Từ trước tới nay, Gia Hàng vẫn luôn tự cho mình là phóng khoáng, làm việc gì cũng đều có thể nâng lên được đặt xuống được, thì ra đó chỉ là sự hồ đồ không hiểu biết của tuổi trẻ khờ dại. Nếu trong lòng đã vấn vương, thì dù làm thế nào cũng không thể phóng khoáng được.
Chiều nay, trước mặt Thành Công, cô đã khóc.
Chưa từng nhìn thấy một Heo yếu đuối như vậy, Thành Công đi vòng vòng quanh phòng, giơ tay đầu hàng.
- Xin cô, cô cứ như vậy tôi không thích ứng nổi. Nếu Thiệu Hoa thật sự khiến cô khó chịu như vậy, thì rời khỏi cậu ta, nhào vào lòng tôi đi. Tôi chấp nhận rủi ro bị cậu ta đoạn tình đoạn nghĩa, tôi sẽ đón nhận cô yên ổn. Sau đó chúng ta bỏ trốn, chạy vào trong núi sâu, tôi làm thầy lang, nuôi một con heo không khó.
- Người trong núi sẽ chém chết anh. – Nước mắt nước mũi giàn giụa mà vẫn không quên nói móc anh.
- Hả?
- Anh là đồ lưu manh.
Người dân trong núi đơn thuần chất phác, sao có thể bằng lòng cho người đàn ông này đỡ đẻ cho con cháu họ?
Tim Thành Công phọt ra một ngụm máu tanh, anh ta đúng là tạo nghiệt không muốn sống nữa mà, sao lại quan tâm đến cái con heo vô lương tâm này chứ?
- Bác sĩ Thành, chúng ta có phải là bạn không? – Gia Hàng cất giọng đầy tội nghiệp.
Thành Công nhìn cái vẻ mặt nhăn nhó kia, giả tạo biết chừng nào!
- Tôi và phụ nữ trước giờ chỉ làm tình nhân.
Ánh mắt Gia Hàng đằng đằng sát khí.
- Cô là ngoại lệ.
Anh ta hận mình quá mềm lòng.
- Vậy anh đồng ý giúp tôi hả?
Thành Công thở dài:
-Tôi đâu phải là thánh nhân quân tử, sao lại chọn tôi?
Lần đầu tiên con heo này cất công đến tìm anh ta, anh ta còn chưa kịp phấn khởi thì đã bị tung cho một cú sốc. Cô ta chỉ nhờ anh ta giúp, chứ không phải vì nhớ nhung.
Lần này Gia Hàng thành khẩn thật sự:
- Chỉ có anh tôi mới dám dựa dẫm.
- Đừng có tung hô tôi, tôi sợ lắm. Đến giờ cô còn chưa nói cho tôi biết cô muốn đi đâu muốn làm gì?
- Nếu có thể nói, tôi tội gì phải khổ sở như vậy? – Mắt cô lại đỏ hoe.
- Biết rồi, tôi không hỏi nữa.
Biết quá nhiều bí mật sẽ không tốt cho tim. Heo tuy có nỗi khổ tâm không thể nói ra, nhưng tuyệt đối sẽ không dễ dàng nghe theo sự sắp xếp của người khác, anh ta tin cô sẽ toàn thắng trở về, vậy thì hãy ủng hộ cô!
- Mỗi tuần gửi một đoạn băng, chụp thật nhiều ảnh, kịp thời thông báo tình hình của Phàm Phàm, mọc răng này, học nói này, cao thêm bao nhiêu này…
Haizzz, rốt cuộc ai mới là bố đứa bé?
- Đến chơi với Thiệu Hoa nhiều vào, còn phải để ý không cho những người phụ nữ khác dính vào anh ấy.
- Đặc biệt là em gái anh. – Gia Hàng nhớ rõ người phụ này tên Thành Vĩ này.
- Này, cô đừng có được nước lấn tới.
- Anh chưa từng thật lòng yêu ai, đương nhiên không thể hiểu được tâm trạng thấp thỏm bất an của tôi. – Thời gian là liều thuốc tốt chữa lành vết thương, thời gian cũng là phương thuốc ma quỷ của lãng quên. Mỗi giây mỗi phút chia xa, không nhìn thấy anh, không nghe thấy giọng nói của anh, không cảm nhận được hơi ấm của anh, trái tim sẽ trở nên trống rỗng. Lại còn tên nhóc xấu xa kia nữa, mới chia xa có hai mươi ngày đã làm ầm ĩ lên với cô. Lần này, nó sẽ oán trách cô bao lâu đây?
- Heo đúng là Heo.
Yêu không phải là một cách thức, có những tình yêu có thể cất giọng ca vang, có những tình yêu trọn đời phải vùi sâu trong tim.
Gia Hàng nhìn đồng hồ treo tường:
- Cảm ơn anh, Thành Công!
Cô lại chủ động ôm lấy anh ta, quệt hết nước mắt nước mũi vào áo anh.
Lần đầu tiên cô gọi tên anh ta… sao vậy nhỉ, mũi cứ cay cay.
- Sớm ca khúc khải hoàn nhé! – Nhìn theo bóng cô dần khuất vào bóng đêm mênh mang, Thành Công vẫy tay.
Kỳ nghỉ Tết dài đã kết thúc, các ban ngành, đoàn thể lại trở về với nhịp công việc thường ngày, xe cộ ở Bắc Kinh hở một chút là lại tắc nghẽn thành một hàng dài.
Thành Công cố tình tranh thủ thời gian để về nhà ăn cơm. Trên bàn ăn, Thành Vĩ kể có một tạp chí thời trang ở Thượng Hải mời con bé làm chủ biên với mức lương cao, khiến nó xiêu lòng. Thực ra điều khiến cô ta động lòng không phải là mức lương, mà là khí hậu của Thượng Hải tốt hơn khí hậu Bắc Kinh không chỉ là một hai chút mà thôi. Lần trước vì việc phỏng vấn Gia Hàng mà ở Lệ nhân trang, cô ta hơi khó xử.
- Dù sao em cũng thấy cái cô ả thô lỗ kia thật ngứa mắt. – Thành Vĩ nói.
- Thành Vĩ thấy vừa mắt là được rồi. – Người nói là bí thư Thành.
Thành Công chậm rãi nhai cơm, buột miệng hỏi:
- Thiệu Hoa dạo này thế nào?
- Gần đây có một lần diễn tập rất thành công, cấp trên rất khen ngợi. Bây giờ nó vẫn chạy đi chạy lại giữa Đại học Quốc phòng và Bộ, bận rộn lắm.
- Những mặt khác thì sao ạ? – Heo đã đi được hai ngày rồi!
Ông Thành ngẩn người:
- Chuyện nhà người ta, con đừng hỏi nhiều.
- Con chẳng rảnh rỗi như thế đâu, con nhớ thằng nhóc nhà đấy rồi, tối nay tới chơi.
Thành Công không gọi điện trước cho Thiệu Hoa mà đến thẳng nhà anh. Trác Thiệu Hoa vừa mới đi làm về, đang tiếp khách trong phòng khách.
Dì Lữ không coi Thành Công là người ngoài, đưa anh ta vào thẳng phòng khách.
Trác Thiệu Hoa gật đầu với anh ta, anh ta cười cười, ngồi xuống bên cạnh anh.
- Thiếu tướng Trác, anh có ý kiến gì về… bản thỏa thuận này không ạ?
Người khách hình như sợ Trác Thiệu Hoa, dáng ngồi cung kính, nói năng lắp bắp. Trác Thiệu Hoa liếc nhìn mấy tờ giấy trước mắt:
- Mấy dòng chữ này của anh mà cũng gọi là thỏa thuận? Chỉ dựa vào mấy cái lý do tình cảm không hợp, tuổi tác chênh lệch quá lớn, tướng mạo khác biệt mà muốn tôi ký tên ư, nực cười! Anh bảo Gia Hàng ra đây, tôi với cô ấy nói thẳng với nhau, con cái, tài sản của chúng tôi thì sao, tại sao không nhắc tới nửa chữ?
- Tôi chỉ chịu sự ủy thác của cô ấy, cô ấy nói anh đọc bản thỏa thuận này tự nhiên sẽ hiểu. – Người khách toát mồ hôi.
Nghe anh ta nói thế, Trác Thiệu Hoa lại cầm mấy tờ giấy lên đọc lại:
- Cái này anh cứ để ở đây, tôi suy nghĩ xong sẽ gọi điện cho anh.
- Vâng, cô ấy nói không vội, lúc nào anh ký cũng được hết. – Người khách như chết đuối vớ được cọc.
- Văn phòng luật sự nào thế? – Thành Công tinh mắt, ngồi cách hai ghế mà vẫn nhìn rõ ràng bốn chữ Thỏa thuận ly hôn in trên đầu trang giấy.
- Luật sư cố vấn của công ty Trì Sánh. – Vẻ mặt Trác Thiệu Hoa rất bình tĩnh, dường như chẳng hề bị ảnh hưởng.
- Trời, con heo đó… – Thành Công tặc lưỡi, cân nhắc câu chữ.
Trác Thiệu Hoa cười bình thản:
- Đợi một lát.
Anh ra ngoài bế Tiểu Phàm Phàm vào.
Trông Phàm Phàm hơi uể oải, dù Thành Công trêu chọc thế nào cũng không chịu cười, cứ gục trên vai Trác Thiệu Hoa, chẳng thèm nhúc nhích.
- Tối nào cũng nô đùa với Gia Hàng, nên giờ không quen. – Trác Thiệu Hoa vỗ về Phàm Phàm, trong mắt ánh lên nỗi xót xa.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? – Thành Công vỗ tay với Phàm Phàm, cậu nhóc chớp chớp mắt, không biết là có phải vì nghe thấy cái tên Gia Hàng hay không mà miệng mếu máo.
Ôi trời ơi, cái bộ dạng này khiến Thành Công cũng thấy đau lòng.
- Hôn nhân muốn được hạnh phúc, muốn được bạc đầu giai lão, luôn phải trải qua đau khổ và day dứt, chúng tôi sẽ chịu đựng được. – Trác Thiệu Hoa âu yếm thơm Phàm Phàm. – Heo vất vả hơn bọn tôi, tôi còn có Phàm Phàm bên cạnh, còn cô ấy thì sao?
- Cô ta như thế. – Thành Công bĩu môi nhìn bản thỏa thuận ly hôn. – Cậu cảm thấy cô ta còn yêu cậu không?
Trác Thiệu Hoa ngoảnh đầu lại, dường như cảm thấy câu hỏi của anh ta rất kỳ quặc.
- Trừ khi cô ấy đặc biệt để ý đến một người, nếu không cô ấy chắc chắn sẽ không chịu bất kỳ một chút ấm ức nào.
Cô nhóc này có bản lĩnh hô mưa gọi gió, nhưng cô ấy chịu thỏa hiệp.
Tim, ấm áp, tan chảy.
Thành Công nhún vai cười:
- Tôi vốn định giậu đổ bìm leo, giờ thì tôi câm miệng. Đúng rồi, cô bạn tên Ninh Mông của cô ấy hình như có hứng thú với tôi, bây giờ có bệnh hay không có bệnh cũng chạy tới chỗ tôi, có cần tôi hỏi thăm cô ấy hộ không?
- Không cần, nhà chúng tôi ba người là đủ.
Trác Thiệu Hoa nói bằng giọng điệu vô cùng tự tin và kiên định.
Sau một cơn mưa phùn, thành Bắc Kinh ngập tràn sắc xuân. Trên những bồn hoa ngoài phố, ở từng ngóc ngách trong công viên, hoa nghênh xuân và hoa mai hồng nở rộ rực rỡ.
Tiểu Phàm Phàm được cởi bỏ những chiếc áo khoác dày cộp, cánh tay khuya khoắng thỏa thích, khỏi phải nói cu cậu thích chí đến mức nào. Cây cối trong sân đã nhú mầm, sáng nào thím Đường cũng bế cậu nhóc ra sân ngắm. Cậu nhóc đã mọc răng, nhỏ xíu như hạt ngô, mới nhú được một chút xíu, nước dãi còn tràn trề hơn trước. Trác Thiệu Hoa vừa về, cậu nhóc đã ngoác mồm ra khoe cho bố xem.
Hai bố con vẫn ngủ trong phòng danh cho khách, trước lúc ngủ, Phàm Phàm sẽ nhìn anh, miệng nói “eo eo”, anh bảo con: Không phải eo eo, mà là mẹ.
Gia Hàng đang ở đâu, anh vẫn không có một chút tin tức nào. Tờ thỏa thuận ly hôn không biết đã nhét vào ngăn kéo nào, không ai giục, cũng chẳng ai nhắc đến, đó gần như chỉ là hình thức.
Hôm Phàm Phàm đi tiêm phòng, anh tới nhà Gia Doanh. Gia Doanh ngồi thẫn thờ, nhưng trên mặt đã không còn nét bi thương. Chị nói, chị đồng ý cho bọn họ ly hôn. Ở nhà họ Trác, Gia Hàng chịu quá nhiều ấm ức. Anh lẳng lặng ngồi đó đến tận đêm.
Anh đã kiểm tra, Gia Hàng không có giấy xác nhận xuất cảnh, không có báo cáo sử dụng thẻ tín dụng, anh không thấy hoang mang.
Sau lập xuân, ông Gia bà Gia đã quay về trấn Phượng Hoàng, anh tiễn họ ra sân bay. Ông Gia vốn kiệm lời nắm chặt tay anh, nói với anh tuy Gia Hàng đã rời xa, nhưng trái tim con bé vẫn luôn ở lại nơi này.
Mùa xuân này vô cùng tất bật. Mấy quân khu lớn thành lập cơ sở Kỳ binh mạng, do anh phụ trách. Liên Hợp Quốc cũng thành lập tổ chức an ninh mạng, cùng chống lại các phần tử khủng bố trên mạng, các quốc gia đều phái người tham gia. Mấy hôm trước vừa mới phá được một nhóm tin tặc Ấn Độ, Liên Hợp Quốc gửi thư chúc mừng Trung Quốc, nói nhân viên Trung Quốc biểu hiện xuất sắc nhất. Nhân viên này không chọn từ đội Kỳ binh mạng, trước mắt mọi tư liệu về người này đều hoàn toàn tối mật. Anh nghe chính ủy nói lộ một câu, nói là phải qua năm ải, chém sáu tướng, chọn ra một người từ hơn mấy trăm người.
Những ngày đi công tác, Phàm Phàm được thím Đường đưa tới nhà Gia Doanh. Đúng là huyết thống, chẳng bao lâu cậu nhóc đã thích mê Gia Doanh. Lạc Gia Lương nấu ăn điệu nghệ, sau sáu tháng, trẻ con đã ăn được mấy món ăn khác ngoài sữa bột, anh ta mua thực phẩm bổ sung cho em bé về, gia giảm cho món ăn thêm mùi thêm vị. Tuy Tử Nhiên vẫn chẳng thèm cười với Phàm Phàm, nhưng ai cũng nhìn ra được cậu chàng lo lắng cho Phàm Phàm biết bao!
Phàm Phàm càng lúc càng thích ở lại nhà Gia Doanh, buổi tối đưa cậu nhóc về nhà trở thành một chuyện vất vả với thím Đường, lần nào cu cậu cũng làm ầm ĩ lên.
Ăn tối xong, Gia Doanh và Lạc Gia Lương sẽ bế cậu nhóc ra ngoài đi dạo, rồi nói với cậu: Bà là bà ngoại, sau đó Lạc Gia Lương nói: còn ông là ông ngoại.
Ông Án Nam Phi tới Ottawa, Canada làm quản lý cho một công ty điện tử, ông và bà Trác Dương đã chính thức ly hôn.
Cuộc đời thực ra không hề phức tạp, không có thứ gì không thể tan vỡ. Hôn nhân hết sức mong manh, chỉ khẽ đụng nhẹ một cái, sẽ vỡ tan.
Bà Trác Dương trở thành một người du hành trên không, bà giống như không tìm được điểm tựa, đành phải bay mã