mấy người kia đối mặt với Phạm Nhàn, không thể làm gì hơn ngoài bước tới chào hỏi.
" Chào bác!"
Ánh mắt Phạm Nhàn lại rơi vào bộ y phục của người bên cạnh.
" Xin hỏi, bộ y phục này cô mua ở đâu?"
"Ồ!!"
Cô gái vừa mập vừa đen nở nụ cười chân thật.
Sắc mặt Vương Nhứ Định không nén được hướng cô ta nháy mắt.
" Đây là Nhứ Đình tặng cháu, đẹp không ạ? Nghe nói rất đắt tiền!"
Óc heo
Trong lòng Vương Nhứ Đình thầm mắng.
" Nghe nói giá cả bộ lễ phục này rất xa xỉ!!"
Trên mặt Phạm Nhàn không có vẻ gì khác thường.
" Các cô chơi rất khá".
Phạm Nhàn kéo Phó Nhiễm vào phòng khách.
"Mặc bộ này không giống kiểu dáng lễ phục. Con còn phải nhờ người giới thiệu cho con."
" Nhứ Đình, cảm ơn cậu đã tặng tớ bộ y phục trông rất đẹp!"
Mặt Vương Nhứ Đình lúc tím xanh, lúc trắng bệch. Nhưng nhìn lại bộ đồ trên người Phó Nhiễm cũng hết giận, mặc vậy làm sao ra ngoài tiếp khách?
Phạm Nhàn suy nghĩ, tới tủ quần áo tìm bộ y phục kiểu dáng giống như lễ phục cho Phó Nhiễm thay. Ngoài cửa một nhân viên của cửa hàng trang sức và quần áo cao cấp chuyển một món quà tới.
Có người quay sang nói với bà.
" Phó phu nhân, cô ấy muốn tìm Phó tiểu thư".
Trong tay người nhân viên là hộp quà sinh nhật rất lớn. Vưu Ứng Nhuỵ từ lầu hai đi xuống, Vương Nhứ Đình tới khoác tay cô.
"Xem đi, ngay cả lễ phục cô ta cũng không dám mặc."
Phó Nhiễm ký tên xong nhận lấy hộp quà.
Phạm Nhàn mở dây nơ.
" Người nào lại vô duyên vô cớ tặng quà mà không ghi tên??
" Con không biết".
Phạm Nhàn mở hộp ra, nhìn món quà trước mắt không nói nên lời.
" Lễ phục này do nhà thiết kế David ở Paris tự tay thiết kế. Ảnh đăng trên tạp chí cũng chỉ có một bộ duy nhất. Ai tặng quà hào phóng như vậy?"
Bên cạnh ghi chú tỉ mỉ số đo ba vòng, là của Phó Nhiễm. Trong lòng cô không khỏi nghi ngờ, bàn tay vuốt vuốt mặt vải mềm.
"Thay đồ trước đã, dạ tiệc sắp bắt đầu rồi".
Tống Chức và Tần Mộ Mộ theo sau Phó Nhiễm lên lầu.
Vưu Ứng Nhuỵ nhìn Phó Nhiễm biến mất ở khúc cua, cô liền bưới tới cạnh Phạm Nhàn.
" Mẹ. "
Phạm Nhàn kéo tay Vưu Ứng Nhuỵ thân mật vỗ vỗ.
" Ở bên ngoài mấy ngày nhìn gầy rồi. Đồ ăn bên nước ngoài ăn không hợp khẩu vị?"
" Còn không phải là nhớ đến cha mẹ."
" Coi miệng lưỡi con này!"
Ánh mắt Phạm Nhàn liếc sau lưng Vưu Ứng Nhuỵ thấy bạn của cô, sắc mặt bà không vui. Nhìn bộ lễ phục y hệt Phó Nhiễm mặc trên người cô gái kia càng thấy khó chịu.
" Nhuỵ Nhuỵ, về sau hãy hạn chế chơi với những người kia."
Vưu Ứng Nhuỵ liền biết Phạm Nhàn không vui vì chuyện Phó Nhiễm. Trong lòng không khỏi khó chịu nhưng ngoài miệng vẫn
" Con biết rồi ạ !!"
Trong nháy mắt ngẩng đầu lên liền thấy Phó Nhiễm đứng ở cầu thang.
Bút tích do nhà thiết danh tiếng có khác. Thiết kế lệch vai làm lộ xương quai xanh của Phó Nhiễm cùng đường cong đẹp mắt. Phó Nhiễm xoay người , sau lưng được thiết kế thành đôi bướm rất hấp dẫn. Lễ phục màu trắng không có sắc màu khác dính vào, người bên trong đại sảnh liền tụ lại không tiếc lời khen ngợi. Tần Mộ Mộ chọn được sợi dây gắn lên trán Phó Nhiễm.
Phạm Nhàn thấy cô không khỏi mừng rỡ, liền tới cầm tay Phó Nhiễm.
" Ai chọn bộ lễ phục này quả thật có con mắt rất tinh tường!"
Vương Nhứ Đình đứng bên cạnh Vưu Ứng Nhuỵ liền cúi mặt xuống, cắn răng không cam chịu.
Vưu Ứng Nhuỵ mỉm cười tán thuởng.
" Rất đẹp !!"
Phó Nhiễm bị Phạm Nhàn kéo đi khắp khu vườn, con gái xinh đẹp như vậy đều muốn giới thiệu cho mọi người biết. Tần mộ Mộ đứng ở khu ăn uống ẩm thực.
" Oa, rất nhiều đồ ăn ngon nha! Cục cưng thật là có phúc hưởng."
" Nhìn bộ dáng ngu ngốc của cậu kìa, không phải nói thời kì thai nghén không ăn được chứ ? Cậu còn ăn được sao? "
" Tớ và họ không giống nhau! Rõ ràng con của tớ rất khoẻ mạnh".
" Đồ nhà quê!"
Giọng điệu Vương Nhứ Đình khinh thường, Vưu Ứng Nhuỵ liếc nhìn không nói lời nào, rời đi tiếp đón bạn bè
Tống Chức và Tần Mộ Mộ đi vòng quanh đại sảnh. Tống Chức thấy mệt liền muốn về phòng Phó Nhiễm nghỉ. Tần Mộ Mộ dìu cô lên.
Tới cầu thang trên lầu hai đúng lúc gặp mấy người Vương Nhứ Đình đi xuống.
" Đồ nhà quê!"
Đi lướt qua vai Vương Nhứ Đình liền đưa bộ mặt khinh thường nói. Tống Chức chống vách tường quay người lại.
" Cô dám nói ai nhà quê??"
" Thế nào? Nói cô đấy!"
" Xèo Xèo! Đừng so đo với loại người này.’’
Tần Mộ Mộ vội vàng khuyên nhủ. Mấy người bên cạnh Vương Nhứ Đình cũng khuyên.
" Quên chuyện náo loạn lần trước rồi sao? Cậu còn làm vậy nhất định Nhuỵ Nhuỵ sẽ rất tức giận".
" Tớ vì cậu ấy mới làm vậy, nhìn cậu ấy bị bức ép tớ chịu không được".
" Chuyện lễ phục của Tiểu Nhiễm cũng là do cô làm? Nhìn lại bản thân mình đi, dáng người cô trông như cây đậu cô-ve ấy, lại còn chưa kết hôn chứ ? Sao bụng dạ lại nhỏ nhen như vậy?"
" Cô…"
Vương Nhứ Đình tức không kiềm chế được.
"Tôi không phải là không dám vả nát miệng cô..."
Tần Mộ Mộ sợ có chuyện nên đứng chắn trước mặt Tống Chức.
" Đang tiệc sinh nhật, chúng ta là bạn bè hai bên, không thể gây chuyện ở đây. Chuyện truyền ra ngoài nói chúng tôi là đồ nhà quê cũng chẳng sao, nhưng đối với các cô thật không dễ nghe".
" Không hổ là con nhà gia giáo, nói chuyện hay hơn so với tớ nhiều."
Hai người vừa đi tới hành lang, bỗng dưng có một lực đẩy Tống Chức ngã xuống. Tần Mộ Mộ vội nắm tay vẫn không đủ sức giữ được Tống Chức, đau đớn nhìn cô ngã xuống.
" A......."
" Xèo xèo ... ...."
Đúng lúc Phạm Nhàn lên lầu, nhìn một màn như vậy gương mặt không khỏi biến sắc. Tần Mộ Mộ cuống quít bước xuống cầu thang.
"Xèo Xèo! Cậu sao vậy? Đừng dọa tớ."
" Bụng của tớ! Aaaaa......."
Vương Nhứ Đình cùng mấy người kia đứng dựa vào tay vịn, Tần Mộ Mộ xông tới hét lên.
"Cô ấy đang mang thai!"
Phó Nhiễm nghe ồn ào, để ly rượu xuống chạy tới cầu thang. Vưu Ứng Nhuỵ cũng chạy theo, một số người đã tập trung dưới chân cầu thang.
" Xèo Xèo!"
Phó Nhiễm không còn để ý giữ gìn sự thanh nhã nữa.
" Cậu bị sao vậy
Tần Mộ Mộ sợ đến mức rơi nước mắt, chỉ tay về phía Vương Nhứ Đình.
"Là cô ta đẩy Xèo xèo ngã..."
"Đồ điên!"
Mặt Vương Nhứ Đình đỏ lên vì tức giận.
"Cô nhìn thấy tôi đẩy ngã cô ta lúc nào? Rõ ràng không cẩn thận tự mình ngã còn nói tôi, muốn lừa tiền thuốc thang sao?"
Vưu Ứng Nhuỵ nhìn về nơi xảy ra tình huống lúc này.
"Các cậu làm gì vậy?"
" Nhuỵ Nhuỵ, là tự cô ấy ngã. Sao lại đổ thừa cho tớ?"
Vương Nhứ Đình không ngừng kêu oan.
" Xèo xèo, cậu có thể tự đi không?"
Phó Nhiễm cùng Tần Mộ Mộ muốn đỡ cô đứng dậy, Tống Chức co người lại, vẻ mặt hết sức đau đớn.
" Không được, bụng tớ đau lắm. Con tớ không giữ được phải không?"
" Đừng nói bậy!"
Phó Nhiễm cho người gọi tài xế tới. Tần Mộ Mộ lấy tay lau nước mắt, nhìn về phía Phạm Nhàn.
" Lúc ấy dì cũng có ở đây. Rõ ràng có thể nói ai là người đẩy ngã Xèo Xèo."
Phó Nhiễm xoay người nhìn.
Vương Nhứ Đình căng thẳng siết chặt túi. Ánh mắt chột dạ không ngừng nhìn vào mắt Vưu Ứng Nhuỵ.
Phạm Nhàn băn khoăn nhìn mấy người. Phía sau truyền đến tiếng bàn luận của mọi người. Cuối cùng Phạm Nhàn lên tiếng.
"Lúc ta đến đã nhìn thấy cô ấy nằm ở đây".
Lúc này Vương Nhứ Đình mới thả lỏng.
" Không thể nào!"
Tần Mộ Mộ muốn nói nhưng Tống Chức một tay ôm bụng, một tay kéo người Tần Mộ Mộ.
Phó Nhiễm đứng dậy nhìn Phàm Nhàn.
" Mẹ không nhìn thấy thật sao?"
"Tiểu Nhiễm...."
Vì lợi ích quan hệ, Phó Nhiễm có thể nhìn thấu sự bất công. Phạm Nhàn bao che như vậy là vì thế lực gia đình phía sau Vương Nhứ Đình nhiều hơn so với Tống Chức.
Muốn đắc tội cũng chỉ nên chọn quả hồng mềm bóp chặt.
" Mẹ! Nếu có một ngày người nằm đó là con, mẹ sẽ làm thế nào?"
Ánh mắt Phó Nhiễm lướt qua Vưu Ứng Nhuỵ, dừng lại trong chốc lát liền rời đi.
Sắc mặt Phạm Nhàn trắng bệch. Bà tin Phật, cũng tin Nhân quả tuần hoàn. Nghe lời Phó Nhiễm vừa nói, bà lại có dự cảm có một ngày sẽ linh nghiệm? Bà lắc đầu, sẽ không xảy ra.
liếc nhìn đám bạn nháy mắt.
Phạm Nhàn vịn tay bước lên bậc thang, lúc ngang qua Vương Nhứ Đình dừng lại nói.
" Vương tiểu thư! So với Vương gia, Phó gia chúng tôi không thể với tới. Lần sau cũng không hoan nghênh cô tới đây".
Vưu Ứng Nhuỵ bỏ qua đám bạn theo lên lầu, nhìn bóng lưng Phạm Nhàn lại cảm thấy bà rất khác so với trước kia. Bà bảo vệ đại cục sau sẽ không gây đắc tội với ai.
Trong lòng Vưu Ứng Nhuỵ lo sợ, cô đang từng chút một bị mờ nhạt, từng chút một bị Phó Nhiễm thay thế.
" Mẹ! Thật xin lỗi!"
" Đứa nhỏ ngốc này, chuyện không liên quan tới con".
Phạm Nhàn đẩy cửa vào phòng.
" Nhuỵ Nhuỵ, về sau đúng là không nên để con và Phó Nhiễm tổ chức sinh nhật cùng nhau!"
Vưu Ứng Nhuỵ nhìn cánh cửa đóng lại trước mặt mình.
Tống Chức nằm trên giường truyền nước biển. Nam Bình vừa tan ca tối nhận được điện thoại liền chạy tới. May mắn đứa bé kiên cường nên giữ lại được, ra một chút máu nên phải ở lại bệnh viện dưỡng thai.
Phó Nhiễm đóng tiền viện phí xong trở về phòng, nghe được giọng nói của Tống Chức.
" Làm gì mà suốt ngày muốn khóc. Con tớ rất kiên cường. Nếu Tiểu Nhiễm quay về thấy bộ dạng này, có tin tớ ra viện sẽ trị tội cậu không?"
Phó Nhiễm miễn cưỡng nở nụ cười bước vào trong.
"Trị ai vậy?"
Đôi mắt Tần Mộ Mộ sưng đỏ, vẫn còn sợ hãi ngồi ở mép giường thút thít. Bàn tay Tống Chức đặt trên bụng, Phó Nhiễm lại gần giường.
" Xèo Xèo! Thật xin lỗi!"
" Nói ngốc gì vậy? Liên quan gì tới cậu?"
Ánh mắt Phó Nhiễm nhìn trên bụng Tống Chức, may mắn đứa bé không sao. Coi như trong cái rủi có cái may. Hai người ở phòng bệnh tới gần sáng. Tống Chức thật vất vả mới đuổi họ về được.
Xe của Tần Mộ Mộ vẫn để ở Phó gia. Phó Nhiễm lái xe đưa Tần Mộ Mộ về nhà trước.
" Tiểu Nhiễm!"
Tần Mộ Mộ suy nghĩ chốc lát vẫn mở miệng.
" Mẹ cậu có đối xử tốt với cậu không?"
Ánh mắt Phó Nhiễm nhìn chăm chú phía trước.
" Rất tốt!"
" Vậy là được rồi".
" Mộ Mộ, tớ biết vì sao cậu lại hỏi vậy! "
Lúc ra ngoài cô vẫn mặc bộ lễ phục kia nên điều chỉnh máy sưởi trong xe cao hơn.
Tần Mộ Mộ cho là Phó Nhiễm sẽ nói tiếp câu sau nhưng chờ cả buổi vẫn không thấy cô mở miệng. Tần Mộ Mộ ngước nhìn gò má Phó Nhiễm, thấy cô mím chặt môi, mười ngón tay đặt trên tay lái hiện ra qua ánh đèn đường màu trắng.
Di động nằm ở ghế sau liên tục đổ chuông, Phó Nhiễm vờ như
Lái xe đến cửa Tần gia, đưa Tần Mộ Mộ về nhà xong, Phó Nhiễm lái xe không mục đích đi trên đường.
Nhìn những ngọn đèn kéo dài không nhìn được tên đường, từng dãy đèn như nối tiếp nhau ở không trung. Phó Nhiễm lái xe chậm lại, âm thanh tự động phát lên ti