, Minh Thành Hữu để áo khoác ở một bên trên ghế sofa , áo sơ mi màu trắng cùng với quần tây màu đen, màu sắc đơn giản phối hợp, hết lần này tới lần khác nhìn thấy người đàn ông này có khí chất không giống người thường.
Hắn đứng khuất bóng, chỉ thấy ánh sáng rải đầy hai bên vai, động tác tay nhẹ nhàng. Lúc này hắn không phải là Minh Tam Thiếu cường ngạnh thủ đoạn trên thương trường. Phó Nhiễm thất thần trong chốc lát, đến khi ánh mắt Minh Thành Hữu nhìn lại, lúc này cô mới ra vẻ bình thường.
Phòng bệnh Vip rất tốt, trong phòng ăn cần đồ gì cũng đều có.
Minh Thành Hữu lấy thức ăn đóng gói bỏ vào lò vi sóng đun nóng, món ăn được bày hơn nửa bàn ăn, thấy Phó Nhiễm ăn nhiệt tình, hắn tranh thủ kể công.
" Ở siêu thị người ta nói cho anh biết đầu tiên phải bỏ gạo kê ngâm vào nước sôi, như vậy mới không cháy nồi. Mùi vị thế nào?"
"Cháo còn có thể có mùi gì sao?"
Phó Nhiễm giương mắt lên, thản nhiên trả lời.
Vẻ mặt của Minh Thành Hữu đang sáng láng dần tối lại, Phó Nhiễm cũng biết mình hơi vô duyên, cô nén
"Được rồi, hương vị rất tốt."
Minh Thành Hữu dùng đôi đũa trong tay gõ nhẹ chén của Phó Nhiễm.
"Nói thật, anh chưa từng thấy qua phụ nữ nào không có lương tâm giống như em."
Cháo gạo kê thuận lợi nuốt qua cổ họng xuống bụng, Phó Nhiễm ngẩng đầu lên, sắc mặt như cũ, lúc này mới chịu mở miệng nói chuyện, lại bị Minh Thành Hữu nói trước một bước.
"Phó Nhiễm, chúng ta bắt đầu lần nữa đi?"
Giọng nói vẫn bình thường nhưng rất mạnh mẽ, Minh Thành Hữu đặt đôi đũa trong tay xuống, hai mắt chăm chú nghiêm túc nhìn về phía Phó Nhiễm.
Trái ngược lại với thái độ của hắn, Phó Nhiễm căng thẳng siết chặt chiếc đũa, như có gì đó nghẹn ở cổ họng, cô cúi đầu im lặng không nói.
Mơ hồ nghe được tiếng thở dài của Minh Thành Hữu, một lúc lâu sau, hắn lại tiếp tục mở miệng.
"Vậy anh đổi qua cách nói khác. Phó Nhiễm, chúng ta yêu nhau đi?"
Cũng không để ý phản ứng của Phó Nhiễm, hắn nói thẳng ra.
"Hai chúng ta bắt đầu là do có hôn ước, dù sao sống cùng một chỗ cũng chưa có tình cảm với nhau. Không giống như những người khác, đầu tiên là yêu nhau sau đó mới phát triển như vậy. Phó Nhiễm, chúng ta thử bắt đầu nói về chuyện yêu nhau đi."
Phó Nhiễm dùng muỗng khuấy cháo trong chén.
"Minh Thành Hữu, nếu anh không xuất hiện trong cuộc sống của tôi, chúng ta sẽ có thể có cuộc sống đơn giản. Thật sự, chúng ta không liên quan đến nhau, tương lai về sau có rất thứ chúng ta không muốn cũng
"Nếu như nhất định không thoát khỏi, phải đối mặt sớm hay muộn cũng đều giống nhau."
Chẳng lẽ cũng giống như báo ứng, không phải là không báo ứng, chỉ là thời gian chưa tới sao?
Thấy Phó Nhiễm không lên tiếng, Minh Thành Hữu cầm đũa gắp rau cho cô.
"Có phải em đang băn khoăn điều gì phải không?"
Cô như có điều suy nghĩ xuất thần, một lúc sau lại lắc đầu.
" Không phải."
Minh Thành Hữu vẫn không ngừng truy hỏi, ăn xong cơm tối, Phó Nhiễm đứng dậy chuẩn bị thu dọn, hắn đẩy tay cô.
"Để đấy đi! Chút nữa sẽ có người đến dọn dẹp ."
Hắn thật đúng là khiến nơi này trở thành khách sạn nghỉ ngơi.
Phó Nhiễm vén ống tay áo lên, dùng chân mở nắp thùng rác, rất nhiều món ăn còn chưa động đũa, thật sự lãng phí. Minh Thành Hữu thấy cô đang bị đau lại phải dọn dẹp, đương nhiên không chịu được, trên mặt hắn bày ra vẻ không tình nguyện, trong miệng lại nói.
" Em đi nghỉ ngơi đi, để anh dọn dẹp."
Phó Nhiễm thấy hắn vén tay áo lên, cô lùi lại bên cạnh, chỉ chỉ chén cháo đã ăn hết và vài món ăn còn dư lại.
"Những thứ này đều phải rửa sạch sẽ sau đó để về chỗ cũ."
Minh Thành Hữu không để ý, đầu tiên là đem toàn bộ thức ăn còn dư lại bỏ vào thùng rác, Phó Nhiễm nhìn thấy hắn bận rộn đi qua đi lại, cô dựa vào mép bàn, trong lòng có cảm giác bình yên cùng thỏa mãn không nói
Nghe nói con người lúc sinh bệnh sẽ rất yếu ớt, cô lắc đầu cười khẽ, cô bị thế này cũng chưa thể tính ngã bệnh được.
"Em cười gì?"
Bất ngờ, giọng nói không vui của người đàn ông lọt vào trong tai.
"Nhìn bộ dáng này của anh buồn cười lắm hay sao?"
Độ cong khóe miệng cô từ từ kéo ra, đúng là cười hết sức vui vẻ.
"Tôi vốn là không muốn cười anh, thật đấy. Tại sao anh lại chột dạ?"
Minh Thành Hữu xoay người, mở nước ấm rửa bát.
"Anh có gì phải chột dạ chứ?"
Phó Nhiễm mặc dép đi đến bên người hắn, chén cùng một đống đồ lớn bị bày trong bồn rửa tay, Phó Nhiễm đưa ngón tay chỉ một cái chén trong đó.
"Không phải rửa như vậy".
Ngón trỏ cô chọc lên mu bàn tay Minh Thành Hữu, muốn làm mẫu cho hắn xem, bàn tay Minh Thành Hữu thừa dịp cầm ngón tay cô, tay kia đẩy trán cô ra.
"Đi ra ngoài."
Ngón tay dính đầy dầu mỡ .
Phó Nhiễm kêu lên.
"Mặt của tôi, anh làm gì thế này!!"
Minh Thành Hữu dọn dẹp xong nhìn xung quanh không có thấy bóng dáng Phó Nhiễm đâu, trong phòng vệ sinh truyền đến tiếng nước chảy, hắn đi tới cửa, thấy Phó Nhiễm đang đưa hai tay xuống nước ấm vục nước lên rửa mặt, nước đọng thuận theo cánh tay chảy vào ống tay áo trong, nửa ống tay áo đều ướt đẫm.
Minh Thành Hữu nhân thể chen đến bên cạnh Phó Nhiễm.
"Làm gì vậy?"
"Bẩn chết, trên mặt đều là dầu mỡ."
Phó Nhiễm nhắm mắt lại, lúc ngẩng đầu Minh Thành Hữu mới phát hiện trước ngực cô cũng ướt một mảng lớn.
"Em là bệnh nhân đi qua đi lại làm gì?"
Minh Thành Hữu đẩy tay của cô ra.
"Anh rửa giúp em."
"Không cần."
Phó Nhiễm còn nhớ rõ là tay của hắn mới vừa rửa chén xong.
"Anh đã dùng dung dịch rửa tay rửa sạch rồi."
Minh Thành Hữu mở vòi nước, Phó Nhiễm bướng bỉnh lắc đầu, nhắm mắt lại đưa tay với khăn lông.
Minh Thành Hữu cố tình đưa hai tay ra sờ soạng hai má cô.
"Đúng không, chính em cũng cảm thấy sạch sẽ."
" Minh Thành Hữu."
"Gào cái gì mà gào, cứ rửa đi."
Minh Thành Hữu cầm lấy cánh tay Phó Nhiễm kéo cô trở về bồn rửa tay, tay kia đặt nhẹ phía sau cổ cô.
"Hạ thấp xuống."
Lòng bàn tay vốc nước ấm phủ lên mặt cô, Phó Nhiễm ngừng thở, động tác của Minh Thành Hữu lại dịu dàng đến không ngờ, hắn vén tóc Phó Nhiễm hướng ra sau gáy, lấy khăn lông lau sạch sẽ từng giọt nước đọng trên gương mặt cô.
Cô mở mắt ra, đưa tay nhận lấy khăn lông đi ra ngoài, lúc này trời cũng không muộn lắm, Phó Nhiễm đứng ở phía trước cửa sổ trong phòng bệnh nhìn ra ngoài, tuyết tích lại trên cửa sổ khá dày, mãi không thấy Minh Thành Hữu đâu, Phó Nhiễm kéo màn cửa sổ ra mới nghe thấy tiếng bước chân, đã thấy hắn giống như đã tắm rửa xong, thay bộ đồ ngủ vừa mua.
Sắc mặt cô hơi thay đổi, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ vặn vẹo.
"Buổi tối tôi không cần phải truyền nước biển, anh có thể về đi."
"Nơi này thoải mái giống như khách sạn ấy, nói cho cùng thì vẫn còn có tuyết rơi bên ngoài, nếu gặp sự cố em sẽ chịu trách nhiệm sao?"
Minh Thành Hữu vẫy vẫy đầu, nước đọng vẩy ra cả trên mặt Phó Nhiễm, hắn đứng ở trước cửa sổ, bông tuyết tuôn rơi xuống vẫn như cũ, che giấu huyên náo cùng phồn hoa vốn có của thành thị, đem diện mạo mọi vật trở lại trạng thái như cũ.
"Vậy anh lại mở một phòng đi."
"A…"
Dường như Minh Thành Hữu không thể nhịn cười mở miệng.
"Thật coi bệnh viện là khách sạn rồi, em yên tâm, em là bệnh nhân anh sẽ không làm gì em đâu, với lại nơi này lại không chỉ có một cái giường."
Minh Thành Hữu đưa tay chỉ ra cửa.
"Phía ngoài phòng nghỉ còn có giường."
Phó Nhiễm nghe vậy, đành phải thôi, có lẽ tranh luận không thay đổi chút nào. Truyền nước xong, cánh tay cũng không thấy đau lắm, Phó Nhiễm ngồi xem ti vi trên ghế sofa, Minh Thành Hữu cầm lấy điều khiển từ xa đổi kênh, Phó Nhiễm đưa tay lấy lại, đổi vài kênh, vừa lúc một kênh đang phát bộ phim mới Lee Jun Ki đóng sau khi xuất ngũ "Arang and the Magistrate."
Minh Thành Hữu ngó qua một cái.
"Tên phim này có ý nghĩa gì?"
Phó Nhiễm lười phải giải thích cho hắn.
"Anh lại không thích xem phim Hàn."
Minh Thành Hữu lấy dao ra gọt trái cây, cầm quả táo bắt đầu gọt vỏ.
"Xem phim dài tập thật đáng ghét, đổi kênh đi."
Phó Nhiễm co hai đầu gối lại, đem điều khiển từ xa đặt sau lưng.
"Tôi là bệnh nhân."
Hắn cũng ngoan ngoãn không nói thêm gì nữa, chỉ chăm chú ngồi bên cạnh cực kỳ nghiêm túc đối phó với trái táo trong tay, Phó Nhiễm len lén nhìn một cái, ngôn tình tiểu thuyết luôn miêu tả nam chính anh tuấn phong độ vì muốn hồng nhan cười một tiếng nên cắt được hết vỏ trái táo, còn có thể nồng nàn chân thành nói với nữ chính.
"Em yêu, cái này giống như tình yêu của chúng ta, sẽ từ đầu cho tới cuối."
Nhưng ai có thể nói cho cô biết, Minh Thành Hữu lúc này là đang gọt vỏ táo hay là đang gọt hạt táo đây, hắn cúi đầu ngược lại bộ dáng rất nghiêm túc, Phó Nhiễm nhìn hắn chà đạp trái táo đến không còn ra hình dáng gì nữa, ánh mắt đồng tình cùng Minh Thành Hữu đột nhiên nâng tầm mắt lên chạm vào nhau.
Phó Nhiễm thấy hắn bỏ dao gọt trái cây trong tay ra, tay phải đưa tới.
"Cho em.
Thật sự là không quá nhấn mạnh, cũng thật sự không phải là cô muốn nói giảm trình độ của hắn, nhưng, thật sự vẫn còn dư lại hạt táo.
Được rồi.
Phó Nhiễm nhận lấy.
"Cảm ơn."
Vừa lúc cô ăn no bụng, có thể ăn trái cây sau khi ăn xong.
Phó Nhiễm xem ti vi, thấy từng giây từng phút thời gian trôi qua, cô bỏ Minh Thành Hữu lại quay về giường nằm, trong phòng trừ đi tiếng nói của người dẫn chương trình thế giới động vật sau khi đổi kênh ra, giống như không nghe thấy động tĩnh khác.
Phó Nhiễm cuốn chăn mền lại.
Cứ nói là tuyết rơi không có tiếng động, kỳ thật chỉ cần chú ý lắng nghe, có thể nghe thấy tiếng tuyết rơi.
Cho dù trong phòng có hệ thống sưởi, nhưng lúc Minh Thành Hữu vén chăn lên chui vào Phó Nhiễm vẫn có thể có cảm giác là thân thể run lên, cô nhanh chóng mở mắt, lạnh lùng nói.
"Anh làm gì vậy?"
Minh Thành Hữu đưa tay ôm chặt cô.
"Bên ngoài lạnh quá, vẫn là trong chăn thoải mái hơn."
"Phòng nghỉ có giường."
"Nhưng không có người làm ấm chăn cho anh."
Phó Nhiễm vừa nghe, bắt đầu thấy tức giận, tay phải cầm gối đầu lên đánh hắn.
"Anh coi tôi như người làm ấm chăn
Minh Thành Hữu đưa tay ra ngăn lại.
"Anh sai rồi."
Hắn đoạt lấy chiếc gối Phó Nhiễm đang cầm.
"Tay em còn đau, đừng làm bậy."
"Đi xuống."
"Anh không đụng vào em."
Phó Nhiễm giơ chân lên, Minh Thành Hữu trở tay không kịp thiếu chút nữa ngã từ trên giường ngã xuống, Phó Nhiễm lại duỗi cánh tay bị đau ra đẩy hắn một lần nữa.
"Đi xuống!"
Bị phụ nữ đuổi từ trên giường xuống, đây là lần đầu.
Minh Thành Hữu đành phải trở về trên ghế sofa tiếp tục xem ti vi.
Phó Nhiễm không hề tin tưởng hắn, cô mở mắt nhìn hướng trần nhà chằm chằm, mí mắt càng ngày càng trĩu xuống, thấy hắn coi như cũng thành thật, cuối cùng không chống lại được cơn buồn ngủ kéo tới.
Sau nửa đêm, lờ mờ nghe thấy tuyết vẫn còn rơi, không nghe thấy tiếng động nào bên tai, tiếng ti vi không còn, cô ngủ đến mơ hồ xem ra là Minh Thành Hữu cũng đi ngủ.
Trong lúc ngủ Phó Nhiễm luôn coi chừng cánh tay bị đau, cô lật người, cảm giác có hơi thở nóng rực phả vào cổ, cô cảnh giác mở mắt, cho dù trong phòng bệnh là một mảng tối đen, nhưng vẫn có thể cảm giác được có người nằm ở bên.