ất đơn giản, lại gọn gàng và sạch sẽ. Vân Vy đứng ở ngoài cửa tháo giày ra, đặt giày lên giá để giày. Trên giá để giày còn có một đôi dép lê của nữ. Vân Vy biết đó là dép của ai.
Chắc chắn đó chính là dép của Khang Di. Chỉ cần nghĩ đến đây thôi cũng khiến cho trái tim cô như bị bóp nghẹt.
Cũng may là Giang Nhan đưa cho cô một đôi dép lê của nam. Anh nhìn Vân Vy đi đôi dép đó vào, khẽ nói: -Đôi dép đó là chuẩn bị riêng cho mẹ anh. Mẹ anh thường xuyên đến đây thăm anh.
-Ờ….em còn tưởng là….- cô nói lấp lửng có nửa câu mà không dám nói nốt. Cô thầm thở phào nhẹ nhõm, khó khăn lắm mới có cơ hội ở riêng với Giang Nhan, vậy thì tạm thời hãy để cô gạt bỏ hết những chuyện không vui ấy sang một bên.
Vào phòng, Vân Vy bắt đầu nhặt nhạnh chỗ rau mà cô đã mua. Vốn dĩ những mớ rau này cô đã vội vã mua lúc ở chợ, lại chẳng may gặp mưa to nên rau dưa cũng nát hết cả, nhất là mớ rau cần, lá đã dập hết, trông đến là ngán ngẩm.
-Chúng ta sẽ ăn gì?
-Anh không kén ăn đâu!- nhìn cô mặc chiếc tạp dề, trên môi nở nụ cười dịu dàng, trong lòng anh lại cảm thấy ấm áp như có một con gió xuân thổi qua.
-Hay là chúng ta ăn sủi cảo đi!-cô tìm thấy một túi bột mì ở trên tủ bếp của anh.
-Ok!- anh đồng ý ngay chẳng chút do dự.
-Vậy….phải một lúc nữa mới xong được. Anh không cần giúp gì đâu. Nếu có việc gì anh cứ đi làm trước đi!
Trên mặt Vân Vy hiện rõ vẻ không tự tin. Anh vốn định vào giúp cô nhặt rau nhưng nhìn bộ dạng này của cô, anh biết là tốt hơn mình nên cho cô một không gian riệng.
-Vậy cũng được, anh đi làm nốt mấy việc còn dang dở!- anh đến bên bàn làm việc, lấy ra từng xấp tài liệu ở trong túi ra đặt lên bàn. Vốn dĩ những tài liệu này đang làm anh đau đầu, nhưng không hiểu sao tiếng lục đục ở dưới bếp của cô lại khiến cho đầu óc anh thanh thản hơn nhiều, những số liệu rối bòng bong kia cũng trở nên rõ ràng hơn.
Cô khẽ ngân nga hát, mặc dù không nghe rõ nhưng anh cảm thấy rất vui tai.
Sủi cảo do cô gói quả thật trông chẳng ra làm sao. Vốn dĩ lúc nhìn thì thấy đơn giản lắm, thế mà khi làm lại chẳng đơn giản chút nào. Bột nhào lúc khô quá, lúc lại ướt quá, khó khăn lắm cô mới nhào được thành một khối bột thì tay cô lại dính bết lại. Cô đổ rất nhiều bột vào chậu, đến khi ném khối bột kia vào thì bột khô tay mù mịt. Nếu như để Giang Nhan nhìn thấy công đoạn nấu nướng này của cô chắc chắn anh sẽ chẳng còn hứng thú đâu mà ăn.
Nghĩ đến Vân Vy bỗng bật cười.
Vì vỏ bánh quá to nên khi gói nhân vào, cái sủi cảo to đùng, cũng phải to gần bằng nửa cái ví tiền, cái nào cái nấy phồng lên to tướng. Cô hì hụi ném hết chỗ sủi cảo ấy vào nồi nước sôi, đợi chúng nổi hết lên mặt nước liền vớt ra một cái nếm thử.
Mặc dù vẻ ngoài có chút xấu xí nhưng bên trong cũng khá “ngon lành”. Không biết nhìn thấy những cái sủi cảo thế này anh có dám ăn không nữa.
Vừa đặt đĩa sủi cảo lên bàn thì ti vi cũng phát đến chương trình quảng cáo về món sủi cảo. Cô sợ anh xem quảng cáo lại có cái để so sánh với “tác phẩm” của cô, cuối cùng chẳng còn muốn ăn nữa, thế nên Vân Vy vội vàng dùng điều khiển chuyển sang kênh khác. Cũng may là anh không để ý đến hành động của cô.
Anh ăn hết một cái sủi cảo.
-Có ngon không?- cô mở to mắt chờ đợi.
Anh gật đầu: -Rất ngon!- trông có vẻ không đẹp như ở trên quảng cáo nhưng nhân bánh lại rất thơm, rất vừa miệng, hợp khẩu vị của anh.
Vân Vy không nén được niềm vui hiện lên trong ánh mắt.
Sau khi ăn tối xong, Giang Nhan liền thu dọn bát đũa. Đã mấy lần cô định làm nhưng đều bị anh ngăn lại. Thế nên cô đành đứng ở bên ngoài nhà bếp giương mắt nhìn anh thu dọn.
-Anh có thường nấu nướng ở nhà không?
-Thỉnh thoảng thôi.
Vân Vy mỉm cười: -Nhưng tôi thấy anh có vẻ rất thành thạo!- nhìn anh thu dọn xem ra còn gọn gàng và nhanh nhẹn hơn cả cô. Vân Vy nghĩ mình nói những chuyện này thật vô vị, nhưng cô thật sự chẳng biết phải nói gì khác. Mặc dù chủ đề nói chuyện thật khô khan và nhàm chán nhưng không hiểu sao trong lòng cô lại cảm thấy vô cùng vui vẻ. Tay cầm cốc nước, Vân Vy tiếp tục nói: -Tiểu Thu còn bảo tôi cám ơn anh lần trước đã giúp đỡ cô ấy. Cô ấy vẫn muốn mời anh ăn một bữ cơm, hỏi anh có thời gian rỗi không? Thực ra nếu không có thời gian thì thôi cũng được, bởi vì gần đây cô ấy cũng bận đi xem mắt với những người mà gia đình cô ấy sắp xếp.- cứ nghĩ đến điệu bộ khoa trương của Tiểu Thu là Vân Vy lại thấy buồn cười: -Tiểu Thu nói phải tìm một người vừa thông minh, vừa biết chăm sóc gia đình lại vừa có sự nghiệp, còn phải biết quan tâm chăm sóc…thế nhưng hiện giờ, muốn tìm một người như vậy thật sự quá khó!
Bên ngoài trời vẫn đang mưa, một trận gió thổi qua, những giọt mưa tạt vào kính cửa sổ. Giang Nhan úp những chiếc bát đã rửa sạch lên giá, tiếng đồ gốm sứ va vào nhau giòn tan vang lên trong không gian tĩnh lặng.
Vân Vy cho rằng những đề tài cô nói đến quá sức nhàm chán và tẻ nhạt đối với Giang Nhan. Cô cúi đầu nhấp một ngụm trà. Là trà Thiết quan âm với hương thơm thanh khiết, nhấp một ngụm thấy trong miệng đắng chát, thế nhưng đã uống vào rồi lại không thể không nhấp thêm vài ngụm.
Giang Nhan ngoảnh đầu lại nhìn Vân Vy: -Cô cũng muốn tìm được một người như vậy à?
-Cái gì cơ?- vì cô đang thất thần nghĩ ngợi nên không kịp phản ứng lại trước câu hỏi của anh.
Vòi nước vẫn đang mở, Giang Nhan chẳng hiểu đang nghĩ gì. Nước sạch chẳng mấy chốc đã đầy bồn nước.
Vân Vy khẽ hắng giọng: -Ai chẳng muốn tìm được một người như vậy!- cô còn nhớ lúc ấy Tiểu Thu còn kể ra đủ thứ ưu điểm của Giang Nhan, nào là đẹp trai này, thông minh này, có tiền đồ này, lại rất biết quan tâm nữa.
Giang Nhan vặn vòi nước lại. Vân Vy lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt nghiêng của anh. Đôi môi anh hơi cong lên, dường như anh đang định mỉm cười.
Có lẽ anh không hề cảm thấy cô nói chuyện tẻ nhạt. Vân Vy đành phải tự an ủi mình như vậy.
Ra khỏi nhà bếp, cô ngồi trên ghế sô pha xem sách. Trong nhà anh có rất nhiều sách, chỉ đọc giới thiệu thôi cũng thấy rất thú vị rồi. Cô cầm lên một cuốn tiểu thuyết kinh dị. Thực ra cô rất nhát gan, chưa bao giờ đọc những thứ như thế này. Chỉ có điều vì biết có người ở bên cạnh nên cô thấy yên tâm hơn một chút.
Điện thoại của Giang Nhan đột nhiên đổ chuông khiến cô giật bắn người.
-A lô, mẹ à….- giọng nói trầm ấm của Giang Nhan vang lên.
Sau một hồi yên lặng lắng nghe.
-Bố làm sao ạ?- đôi lông mày thanh tú của anh khẽ nhướn lên.
-Con biết rồi!
Giang Nhan cúp điện thoại, Vân Vy không nén được tò mò hỏi: -Sao thế?
Giang Nhan ngần ngừ hồi lâu: -Bố tôi….
-Bác trai làm sao?
Vân Vy đã từng ăn cơm với bố Giang Nhan một lần. Cuối tuần, bố Giang Nhan đến thăm anh, đúng lúc ấy cô và Giang Nhan đang tay nắm tay từ trong kí túc đi ra.
Vân Vy nghe thấy Giang Nhan gọi: -Bố ơi!- cô liền vội vàng rút tay ra khỏi tay anh. Nhưng lúc ấy, tất cả những cử chỉ thân mật của hai người đều lọt vào mắt bố Giang Nhan, thế nên cô đành ngại ngùng chào bố Giang Nhan một tiếng: -Cháu chào bác ạ!
Cũng may là bố của Giang Nhan là một người rất hiền hậu, lại rất nhiệt tình với cô, chẳng gây khó dễ gì cho cô cả. Trước khi đi ông có gọi Giang Nhan đến gần dặn dò vài câu gì đó.
Mùa hè năm đó nóng nực đến đáng sợ. Cô đứng từ xa đã nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Giang Nhan. Dưới những bóng cây mát rượi, nghe tiếng ve kêu râm ran, trái tim cô lại đập loạn nhịp. Cô rất sợ tình yêu của hai người vấp phải khó khăn -Bác trai nói gì vậy?- cô căng thẳng hỏi anh.
Giang Nhan tỏ vẻ rất nghiêm túc: -Bố hỏi anh có phải anh đang yêu không?
Trong không khí căng thẳng như thế này, cô chẳng may dẫm phải một đống bùn đất ở bên đường làm bùn đất bắn đầy lên chân cô.
Giang Nhan bật cười: -Con dâu sớm muộn gì chẳng phải gặp mặt bố mẹ chồng. Nhìn em sợ chết khiếp kìa, có phải chúng ta yêu sớm đâu mà em lo!
Cô thực sự rất sợ hãi, cô sợ sẽ chẳng có ai chúc phúc cho hạnh phúc của mình.
-Bố tôi ba năm trước bị xuất huyết não, sau khi phẫu thuật đã bị liệt. Ba năm trước, tức là năm 2007, cũng chính là năm mà Giang Nhan đã xảy ra tai nạn. Cô cứ tưởng rằng sau khi quay lại thời gian, cuộc sống của anh sẽ thuận lợi hơn, nào ngờ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
-Vậy….
Giang Nhan dường như đã hiểu ra cô định nói gì: -Mấy năm nay gia đình tôi đã đi khắp các bệnh viện, tìm mọi cách chạy chữa nhưng chẳng mấy hiệu quả. Bố tôi rất ít khi mở miệng nói chuyện, có nói cũng chỉ nghe lơ lớ không rõ, cứ gặp người lạ là kích động. Gần đây tình hình lại ngày càng tồi tệ, thỉnh thoảng những lúc tỉnh táo còn không chịu phối hợp điều trị với bác sĩ.
-Cũng có những người bị bệnh này đã được chữa trị khỏi…- Vân Vy nói vậy không phải chỉ là để an ủi, thực ra cô đã từng nghe nói có rất nhiều trường hợp người bị liệt toàn thân có thể ngồi dậy đi lại được: -Mọi người đều nói sức mạnh từ người thân là vô cùng kì diệu!
Giang Nhan chăm chú nhìn Vân Vy, bỗng nhiên nở một nụ cười. Đôi mắt anh giống hệt như viên ngọc trai dưới đáy biển, lấp lánh tỏa sáng trong màn đêm: -Tôi nghĩ ông ấy rồi sẽ hồi phục, đến lúc ấy tôi hi vọng ông ấy có thể nhận ra tôi, gọi tên tôi.
Vân Vy cúi đầu nhìn xuống thiết kế bìa của cuốn truyện cô cầm trong tay: trong tấm gương có xuất hiện một khuôn mặt, khuôn mặt ấy giống hệt như khuôn mặt ở trong ảnh, thế nhưng biểu cảm của hai gương mặt ấy hoàn toàn khác nhau.
Cô bị cuốn hút bởi cái bìa này, thế nên mới cầm cuốn sách này lên xem: -Anh đã đọc cuốn sách này chưa?
-Tôi có xem qua một ít!
-Kết cục thế nào?
Giang Nhan cười cười: -Tôi chưa xem đến kết cục.
Vân Vy tỏ ra hơi thất vọng: -Tình tiết có vẻ rất đáng sợ!- cô không muốn xem tiếp nhưng lại rất muốn biết cái kết cục của nó.
-Buổi tối mà xem mấy loại sách này không có lợi cho giấc ngủ đâu.
Cô nghĩ cũng phải, chỉ mới xem có mấy trang mà cô đã rợn hết cả tóc gáy lên rồi: -Thế nhưng không biết được kết cục tôi càng sợ hơn!
Giang Nhan ngước mắt nhìn cô.
Vân Vy cắn chặt môi. Trước đây cô với Giang Nhan từng tranh cãi nhau vì chuyện này. Giang Nhan nói cô tự lừa gạt mình, cho dù có xem đến hết thì vẫn sẽ bị những tình tiết đáng sợ trong chuyện làm cho mất ngủ. Thế nhưng cô lại một mực khẳng định rằng chỉ khi biết được sự thật cuối cùng, cô mới được an ủi phần nào về mặt tâm linh.
Lần này sự việc lại lặp lại, thế nhưng Giang Nhan chẳng nói thêm điều gì.
Cô lại thu mình trên ghế sô pha, khẽ khàng lật những trang sách đọc. Cũng may là công việc của Giang Nhan vẫn chưa xử lí xong, thế nên anh đang mải xử lí tài liệu ở cái bàn cách đó không xa. Thỉnh thoảng đọc đến những tình tiết khiến cô rợn tóc gáy, cô lại ngẩng đầu nhìn Giang Nhan, dường như chỉ có như vậy mới làm cho cô bạo gan hơn.
Đọc đến giữa cuốn sách, cô chỉ chọn lọc những tình tiết gay cấn để đọc. Đọc đến cuối cùng cô sực tỉnh: -Hóa ra là như vậy!
Giang Nhan ngẩng đầu nhìn Vân Vy, cô gái đang cúi đầu lẩm bẩm một mình, nụ cười trên đôi môi ngây ngô đến đáng yêu: -Mình đã bảo trên đời không có ma mà lị!- cô nói chắc như đinh đóng cột, thế nhưng từ đầu đến cuối người sợ hãi chính là cô.
Mải mê đọc sách, thời gian đã chẳng còn sớm nữa.
-À, tối nay tôi ngủ trên ghế sô pha là được rồi!- cô lên tiếng trước. Giang Nhan thu dọn đống tài liệu trên bàn rồi nói:- Cô vào ph