- Còn chẳng phải vì lần trước tôi tìm cô nói chuyện đấy thôi!
Vân Vy cười:
- Tôi không nhỏ mọn thế đâu!
Khang Kiện cố ý giọng lúc trầm lúc bổng:
- Tôi biết là cô không nhỏ mọn như vậy, nếu không giờ tôi đang phải ở nhà một ai đó, khẩn thiết van xin anh ta tha thứ cho tôi!
Vân Vy bị Khang Kiện chọc cho phì cười:
Giang Nhan đáng sợ như vậy sao?
Khang Kiện nói:
- Đương nhiên là cô không biết rồi, cậu ta có ghê gớm với cô bao giờ đâu!
Giọng nói của Khang Kiện càng lúc càng nhẹ nhàng, khiến cho Vân Vy cảm thấy hai người dường như là những người bạn thân thiết của nhau đang nói chuyện phiếm vậy:
- Mấy hôm nay thế nào rồi?
- Sao? Định bỏ chút thời gian rảnh rỗi để điều trị tâm lí cho tôi à? - Vân Vy cố ý làm bộ nghiêm túc: - Nói thật với anh là không được tốt cho lắm!
Khang Kiện im lặng một lát rồi khẽ hỏi:
- Có chuyện gì?
- Tinh thần hốt hoảng, hành động không thể kiểm soát được, có lúc còn không biết là mình đã làm cái gì, cứ như quay ngược trở lại lúc còn trẻ con ấy! - Nếu không tại sao suốt buổi tối qua cô lại làm những việc kì quái đến thế nhất là những lúc đối mặt với Giang Nhan, cả con người cô cứ trở nên kì lạ thế nào ấy!
- Có phải cảm thấy bản thân mình rất ấu trĩ?
Vốn dĩ chỉ là nói vớ nói vẩn, nào ngờ Khang Kiện lại đoán trúng phóc.
- Lo lắng được
- Ờ...
Tâm trạng thế này khó mà miêu tả ra được. Thế nhưng Khang Kiện nói ra... nghĩ lại thấy... hình như đúng là như vậy.
- Cô không phản bác tôi mặc định là đúng nhé!
Khang Kiện bật cười:
- Với tất cả những bệnh nhân của tôi mà có dấu hiệu như thế này, tôi đều nói với họ rằng... - Khang Kiện dừng lại một lát:
- Chúc mừng cô, cô đã mắc bệnh yêu rồi!
Vân Vy ngẩn người rồi bật cười.
Cái kết luận này... bệnh "yêu"... Yêu những sự vật đẹp đẽ, có được một cuộc sống không thể nào tốt đẹp hơn được nữa, vì vậy mới phải lo lắng được mất. Bởi vì có được rồi nên mới sợ sẽ mất đi.
- Xét từ một góc độ nào đó, cô mắc phải bệnh này rồi, tôi lại thấy vui!
Vân Vy cười:
- Cám ơn bác sĩ Kiện đã chẩn đoán giúp! Đúng như báo chí vẫn thường ca ngợi, bác sĩ quả là... sắc bén, thần tốc, tinh nhanh...
Khang Kiện ngạc nhiên:
- Cô cũng xem những bài viết của tôi ở trên mạng à?
Vân Vy điều chỉnh lại tư thế ngồi của mình rồi nói:
- Đúng vậy, không chỉ một mình tôi, trong văn phòng của tôi còn có fan của anh nữa đấy! Có cần hôm nào gặp mặt một buổi không? - Nghĩ đến nụ cười sùng bái của Tiểu Thu, Vân Vy lại không đành lòng, cứ muốn tìm một cơ hội nào đó cho hai người gặp mặt làm quen.
- Cô đã xem những bài nào rồi?
- Tôi thường hứng thú với những bài viết về... những cô gái có cuộc sống long đong, lận đận, xem anh đã giúp họ lấy lại niềm tin cuộc sống như thế nào... - Vân Vy cười: - Có lẽ tại đọc những bài viết ấy quá say sưa nên ban nãy tôi còn nằm mơ mình bị ngồi trên xe lăn đấy! - Vân Vy tưởng rằng Khang Kiện nghe xong sẽ cười nhạo cô, nào ngờ đầu dây bên kia im lặng hồi lâu.
Mãi lâu sau...
- Thôi cô đừng đọc nữa!
- Tại sao?
- Làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cô là tôi trở thành tội đồ đấy!
Vân Vy cảm thấy buồn cười vì những lời nói phóng đại của Khang Kiện.
Nào ngờ Khang Kiện lại hỏi vặn
- Nếu như những chuyện đó là thật, cô sẽ thế nào? Ý của tôi là... giấc mơ của cô ấy...
Cô ngây người không biết trả lời thế nào. Hồi lâu sau mới ngập ngừng nói:
- Anh nói xem những người đã từng điều trị tâm lí có thật sẽ quên đi những chuyện không vui không?
- Câu cô hỏi tôi, tôi có thể khẳng định, đáp án là: Có!
Vân Vy nằm lì trên giường rất lâu mà vẫn không thế nào ngủ tiếp được.
Cuối cùng cô bật máy tính lên, vào mạng xem phim trực tuyến. Xem mãi mà cô chẳng hiểu mình đang xem cái gì. Lí ông đã uống sạch cốc nước. Vân Vy đứng dậy mớ cửa ra ngoài rót nước uống, đúng lúc nhìn thấy bố cô tù trong nhà vệ sinh đi ra.
- Bố à... - Vân Vy dừng bước, nắm chặt cái cốc trong tay: - Con quên không nói với bố, ngày mai Giang Nhan sẽ đến đón con đi thăm bố anh ấy!!
- Ngày mai á?
Vân Vy nhìn đồng hồ:
- Thực ra là hôm nay.
- Con đã chuẩn bị quà cáp gì chưa?
- Con chưa kịp chuẩn bị gì cả. B đang bệnh, con cũng chẳng biết mua cái gì!
- Lần đầu tiên ra mắt phụ huynh, phải nghiêm chỉnh một chút.
Vân Vy gật đầu:
- Mai là cuối tuần, sáng con đi thăm mẹ, nhân tiện mua đồ luôn!
- Đừng nghĩ ngợi nhiều quá, mau đi ngủ đi! Ngày mai phải thật tỉnh táo đấy!
Chắc phải đến hơn bốn giờ sáng Vân Vy mới ngủ lại được. Đang ngủ ngon giấc thì cô loáng thoáng nghe thấy tiếng bố cô nói chuyện với ai đó.
- Tối qua ngủ không ngon giấc, giờ vẫn còn chưa tỉnh.
Chắc là mẹ gọi điện về.
- Tôi thấy rất căng thẳng... nói là sáng phải vào bệnh viện, sau đó mua đồ về... để cho nó ngủ thêm lúc nữa tôi sẽ gọi nó dậy!
Nghĩ là giờ vẫn còn sớm, ngủ thêm một lúc nữa cũng được, Vân Vy trở mình rồi tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Vân Vy chẳng biết mình đã tỉnh ngủ như thế nào nữa, chỉ cảm thấy ngủ một giấc thật đã đời. Chỉ có điều đến khi nhìn lên đồng hồ đã là mười một giờ rưỡi rồi. Cô nghe loáng thoáng thấy có tiếng nói từ phòng khách, chắc, là bố cố đang vặn nhỏ ti vi xem. Cô đứng dậy, vừa buộc tóc lại vừa mở cửa phòng ngủ ra.
- Bố... - Chữ “bố” vừa ra đến Vân Vy đã sững người... ngạc nhiên gọi: - Giang Nhan?
Hai người đàn ông đang chơi cờ vây ở trong phòng khách.
Những cốc trà nóng đang bốc khói nghi ngút. Bố Vân Vy mỉm cười, dịu dàng hỏi:
- Tỉnh rồi hả con? Giang Nhan đến rồi này! - Nói rồi ông lại tập trung chú ý vào bàn cờ.
Cô vẫn đứng ngây ra tại chỗ, tạm thời chưa tìm được câu nào thân mật để chào hỏi anh.
Mãi cho đến khi nhìn thấy ánh mắt của Giang Nhan đang từ trên mặt chuyển xuống ngực mình, Vân Vy mới cúi đầu nhìn xuống. Chiếc áo ngủ không biết từ khi nào đã bị tuột mất hai cái cúc, mà cô thậm chí còn chẳng mặc áo lót nữa chứ! Mặc dù áo ngủ của cô khá dày, không lộ liễu thái quá nhưng nghĩ đến đây cô bỗng thấy mặt mình nóng ran.
- Ối, em đi thay quần áo đã! - Vân Vy chỉ kịp thốt lên câu đó rồi quýnh quáng chạy vào phòng.
Sách thường viết rằng một người vợ tốt phải dậy sớm hơn chồng ít nhất một tiếng đồng hồ. Một tiếng đồng hồ ấy dùng để trang điểm cho mình thật đẹp, để chồng sau khi ngủ dậy không phải nhìn thấy bộ dạng xấu xí của vợ, từ đó duy trì mối quan hệ và giữ nguyên ấn tượng đẹp về nhau như lúc đang yêu. Đã là vợ người ta rồi còn phải cẩn thận như vậy, huống hồ giờ cô chỉ là bạn gái của anh. Không biết Giang Nhan có bị bộ dạng xấu xí này của cô làm cho sợ chết khiếp không nữa. Nhưng mà có ai đi ngủ lại ăn mặc tử tế được đâu? Mà có ai biết được bạn trai mình đến tập kích lúc nào chứ?
Vân Vy ủ rũ dựa lưng vào cửa.
- Sao anh lại đặt con nàđây? Thế này thì chẳng phải cả vùng này của tôi đều sống hết hay sao?
Vân Vy nghe thấy bố cô mừng rỡ nói.
Giang Nhan đi nhầm nước cờ rồi, quả nhiên anh ấy bị cô dọa cho sợ chết khiếp rồi.
Lúc cô thay quần áo chỉnh tề đi ra thì hai người đàn ông đã thu dọn bàn cờ rồi. Sau khi bỏ đi những quân cờ chết, bố Vân Vy bị thua, nhưng không đến nỗi thảm bại. Vân Vy đứng ở bên canh nhìn, nước cờ cuối cùng có độ khó cao, vô tình thắng lợi mà không gây phật ý đối phương.
- Haizz... nếu tôi mà đi một con cờ đến đây là cả vùng này của tôi đều sống. Cộng thêm cả những con cờ này: 1, 2, 3,4, 5... còn cả bên kia nữa... Nếu như hai nước cờ tôi đi đúng là có thể thắng được anh cả hai mặt. Có thời gian thì đến choi với tôi vài ván nữa nhé...
Bố Vân Vy hào hứng nói vậy, nhưng nhìn tình thế là biết, cho dù có chơi bao nhiêu ván, nếu như Giang Nhan không muốn thua thì ông còn lâu mới có cơ hội thắng.
Cô cứ tưởng một người như Giang Nhan, chắc chắn chẳng có đủ kiên nhẫn để làm những việc này.
Cơm nước đã chuẩn bị xong xuôi, bố cô làm toàn những món sở trường của ông.
Sau khi ăn xong, ba người mang theo cặp lồng cơm vào bệnh viện thăm mẹ Vân Vy.
Bố Vân Vy và Giang Nhan ngồi nói chuyện phiếm với nhau, Vân Vy ngồi ở ghế đằng sau ôm cặp lồng cơm ấm áp trong lòng. Hôm nay thời tiết rất đẹp, gió thổi man mát, ánh mặt trời rạng rỡ chiếu xuống mặt đ
Ăn cơm xong, mẹ kéo tay Vân Vy ra nói chuyện cả buổi. Sau khi từ bệnh viện đi ra, Vân Vy vội vàng lên xe rồi bảo Giang Nhan:
- Giang Nhan, chúng ta đến khu mua sắm gần đây đi! - Vân Vy có hơi ngại ngùng: - Em không kịp mua gì... ở tầng một khu mua sắm trước mặt có bán các loại thực phẩm chức năng, còn có cả trà nữa, cho dù bố anh lúc này chưa dùng đến... em cảm thấy cứ nên mua cho đầy đủ.
Tối qua cô đã tính toán kỹ, từ bệnh viện ra, cô sẽ qua khu mua sắm mua quà biếu bố Giang Nhan, thậm chí cô còn nghĩ sẽ mua ở chỗ nào rồi, thế nên chỉ cần vào đó khoảng một tiếng đồng hồ là xong. Giờ có Giang Nhan đi cùng sẽ càng nhanh hơn.
Sau một khoảng thời gian rất ngắn cô đã mua đủ những thứ định trước. Túi lớn túi nhỏ, món nào cũng được bọc rất cẩn thận, nhìn vào cứ tưởng là phải hao tâm khổ tứ lắm.
Cô luôn miệng hỏi Giang Nhan:
- Có được không anh?
Cô nhìn những món đồ được bọc kín bằng giấy, chớp chớp mắt, cắn chặt đôi môi mềm mại. Lúc ngẩng đầu lên nhìn anh, cô không quên nở một nụ cười rạng rỡ. Anh không thể nói cho cô biết rằng đằng sau xe anh là đầy đủ những thứ anh đã giúp cô mua rồi. Sáng nay, anh gọi điện, lúc ấy cô còn chưa dậy nên đã tự đi mua rồi.
- Anh đang nghĩ gì vậy? - Vân Vy kéo áo anh hỏi.
- Tuyệt lắm!
Đôi mắt cô cong lên cùng với khóe m rạng rỡ.
Trong siêu thị mới khai trương một cửa hàng bán đồ lưu niệm bên trong bày đủ các món hàng rất bắt mắt. Vân Vy không tự chủ được mình liền đến gần xem. Trên giá hàng bày đầy những cái móc đeo điện thoại đôi. Thật không ngờ sau ngần ấy năm loại móc đeo điện thoại này lại thịnh hành trở lại. Những cái móc treo đôi được làm tinh xảo hơn, đẹp mắt hơn.
Cô từng nghĩ, có lẽ những cái móc đeo điện thoại đôi như thế này đã biến mất trên thị trường từ lâu.
Vân Vy cầm lây một đôi lên, giơ ra trước mặt Giang Nhan, mừng rỡ như gặp lại bạn cũ:
- Giang Nhan, anh xem đây là cái gì nào?
Giang Nhan đón lầy món đồ từ tay Vân Vy, trong ánh mắt cô tràn ngập niềm hân hoan. Đó chắc chắn là những hồi ức thuộc về cô và Giang Nhan, anh không sao có thể đáp lời được.
Cô đột nhiên phát hiện ra điều gì đó khác lạ.
Sớm muộn gì Vân Vy cũng sẽ biết, bởi vì cho dù anh có giấu giếm kĩ đến đâu thì cũng sẽ có một ngày sự việc bị làm sáng tỏ. Sớm muộn gì cô cũng sẽ nhớ ra tất cả, lúc ấy cô sẽ biết rằng anh chẳng qua chỉ là một kẻ dối trá.
Đúng như trong cuốn tạp chí hôm qua cô đã xem. Anh ta đưa mắt nhìn cô. Tô Tần, mặc dù anh ta chẳng mấy thân quen nhưng anh ta biết chuyện của anh. Lúc cô cầm cuốn tạp chí ấy, biểu cảm có vẻ rất phức tạp.
Thực ra anh cũng có rất nhiều lựa chọn. Giờ lựa chọn cách nói sự thực cho cô biết? Không được!
Vân Vy bối rối thu lại nụ cười:
- Cái này có đẹp không? - Cô đã đổi lấy một đôi móc có thể treo lên kính xe ô tô: - Mua một đôi treo lên xe của anh có được không?