Hạ Hiểu Úc chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, nén giận.
Ai bảo cô không thường đi học, người quen biết lại không nhiều, chỉ còn có một Giang Thành Bân tin cậy, cô lại không nghĩ cùng những người khác lui tới, quen biết bạn học mới, chỉ có thể tiếp tục nhẫn nại hành vi rõ ràng háo sắc của Giang Thành Bân.
Tuy nói như thế, Hạ Hiểu Úc không cam lòng không muốn đình chỉ công kích sau lưng Du Chính Dung, Giang Thành Bân vẫn là rất đạo nghĩa cùng đàn chị hợp tác thật tốt.
Cô không nghĩ khi đi học, Giang Thành Bân liền giúp cô sao chép bút ký, lấy bài giảng. Hai người một tổ báo cáo, Giang Thành Bân cũng thật sự tìm tư liệu, để cho Hạ Hiểu Úc sửa sang lại, viết đại cương.
Bọn họ luôn luôn hợp tác khăng khít tuy rằng cãi nhau ầm ĩ, bất quá những năm gần đây hai người cảm tình vẫn tốt lắm, đối lẫn nhau cũng đặc biệt hiểu biết, quả thực…… giống như chị em gái.
Cho nên một thời gian về sau Giang Thành Bân vẫn còn nhắc đến Du Chính Dung, không có dời đi đối tượng háo sắc, điều này làm cho Hạ Hiểu Úc có điểm kinh ngạc.
“Cậu hiện tại vẫn mê anh ta a ? Như thế nào còn không có thay đổi người ?” Cô kinh ngạc hỏi.
“Ân, thầy Du thật sự tốt.” Giang Thành Bân khi nói đến Du Chính Dung, trên gương mặt trắng nõn sẽ xuất hiện biểu tình say mê.“Lại nhã nhặn lại có khí chất, em đối với người như thế này thật không có cách.”
“Cậu trước kia coi trọng ai trong lời nói đều giống nhau như thế.” Hạ Hiểu Úc cười nhạt,“Huống chi, lần này……”
“Chị lại mắng thầy Du sao ?” Giang Thành Bân vẻ mặt đề phòng nhìn cô,“Được, vậy chị tự mình đi theo thầy thảo luận chuyện báo cáo đi, em không giúp.”
“Uy ! Cái gì kêu giúp ? Báo cáo cậu cũng có phần, điểm cũng không phải một mình tôi lấy.”
“Em mặc kệ, em chịu đủ chị rồi, thật không biết vì sao chị lại thấy thầy không vừa mắt như vậy !”
Có lẽ là ghen đi, Giang Thành Bân nhìn ra được Du Chính Dung đối Hạ Hiểu Úc có khác thuường, chẳng hề để ý Hạ Hiểu Úc, cũng có dị thường không được tự nhiên.
Cậu chính là mất hứng.
Cho nên lần này, dù là theo thầy khác thảo luận báo cáo cũng sẽ không nhìn thấy Du Chính Dung, chuyện này liền quăng cho đàn chị, cho cô nếm một chút mùi vị đau khổ, tốt lắm, chính mình cũng vui vẻ thoải mái.
Kết quả, thực rất ầm ỹ, Hạ Hiểu Úc phải đem tư liệu báo cáo, đúng hẹn đi vào phòng giáo viên, đi tìm thầy giáo thảo luận.
“Trần Tín Hòa…… Trần Tín Hòa……” Cô đứng ở lầu một dãy hành lang phía trước, cố gắng tìm dãy số phòng nghiên cứu của thầy giáo.
Chỉ đổ thừa chính mình thích tới thì tới, đi học cũng không thường xuyên lên lớp, mới có thể đến bây giờ cũng không biết phòng nghiên cứu thầy giáo ở nơi nào, lại nên đi như thế nào.
Vốn những chi tiết này đều dựa vào Giang Thành Bân giúp cô chuẩn bị, cô chỉ cần phụ trách cuộc thi, viết báo cáo là tốt rồi, không nghĩ tới vì một Du Chính Dung mà làm cho bọn họ chị em xung đột.
Thật giận…
“Hắc, thật sự là khách ít đến.”
Tiếng nói, mỉm cười kia, như thế nào quen thuộc như thế ? Lại ẩn ẩn có cảm giác thật giận……
“Tìm không thấy phòng nghiên cứu sao ? Muốn tìm vị thầy giáo ấy ?” Tiếng nói trầm ổn dễ nghe, còn tiếp tục nói,“Sẽ không phải muốn tìm tôi đi ? Tôi ở 313.”
Hạ Hiểu Úc vừa quay đầu lại, quả nhiên chính là cái tên đáng giận Du Chính Dung !
Anh hôm nay ăn mặc thực chỉnh tề, áo sơmi trắng, quần tây đậm màu, còn thắt caravat màu xám, thoạt nhìn lại phong độ. Trên mặt anh tuấn vẫn như cũ tươi cười chân thành, đôi mắt sau kính mắt ôn hòa nhìn cô.
Lại là cái loại cảm giác khẩn trương không thoải mái này làm cho Hạ Hiểu Úc rất muốn bỏ chạy đi.
Vì sao oan gia ngõ hẹp lại gặp được anh ta !
Du Chính Dung thanh thản tay đút trong túi quần, thần sắc tự nhiên đến gần.
Thời gian vào học, trên hành lang trống rỗng chỉ có bọn họ hai người. Anh càng bước càng gần, Hạ Hiểu Úc lại càng cảm thấy cổ họng khô nóng, cô hít sâu một hơi, lui từng bước, vẻ mặt đề phòng.
“Tôi muốn tìm thầy Trần Tín Hòa.” Cô lên tiếng trước.
“Nga ?” Du Chính Dung nhướng mi lên, mặt đẹp làm cho người ta tim đập nhanh hơn. Anh cười cười nói : “Tìm Trần lão sư có chuyện gì ?”
“Muốn thảo luận báo cáo học kỳ này.”
Hạ Hiểu Úc vốn muốn nói “Liên quan gì đến thầy”, bất quá nói đến đầu lưỡi vẫn là nuốt trở về.
Vẫn là không muốn đắc tội thầy giáo, tuy rằng anh đã chấm dứt không còn dạy tiếp nửa, bất quá lại nói như thế nào, thành tích học kỳ cũng có một phần là của anh nha.
Huống chi đắc tội anh, ai biết cái người ủng hộ Giang Thành Bân kia cuối cùng sẽ độc hại cô như thế nào.
“Báo cáo học kỳ a, có thể theo tôi thảo luận, dù sao tìm người thầy nào thảo luận đều có thể. Đề mục của các em không phải làm di tích thứ mười ba cùng hệ thống cung cấp nước uống gì đó sao ? Đến đây đi, tôi có thể cho em một chút ý kiến.”
Hạ Hiểu Úc vẫn đang há hốc mồm, chỉ có thể lăng lăng nhìn vẻ mặt sung sướng ý cười của Du Chính Dung.
“Nhưng là chúng tôi đã hẹn cùng Trần lão sư……”
“Không quan hệ, tôi đi nói với anh ta một tiếng là được rồi.” Du Chính Dung xoay người, làm tư thế “Mời”, cười dài chờ cô.
Cô chỉ cảm thấy một trận xấu hổ xông lên mặt, còn muốn chạy nhưng đi không xong, muốn đi theo lại không cam lòng, vẻ mặt cứng đờ ở nơi đó, tiến thoái lưỡng nan.
“Hay là em muốn nói ở trong này ? Cũng có thể, đem tư liệu lấy ra đi.” Du Chính Dung thấy cô không chịu động, lại là vẻ mặt quật cường, cố ý nói như vậy.
Nơi này ? Tuy rằng hiện tại trên hành lang không có người, nhưng chờ một chút khi đến giờ nghỉ dạy nhất định sẽ có người đến người đi, cô cũng không nên !
“Tôi…… vậy đi thôi.”
Mãi cho đến vào phòng nghiên cứu, Hạ Hiểu Úc vẫn là thực không cam lòng nguyện.
Du Chính Dung quả nhiên đi qua phòng kế bên, cùng một thầy giáo khác chào hỏi sau mới trở về.
Anh cúi đầu lật xem bản báo cáo đã chỉnh sửa của cô, một mặt nhẹ nhàng bâng quơ hỏi : “Khóa này không thú vị như vậy sao ? Mỗi lần nhìn đến em, cũng không thật là bộ dáng vui…… Vẫn là, em đối con người của tôi có ý kiến sao ?”
Nghe một chút ! Đây là vấn đề gì ? Chẳng lẽ cô là học sinh có thể trực tiếp thừa nhận, nói “Vâng” Sao ?
Hạ Hiểu Úc thông minh lựa chọn trầm mặc không nói, bắt đầu xem phòng nghiên cứu.
Này gian phòng nghiên cứu không tính nhỏ, bất quá cảm giác có thể coi như chỉnh tề, đồ vật cũng rất ít. Trên bàn, trên tường đều không có ảnh chụp hoặc tranh vẽ, sạch sẽ, chỉ có một giá sách có một chậu diệp thực vật, xanh mượt.
“Đó là nghiên cứu sinh của tôi mang đến, thấy xinh đẹp không ?”
Nghe anh nói như vậy, cô lại hoảng sợ, triệu hồi tầm mắt, phát hiện Du Chính Dung chống má, đang nhìn cô cười, căn bản không có đang nhìn báo cáo.
Cặp mắt ôn nhu kia, đuôi mắt còn có chút nếp nhăn tinh tế trên mặt khi cười, thoạt nhìn càng sâu thẩm.
Cửa sổ mở ra, phòng nghiên cứu thông gió tốt, đột nhiên làm cho cô có điểm không thở được, đứng ngồi không yên đứng lên.
Đều là anh ta, đều là lỗi người đàn ông này !
“Làm sao vậy ? Có vấn đề gì sao?” Anh còn mỉm cười hỏi nói.
“Thầy rốt cuộc…… vì sao……” Hạ Hiểu Úc nhịn không được hỏi ra nghi hoặc trong lòng,“Vì sao muốn như vậy ?”
“Thế nào ?”
“Chính là…… Luôn gây cho tôi phiền toái!” Cô thốt ra.
Du Chính Dung bị cô hỏi như vậy, thu hồi ý cười ôn hòa ngay lập tức, sắc mặt nghiêm.
“Tôi không có khiến em phiền toái.” Anh thật lòng nói.
“Vậy thầy vì sao…… Thái độ kỳ quái như vậy ?” Cô mới không tin truy vấn.
Anh bứt lên khóe miệng, khẽ cười, vẻ mặt kia…… Làm người ta tim đập.