ta đã chuẩn bị cho mình một kết cục hoàn hảo.
Không ai có thể cự tuyệt.
Vân Vy đi đã mười phút mà không thấy quay lại.
Giang Nhan nhìn ra cửa thang máy. Bởi vì cái gã họ Chu cứ nói liên mồm khiến cho anh không thể nào nghe ra được cậu bé kia đã dẫn Vân Vy đi đâu, làm cái gì... anh nhíu mày suy nghĩ.
- Anh Chu, tôi e là hôm nay tôi không có thời gian nói chuyện với anh lâu hơn!
Nụ cười trên môi Chu Kính như đông cứng lại. Anh ta đã sớm nghe những người trong ngành nói về Giang Nhan, anh ta cũng biết gặp Giang Nhan chẳng phải dễ dàng, quả nhiên không khác với lời đồn.
Giang Nhan dường như đã phát hiện ra, chỉ có điều anh ta không thể từ bỏ, bởi vì thời điểm anh ta hẹn với một người nào đó vẫn chưa đến.
Chu Kính bắt đầu thử chuyển sang một vấn đề khác. Rõ ràng là Giang Nhan đã đoán ra được mục đích của anh
- Anh Chu có nghiên cứu về các phương pháp điều trị sao?
- Đâu có, đâu có?
- Chắc anh không lạ gì với tập đoàn Tô Thị trong nước nhỉ?
- Ai? - Chu Kính không ngờ Giang Nhan lại nói thẳng ra như vậy: - Tôi... với Chu... Thị...
Đôi mắt của Giang Nhan khẽ nheo lại, sắc mặt của Chu Kinh càng lúc càng khó coi.
- Hôm nay rõ ràng là anh Chu được người khác nhờ đến đây, tôi cũng không muốn làm khó anh... - Giang Nhan đứng bật dậy.
- Nếu như Tô Tần muốn gì có thể trực tiếp đến tìm tôi.
- Giang Nhan, anh chớ có hiểu nhầm...
Giờ thì anh không hiểu nhầm mà có thể xác định chính xác. Vấn đề mà Chu Kính nói với anh nghe thì tưởng là quan trọng nhưng phân tích kĩ một chút thấy thực chất chẳng có nội dung gì. Cộng thêm với câu hỏi thăm dò ban nãy, thấy Chu Kính vội vàng lấp liếm và Giang Nhan đã xác định được mục đích của Chu Kính đến tìm anh chẳng đơn thu