giục cô đi tiếp, cô từ từ nhấc chân lên, mỗi bước lại ngoảnh lại một lần, cười mà nước mắt lấp lánh.
Sau đó anh cũng cười. Bàn tay lại co lại thành nắm đấm sau lưng, sợ mình không kìm nén nổi sẽ chạy tới ôm chặt lấy cô.
Trước khi đi, ông Trác Minh nói: Chỗ ở tạm thời của cô ở cạnh vườn bách thảo Ottawa, sáng nào cô cũng cùng đồng nghiệp chạy bộ trong công viên, nhưng nhiệm vụ ở bên đó đã sắp hoàn thành, sau đó họ phải tới Nga nhận nhiệm vụ, con tới đó, thật sự chỉ có thể đứng nhìn nó từ xa, còn muốn đi không?
Thân phận của anh, thân phận của cô, đều không cho phép diễn một màn cửu biệt trùng phùng nồng thắm trên đường phố đất khách quê người.
Anh cố tình chọn đoàn du lịch mà điểm tham quan đầu tiên là vườn bách thảo, cuối cùng, cuối cùng anh cũng đã nhìn thấy cô.
Anh không nỡ chớp mắt, nhưng cô vẫn dần biến mất khỏi tầm mắt anh.
Trước sau không tới hai phút.
Anh ngồi trên ghế băng, tâm trạng không phải là không mất mát.
- Chú ơi. – Một cậu nhóc tóc quăn đầu đầy mồ hôi đứng trước mặt anh, đưa cho anh một cái túi giấy. – Có một chị bảo cháu đưa cái này cho chú.
Anh sững người, mỉm cười cảm ơn. Trong cái túi là một bó hoa sao, giữa bó hoa sao là một con heo bông xinh xắn.
Anh lật đi lật lại, muốn tìm xem trong đó có tờ giấy nào không, nhưng chẳng có gì.
Ngẩng đầu lên, phát hiện cậu nhóc vẫn còn đứng đó.
- Chị ấy còn bảo cháu nói với chú, trên thế giới này chỉ có một người đàn ông, cho dù biến thành hình dạng gì, cho dù là ở nơi đâu, chị ấy đều có thể nhận ra ngay, bởi vì chị ấy yêu người đó.
Cậu nhóc bối rối gãi đầu.
Bầu trời u ám bỗng chốc tan mây mù, cô nhóc này…
Anh bảo cậu nhóc đợi một lát, anh vào vườn bách thảo mua một chậu hoa diên vĩ xanh, bảo chủ tiệm gói lại cho thật đẹp, ruy băng không một nếp nhăn. Trong ánh mắt dò hỏi của người bán hàng, anh cười:
- Kết hôn hai năm rồi, lần đầu tiên tôi mua hoa tặng vợ, cho nên phải kỹ càng một chút.
Chủ hàng đề xuất:
- Thế thì tặng hoa hồng đi!
Anh nói:
- Cô ấy thích hoa diên vĩ xanh.
Anh đưa mắt nhìn theo cậu nhóc bê chậu hoa lạch bạch chạy đi, rất lâu sau, tâm trạng vẫn không bình tĩnh lại được.
Buổi tối, ông Án Nam Phi tới thăm anh, hai người đi dạo dưới những tàng cây bên ngoài khách sạn.
Tóc ông đã bạc hơn nửa, nhìn vẻ mặt thản nhiên của Trác Thiệu Hoa, ông không hỏi về chuyện của Gia Hàng. Có Thiệu Hoa bên cạnh, tự nhiên tâm tình sẽ bình yên.
- Chú Án, hay là về nước đi?
Ở đây một thân một mình, không bạn bè, không người thân thích, chỉ một chữ cô đơn cũng không đủ hình dung.
Ông cười khổ:
- Không, chú thích sự yên tĩnh của Ottawa. Thực ra chuộc tội như thế này là ông Trời đã bao dung với chú rồi.
- Nếu người bảo chú về nước là Gia Hàng thì sao?
Ông lắc đầu tự giễu, không có khả năng này.
- Trác Dương khỏe không?
Đây chỉ là một câu thăm hỏi lịch sự, đã không còn mang theo chút tình cảm nào.
- Cũng ổn. – Anh không nhắc tới chuyện bà cạo đầu đi tu. Vẫn câu nói đó, chuyện của bậc cha chú, anh chỉ có thể tôn trọng.
Hôm sau, anh trở về Bắc Kinh, đưa con heo bông cho Phàm Phàm. Phàm Phàm từ trước tới giờ chẳng hào hứng với thú bông, nhưng lại rất thích con heo đó, hễ không thấy đâu là lại kêu rít lên.
Phòng ngủ mới đã sửa sang xong, dì Lữ cất công chọn mới lại toàn bộ đồ đạc và rèm cửa. Anh chỉ vào đôi gối trên giường.
- Bố ngủ bên trái, mẹ ngủ bên phải.
Phàm Phàm chớp chớp mắt, miệng mếu đi.
Anh bật cười, chỉ vào chiếc gối nhỏ trên chiếc giường bên ngoài:
- Phàm Phàm là đàn ông con trai, sau này ngủ ở đây.
Đàn ông con trai tủi thân mắt đỏ hoe.
Xem ra, sự trưởng thành của đàn ông con trai cũng cần cả một quá trình.
Một ngày chủ nhật tháng Chín, anh và Phàm Phàm tới nhà ông Trác Minh ăn cơm. Ông Trác Minh bế Phàm Phàm vào thư phòng, anh không đi theo mà ở lại với bà Âu Xán.
- Con xem nó nhẫn tâm như vậy, nói đi là mất tăm mặt mũi luôn, cứ như Phàm Phàm không phải do nó đẻ ra vậy! – Bà oán than.
- Nếu cô ấy trở về, mẹ sẽ chào đón cô ấy chứ? – Anh cười hỏi.
Bà hậm hực nói:
- Mẹ chào đón hay không chẳng quan trọng, con chào đón là được rồi.
Trong chuyện này, bà không thể không đầu hàng.
Cuối tháng Chín, Chu Văn Cẩn nộp một bản báo cáo, nói công tác nâng cấp hệ thống bảo mật hồ sơ đã hoàn tất, xin các vị thủ trưởng kiểm tra. Chuyện này trong Bộ rất coi trọng, ông Trác Minh đích thân hỏi thăm. Ông nói các chuyên gia mạng trong bộ cùng làm việc lâu như vậy, đã hiểu rõ cách thức làm việc của nhau, nếu kiểm tra không thì có phần không công bằng. Vàng thật phải chịu được lửa tam muội, lần này chúng ta mời các chuyên gia quốc tế tới.
Trác Thiệu Hoa nhìn Chu Văn Cẩn, trông anh ta trầm tĩnh và tự tin. Sau sự việc hoa diên vĩ xanh, anh ta trở nên khiêm nhường và thực tế hơn trước kia, cũng trầm mặc hơn. Người trầm mặc còn có Diêu Viễn. Có mấy lần đi làm, mắt cô đều sưng húp, lúc ăn cơm không còn ngồi cùng Chu Văn Cẩn như trước kia, hai người họ giờ rất ít khi nhìn nhau.
Trác Thiệu Hoa cảm thấy mỗi người trưởng thành đều sẽ chịu trách nhiệm về hành vi và tình cảm của mình, đều có cách xử lý, cách tiếp nhận của riêng mình, người khác không cần quá quan tâm.
Ông Trác Minh không nói chuyên gia là ai, lúc nào tới, Chu Văn Cẩn cũng không hỏi thăm, càng cẩn trọng hơn với việc bảo mật hệ thống.
Lễ Quốc khánh đã trôi qua được một tuần, trời thu xanh mát, lá rơi xào xạc trên hè phố, hoa cúc nở rộ từng chùm, đây là tiết trời quyến rũ nhất của thành Bắc Kinh.
Sáng mùng Mười, Trác Thiệu Hoa nhận được điện thoại, anh gõ cửa phòng thím Đường, bảo thím sang với Tiểu Phàm Phàm, sau đó gọi Tiểu Dụ chuẩn bị xe.
Kỳ lạ, hương hoa cúc buổi sáng sớm không quá mức nồng nàn, mà hết sức dịu mát.
Trong phòng máy chủ Chu Văn Cẩn mồ hôi đầm đìa, các vị chuyên gia đưa mắt nhìn nhau.
Một tiếng trước, tường lửa của hệ thống hồ sơ bị mấy hacker tấn công, hệ thống không chỉ lâm vào tình trạng đình trệ, mà muốn đóng hệ thống lại cũng không được, thiết bị chủ không nghe theo lệnh.
Tim Trác Thiệu Hoa chùng xuống:
- Còn tổn thất nào khác không?
Chu Văn Cẩn lắc đầu, đây có lẽ là thao tác kiểm tra của các chuyên gia do Bộ mời tới. Là kỹ thuật của các chuyên gia quốc tế quá cao, hay là hệ thống bảo mật của anh ta không tốt như anh ta tưởng?
- Có cách nào giải quyết không? – Trác Thiệu Hoa vỗ vai anh ta.
Anh ta trấn tĩnh lại:
- Để tôi cố gắng xem.
- Tôi tin vào năng lực của cậu. – Anh nghiêm túc nhìn anh ta.
Chu Văn Cẩn lẳng lặng ngồi xuống trước máy tính, DiêuViễn vẫn đứng bên cạnh từ nãy bước tới, ngồi xuống bên cạnh anh, sau đó các vị chuyên gia cũng lục tục ngồi xuống.
Sau khi trời sáng, Trác Thiệu Hoa tới gặp ông Trác Minh.
- Bây giờ đã có thể tiết lộ vị chuyên gia kia là ai chưa ạ?
Ông lạnh lùng trả lời:
- Đây là bí mật quân sự.
Hai ngày hai đêm, Chu Văn Cẩn không ra khỏi phòng máy nửa bước. Trác Thiệu Hoa tới thăm anh ta, tâm trạng anh ta đã ổn định hơn nhiều, anh khẽ thở dài.
Ngày thứ ba, Chu Văn Cẩn nói với anh, anh ta đã bắt đầu vá lỗ hổng, cho anh ta thêm một thời gian nữa, hệ thống sẽ hoạt động lại bình thường.
- Tôi đợi tin tốt lành của đồng chí, trung úy Chu!
Buổi chiều Trác Thiệu Hoa có tiết dạy ở Đại học Quốc phòng, lúc Tiểu Dụ đỗ xe, chủ nhiệm khoa đứng trên ban công tòa nhà văn phòng vẫy tay với anh.
- Có một sinh viên mới vào lớp thạc sĩ, quân hàm trung tá, phải làm phiền Thiếu tướng Trác rồi.
Anh thấy hơi khó hiểu, anh không lên lớp nhiều, có gì mà phiền tới anh?
Chủ nhiệm khoa cười cười:
- Cô ấy chỉ đích danh anh làm thầy hướng dẫn.
- Tên gì?
- Lát nữa tôi sẽ đưa cô ấy lên lớp.
Dạy được nửa buổi, ngoài cửa sổ có người điểm danh, anh xoay người ra, bàn tay cầm bút hơi run lên.
- Đây là trung tá Gia Hàng! – Chủ nhiệm khoa mỉm cười giới thiệu.
Anh ngắm nghía người con gái phong thái hiên ngang nhưng đôi mắt lại tinh nghịch đảo không ngừng, thản nhiên gật đầu:
- Tìm một chỗ ngồi đi!
Sau đó, lại quay lại tiếp tục giảng bài.
Bài giảng chưa tới hai mươi phút mà dài đằng đẵng như hai mươi năm, khi tiếng chuông hết giờ vang lên, anh thở hắt ra một hơi.
Thu dọn tài liệu bước ra ngoài.
- Thủ trưởng!
Hơi thở quen thuộc tiến sát lại phía anh.
- Trung tá Gia, có chuyện gì không?
Cô khoái chí cười rinh rích, sau đó chủ động nắm lấy tay anh. Lòng bàn tay cả hai đều ướt sũng mồ hôi, cô siết rất chặt.
- Thủ trưởng, được làm học trò của anh, em sướng điên lên được.
- Trung tá Gia là nhân tài trong quân đội, làm học trò của tôi không thấy ấm ức sao?
- Đúng là hơi ấm ức, nhưng mục tiêu của em không chỉ ở đó. – Cô ranh mãnh nháy mắt với anh.
Anh đang định nghiêm mặt lại, ra vẻ thầy giáo uy nghiêm để lên lớp cho cô một bài về suy nghĩ kỳ quặc này, vừa ngước lên đã thấy sinh viên của cả lớp đang há hốc mồm miệng đứng phía sau.
Anh thở dài, lật tay lại siết lấy tay cô:
- Để tôi giới thiệu với mọi người, đây là Gia Hàng vợ tôi.
Cô gật đầu đầy phóng khoáng:
- Sau này mong được các bạn giúp đỡ.
Nhân lúc các tròn mắt lộp độp rơi xuống đất, anh dắt cô vội vàng đào tẩu khỏi hiện trường.
- Thủ trưởng, nhìn thấy em anh có vui không?
Đúng là cô nhóc con, cứ hỏi mãi những câu ấu trĩ.
- Có gì mà vui? Lúc em đi chẳng nói câu nào với anh, lúc về cũng chẳng thèm thông báo lấy một tiếng. – Anh vờ tức giận.
Cô cắn môi, cúi đầu:
- Đó cũng là bất đắc dĩ mà, thủ trưởng gặp phải chuyện của em thì sẽ xốc nổi. Nếu nói cho anh biết, anh lại làm sai, đại thủ trưởng sẽ không cho chúng ta cơ hội đâu. Cho dù em có ở bên anh, thì vẫn áy náy.
Anh khẽ cười:
- Anh không bình tĩnh đến thế cơ à?
- Yêu một người thì sẽ không. – Cô ngước mặt lên, trong ánh nắng chiều thu đổ bóng, chỉ thấy hàng mi dài của cô chấp chới, dường như mỗi sợi lông mi là một lời khẳng định.
Tim anh rung lên, khàn giọng nói:
- Muốn hôn em quá.
Mặt cô đỏ ửng:
- Ngày… ngày tháng còn dài mà!
- Không đi nữa?
- Không bao giờ đi nữa, sau này em và Phàm Phàm, sẽ mãi mãi ở bên thủ trưởng, được không?
Anh không nói gì, mở cửa xe cho cô.
Điện thoại reo.
Anh vòng qua bên kia xe nghe máy.
- Thủ trưởng, tôi đã vá hết các lỗ hổng, hệ thống đã hoạt động lại bình thường. – Chu Văn Cẩn nói.
- Vất vả rồi, trung úy Chu!
- Là Gia Hàng làm phải không?
- Cậu nghĩ sao?
- Tôi cảm thấy là cô ấy, cô ấy thích tấn công dũng mãnh, đánh úp một lần. Lần này, cô ấy thắng.
- Cậu cũng đâu có thua.
- Tôi đã tìm lại được sự nhiệt tình thời đi học rồi, thực ra có một đối thủ như vậy, là điều rất hạnh phúc, có phải không?
- Tôi rất ngưỡng mộ.
- Thủ trưởng, chúc hai người hạnh phúc.
- Cảm ơn! – Anh nhận ra sự chân thành của Chu Văn Cẩn, có lẽ cậu ta đã nghĩ thông suốt rồi.
- Anh thậm thụt với ai thế? – Gia Hàng ngồi ghế sau cứ ngọ nguậy mãi, đợi anh lên xe đã vội thò đầu sang.