c bổng loại một. Sau khi đón tết ở trấn Phượng Hoàng trở về, Gia Hàng và Giai Tịch gặp nhau, cùng đi thăm người mang thai hộ.
Bụng của cô ta đã nhô rất cao, tay đỡ lưng nói với Giai Tịch, không ngờ mang thai lại vất vả như vậy, cô ta muốn được bù đắp, ít nhất là mười vạn, nếu không cô ta sẽ bỏ đứa bé này.
Gia Hàng vô cùng tức giận:
- Cô dám, chúng tôi có hợp đồng.
Cô gái cười lạnh:
- Hợp đồng thì đã sao, cô định kiện tôi chắc?
Mặt Giai Tịch xám xịt như chì, an ủi cô gái:
- Được, tôi đưa cô tiền, cô đừng làm loạn, coi chừng động đến cái thai.
- Không được, chị làm thế cô ta sẽ càng làm tới. – Gia Hàng nhắc nhở Giai Tịch.
Giai Tịch thở dài:
- Chỉ cần em bé bình an, mọi thứ đều đáng giá.
Tháng ba, trời trong mây đẹp, én nhạn quay về, đường phố Bắc Kinh ngập tràn sắc xuân. Gia Hàng đang liên hệ công ty thực tập, chuẩn bị luận văn tốt nghiệp, nghe ngóng về kỳ thi IELTS.
Đột nhiên nhận được điện thoại của Giai Tịch, nói người mang thai hộ đã biến mất.
Gia Hàng chạy tới căn hộ, mọi dấu vết về cô gái mang thai hộ kia đều đã bị xóa sạch, trong tủ có hai cái bụng bang xốp dùng làm đạo cụ cho diễn viên mang bầu.
Họ hoang mang gọi điện cho ông Lý, điện thoại đã tắt máy. Bắt xe tới, nơi đó giờ là một công ty văn hóa, vừa mới khai trương được hai tháng.
- Cho nên, cô bèn xả thân vì nghĩa lớn? Cái con heo đần này! Thành Công gầm lên như sấm.
- Đồ mặt người dạ thú máu lạnh, liên quan gì đến anh. Tôi nói cho anh biết, chuyện này mà lộ ra nửa lời, tôi sẽ tiêu diệt cả nhà anh. – Giọng Gia Hàng chẳng hề thua kém.
Cũng may chiến trường đã di dời từ quán Mặt trời lặn vào trong xe hơi. Tính năng khép kín của xe hơi rất tốt, trời đất rét mướt, lại muộn như vậy, không ai để ý.
Câu chuyện khá dài, kể hết hơn ba tiếng đồng hồ.
- Cô có bản lĩnh thì tiêu diệt cả thế giới đi. – Thành Công thật muốn phát điên, anh ta đã nghe qua bao chuyện ly kỳ về việc mang thai hộ, kể cả chuyện ở Mỹ có một bà mẹ mang thai hộ con gái mình, nhưng chẳng có chuyện nào lại quá mức tưởng tượng như câu chuyện này, hơn nữa người này vẫn tỏ vẻ trong sáng cao thượng – Cô mới hơn hai mươi tuổi thôi, có biết không, cơ thể quý báu nhất của người thiếu nữ phải dành tặng cho người yêu thương cô ấy tha thiết.
Đôi mắt hẹp dài chất chứa nỗi xót xa và thương tiếc.
- Ha, câu này lại phát ra từ miệng tên Thành lưu manh nhà anh, thật khiến tôi sửng sốt. Nếu anh thật sự nghĩ như vậy, thì đã chẳng suốt ngày làm kẻ đầu têu gây họa rồi.
Thành Công tức tối thở hồng hộc:
- Heo, cô cũng là người tùy tiện như bọn họ sao?
- Thành lưu manh, tôi thật sự không hiểu anh đang gầm rú vì cái gì? Tôi làm sai điều gì sao? Tôi không tùy tiện lên giường với người khác, cũng không bán mình vì tiền. Bạn bè gặp hoạn nạn, tôi giúp một tay, thế thôi. Anh không có chút tình người nào sao? Nếu bạn anh cần được hiến máu, mà anh lại vừa vặn có nhóm máu thích hợp, anh sẽ khoanh tay đứng nhìn à?
- Hai chuyện này có thể đem so với nhau sao?
- Tôi cho là được.
Thành Công tức tối đến nghẹt thở, anh ta nhắm mắt lại, tay siết chặt thành nắm đấm, cố kìm chế mong muốn xông lên bóp chết Gia Hàng.
- Heo, nếu chỉ là giúp một tay, tại sao phải kết hôn với Thiệu Hoa? – Thành Công mở mắt ra, lạnh lùng nhìn cô.
- Ờ, đó lại là một chuyện khác. – Gia Hàng nhìn lại anh ta, không hề nao núng.
- Nói!
- Chuyện sắp kết thúc có gì mà nói. – Gia Hàng nhìn điện thoại, đã mười một giờ hơn, còn mấy chục phút nữa là sang năm mới, cô không muốn mang theo tâm trạng phiền muộn này.
- Nghĩa là sao?
- Không liên quan đến anh.
Bốn mắt nhìn nhau, không ai chịu nhường ai.
Tiếng chuông điện thoại phá vỡ bầu không khí cứng nhắc trong xe, Trác Thiệu Hoa gọi.
Thành Công đanh mặt nói ra địa chỉ, sau đó hai tay bắt chéo, môi mím chặt, không chịu lên tiếng.
Gia Hàng buồn bực ngồi nghịch ngón tay.
Khi ý nghĩ mang thai hộ bật ra trong đầu, không trải qua băn khoăn đau khổ, cũng chẳng có cân nhắc đắn đo.
Bốn mươi lăm vạn tệ, với một cô gái hai mươi tuổi lớn lên ở phố núi Phượng Hoàng, là một con số khổng lồ.
Khi còn nhỏ, cô là thủ quỷ tí hon trong nhà.
Cửa hàng một năm kiếm được mấy nghìn là bố mẹ cô đã cười không khép miệng lại được.
Bốn mươi lăm vạn là bốn trăm năm mươi lần của mấy nghìn.
Gia Doanh làm ở ngân hàng, lương cứng mỗi tháng là bốn nghìn tệ, sau đó làm bao nhiêu hưởng bấy nhiêu. Cô đã nghe chị hai và anh rể nói về tình hình chi tiêu trong nhà, nếu không có việc gì đột biến, một tháng thuận lợi, hai anh chị có thể tiết kiệm được một hai nghìn tệ đã là rất tốt rồi.
Cuộc đời đầy rẫy hiểm nguy, lúc nào cũng có thể xảy ra sự cố. Một năm có thể dành được bao nhiêu?
Bốn mươi lăm vạn tệ của Giai Tịch ở đâu mà có, cô chưa từng hỏi. Nếu có thể có được đứa con của riêng mình, nói như Lâm Giai Tịch, cái giá trên trời cũng xứng đáng.
Tiếc là tiền mất, con không.
Hai cú sốc một lúc, khiến Lâm Giai Tịch ngã quỵ. Vốn đã là một người yếu ớt, giờ như đóa hồng táp sương, cành lá héo rũ, tàn tạ.
Một cơn cảm lạnh, ốm nửa tháng trời. Chị ta nằm trên giường bệnh, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch vùi trong chiếc gối trắng như tuyết, không ai là không xót xa.
Cô ngồi bên giường bệnh, âm thầm tự trách mình.
Nếu lúc đầu không phải cô tìm thấy trang web đó, nếu khi ký hợp đồng có thể thận trọng hơn một chút, nếu cô nhắc nhở Giai Tịch cùng đi khám thai với kẻ mang thai hộ, những chuyện này đã có thể tránh được.
Giai Tịch mụ mị vì vui mừng, lẽ ra cô nên tỉnh táo.
Giai Tịch gượng cười với cô, nói không sao, mỗi lần ngã là một lần bớt dại, lần sau chúng ta sẽ không mắc sai lầm này nữa.
Cô ở trong nhà vệ sinh, nghe thấy Giai Tịch ở ngoài gọi điện cho bạn, hỏi xem có thể vay chút tiền không.
Cô nhìn bóng mình trong gương, tóc lòa xòa dựng lên từng sợi, khóe môi mím chặt, ánh mắt nhíu lại đầy kiên định, như đang quyết định một điều gì trọng đại.
Nếu cô đã quyết định điều gì, kế hoạch sẽ vô cùng chu toàn, không thể sai sót.
Kết thúc kỳ bảo vệ luận văn, cuộc đời sinh viên của cô kết thúc một cách hoàn hảo.
Cô tìm thầy giáo hướng dẫn, nói dùng thời gian một năm để đi làm, kiếm tiền đi du học, đồng thời thi IELTS. Thầy giáo nói sắp đặt như thế rất tốt.
Những lời này, cô cũng dùng để nói với chị Gia Doanh. Cô còn nói đã tìm được việc ở Nam Kinh, tiền lương rất khá.
Gia Doanh nói va vấp với thực tiễn cũng tốt, nhưng không được chăm chăm lo đến tiền, chị và anh rể sẽ lo tiền du học cho cô. Nhưng chị nhất thời cũng chưa lấy ra được, cũng cần thời gian một năm để chuẩn bị.
Gia Hàng hẹn Giai Tịch đi uống trà.
Họ uống trà bạc hà mật ong, vị trà mát lạnh.
Lâm Giai Tịch lấy ra một tờ giấy, trên đó có tên và địa chỉ của mấy công ty, tên và số điện thoại của người liên hệ:
- Mấy công ty này có thành tích tốt nhất trong IT, chị đã giới thiệu em với bọn họ, bọn họ đều muốn có em, quan trọng là em muốn vào đâu thôi.
Gia Hàng gấp tờ giấy lại, lắc đầu:
- Cảm ơn chị, chuyện công việc em đã sắp xếp rồi.
Cô đã bắt tay vào thiết kế Lệ nhân hành, tin rằng sẽ có thị trường tốt, cũng sẽ thu được món tiền hậu hĩnh, giúp cô đi du học cực kỳ sung túc.
Hàng mi dài của Giai Tịch khẽ rung lên, ân cần gật đầu:
- Vậy thì tốt, nhưng không được tự làm khổ mình.
Gia Hàng cười:
- Đương nhiên.
Giai Tịch gắp cho cô một miếng bánh đậu xanh:
- Em đi làm rồi, chúng ta sẽ không thể gặp nhau thường xuyên như bây giờ nữa, nhưng nhớ gọi điện nhé.
Cô mỉm cười không đáp, chậm rãi nuốt miếng bánh trong miệng xuống.
- Giai Tịch. – Lúc Giai Tịch cầm hóa đơn lên định gọi phục vụ tới tính tiền, cô nắm tay chị ta lại, khuôn mặt trẻ trung toát ra vẻ nghiêm túc. – Không cần tìm người khác nữa, em… sẽ mang thai hộ chị.
Tưởng rằng chỉ là một chuyện nhỏ nhặt nằm trong khả năng mình, lúc nói ra, từng chữ nặng nghìn cân.
Giai Tịch há hốc mồm sửng sốt.
- Như thế ít nhất cũng sẽ không bị lừa. – Cô cố tình nói đùa. – Nhưng em có ba điều kiện, một là đây chỉ là giúp đỡ đơn thuần, không được nhắc tới chuyện tiền nong; hai là, em sẽ không gặp mặt chồng chị; ba là, sau khi em bé ra đời, em sẽ ra nước ngoài, chúng ta… đừng liên hệ với nhau nữa. Nếu một ngày nào đó em về nước, tình cờ gặp nhau trên đường, cũng đừng chào hỏi.
Trong nháy mắt, nước mắt đã ngập trên mi Giai Tịch, chị ta lắc đầu:
- Không được, Hàng Hàng, chị không thể ích kỷ như vậy được, như thế không công bằng với em.
- Bởi vì chị là bạn em, nên em mới bằng lòng. Chị không tin tưởng chất lượng tử cung của em hả? – Cô le lưỡi đùa cợt, mặt nóng bừng, nhưng tay lại lạnh ngắt.
- Hàng Hàng… – Giai Tịch ôm lấy cô khóc không thành tiếng – Vậy hãy để chị dốc chút sức lực cho em, được không?
- Chị đã làm rồi.- Nếu không nhờ Giai Tịch, giờ này cô vẫn còn lạc đường.
- Học phí du học của em, chỗ ở bên nước ngoài, trường học nào để chị lo hết.
- Không được. – Gia Hàng lắc đầu.
- Vậy chị từ chối sự giúp đỡ của em. Em vốn không coi chị là bạn, tại sao chỉ có thể là em giúp chị, mà chị lại không thể giúp em?
Gia Hàng chống cầm ảo não.
- Em thích Havard phải không? Tiền thuê nhà gần Havard không hề rẻ, cứ cho là em ở nước ngoài ba năm, chi phí sinh hoạt trong ba năm chị sẽ trả toàn bộ, học phí thì em tự trả, thế nào? – Giai Tịch lắc lắc tay cô, năn nỉ đầy tội nghiệp.
Cô bất đắc dĩ cười cười.
- Hàng Hàng, quen với em là may mắn lớn nhất của cuộc đời chị. – Giai Tịch ôm chặt lấy cô.
Hôm tốt nghiệp, cô đánh bóng chuyền với bọn đàn em suốt nửa ngày, mệt rã rời. Buổi tối tụ tập với bạn bè, là Ninh Mông vác cô đi.
Cô uống say, về ký túc nồn liền ba bãi.
Lần thứ ba từ nhà vệ sinh đi ra, thần trí đã tỉnh táo hơn chút ít, Ninh Mông và Tiểu Ngải đang ngáy pho pho. Cô nhẹ nhàng kéo rèm cửa, phòng để nước đối diện vẫn đang sáng đèn.
Nhớ lại cảnh Ninh Mông cầm ống nhòm nhìn trộm bên đó, cô bật cười khanh khách.
Ninh Mông nói sau khi Chu sư huynh đi, phòng nước không còn xuất hiện anh chàng đẹp trai nào nhìn cho sướng mắt nữa.
Háo sắc, đúng là háo sắc!
Cô xoay người lên giường, tựa vào thành giường, lặng lẽ mở máy tính xách tay rồi đăng nhập QQ. Havard và Bắc Kinh chênh lệch nhau khoảng mười hai giờ đồng hồ, bên đó bây giờ đang là buổi chiều.
QQ của Chu Văn Cẩn đang sáng, status của anh là: Tới hôm nay, tôi mới biết được và mất cũng như hình với bóng.
Cô tắt tiếng, nhấn chuột vào biểu tượng của anh, xóa đi.
Ngoài cửa sổ đêm đã dần tan, phương đông ửng lên một quầng sáng bạc, nắng mai nhàn nhạt đánh thức thành phố đang say ngủ, một ngày mới lại bắt đầu.
- Gia Hàng! – Vai bỗng bị vỗ khẽ một cái, Gia Hàng mở choàng mắt, phát hiện mình lại ngủ thiếp đi.
Trác Thiệu Hoa bám vào cửa xe, anh đứng ngược sáng, không nhìn rõ nét mặt. Ngược lại, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của Thành Công lại hết sức rõ ràng.
- Về nhà thôi! – Anh giơ cánh tay lên cao, chắn cửa xe để cô khỏi bị đập đầu vào.
- Ờ! Lưu… Bác sĩ Thành, tạm biệt, cám ơn bữa cơm của anh. – Gia Hàng ném cho Thành Công một cái nhìn đầy ẩn ý, ý bảo anh ta đừng có quên lời hứa của mình.