Theo người đàn ông đã tiếp xúc với Minh Thành Hữu, hắn có rời đi 20 tháng
Mỗi ngày thị trấn Nghênh An đều có báo đăng việc lớn việc nhỏ, gần hai năm gần đây, phòng làm việc của Phó Nhiễm ngày càng phát triển, một năm thu vào được hơn một trăm vạn.
Sau đó Minh Tranh cùng La Văn Anh cũng hủy hôn như Phó Nhiễm và Minh Thành Hữu.
Tuyên bố hủy hôn là do La gia đăng báo, nhưng trong số rất nhiều người biết rõ sự tình, đều nói là Minh Tranh cố chấp làm theo ý mình, để cho La gia nắm giữ quyền chủ động là để cho họ chút thể diện mà thôi.
Trong thời gian đó, độ dài các trang báo đều là có liên quan đến Phó Nhiễm cùng Minh Tranh.
Có hình chụp bọn họ cùng tới dạ tiệc dưới ánh nến, cũng có hình đêm khuya Minh Tranh ra vào Phó gia, còn có tin tức hai người đơn độc ra biển du ngoạn.
Bọn họ, một người là ruồng bỏ vị hôn phu, một người khác là sau khi đạt được mục đích liền bỏ rơi vị hôn thê.
Trong thâm tâm Phó Nhiễm thấy buồn cười, họ tán ngẫu là bọn họ thành một đôi thật xứng với nhau.
Nhưng chỉ có chính cô mới rõ ràng, cánh cửa trong lòng kia đã khóa chặt, cũng không có ai mơ tưởng có thể dễ dàng bước vào.
Ngay cả vị ca ca ngày trước của cô cũng đừng nghĩ.
Đam mê ám muội theo thời gian lắng xuống, cũng theo thời gian mà tiêu tan. Khi Phó Nhiễm đối mặt với Minh Tranh, tự cô cảm thấy tình cảm của cô đối với Minh Tranh dần dần mất đi, bây giờ, lại có thể không quan tâm đến.
Có một số người, yêu lần thứ nhất đúng.
Có một số người, yêu lần thứ nhất không đúng.
Hiển nhiên là Phó Nhiễm và Minh Tranh đều không thuộc về loại thứ
Cuối mùa thu, ánh mặt trời ấm áp mơn trớn cùng làn gió đi qua rèm cửa sổ chiếu vào trong nhà. Phó Nhiễm thay quần áo xong ra khỏi phòng, má Trần đang từ trong phòng Vưu Ứng Nhụy đi ra. Phó Nhiễm đi qua ngó đầu vào xem xét, rèm cửa sổ vừa mới đổi thành mới, chăn đệm gối cũng thế, bên trong phòng sạch sẽ gọn gàng.
Phạm Nhàn cũng không bởi vì Vưu Ứng Nhụy không xuất hiện mà bỏ hoang căn phòng này.
Má Trần thấy cô dừng chân, sắc mặt có chút lúng túng.
"Đại tiểu thư."
"Mẹ tôi đâu?"
"Phu nhân ở trong phòng."
Cô đi tới cửa phòng ngủ chính, thấy Phạm Nhàn đưa lưng về phía cô đang hủy đi một hộp quà tặng.
Phó Nhiễm đẩy cửa ra bước vào.
"Mẹ?"
Phạm Nhàn giật mình vội quay đầu lại.
"Tiểu, Tiểu Nhiễm?"
"Mẹ đang làm gì đấy?"
Cô đến gần vừa thấy, trên giường bày một cái hộp, dây lụa cùng giấy bọc đã cắt, Phó Nhiễm thấy bên trong hộp là một chiếc áo choàng, rất hợp với màu da, LOGO là hàng xa xỉ làm người ta yêu thích không rời tay.
"Chiếc áo choàng này con đã thấy, thị trường trong nước còn chưa có, mẹ mua từ đâu?"
"Ồ, vậy sao?"
Phạm Nhàn đẩy cái ngồi vào mép giường.
"Phải . . . . . Một người bạn gửi tới, mẹ lại không hiểu những thứ này."
"Mau thử một chút."
Phó Nhiễm cẩn thận lấy áo choàng khoác lên trên trên người Phạm Nhàn.
"Ừ, thật là đẹp mắt."
"Vậy sao?"
"Vốn là con cũng thích cái này nghĩ sẽ mua cho mẹ, chỉ là xem ra có người có lòng hơn con, hôm nào con đi mua áo khoác ngoài cho mẹ."
"Không cần đâu, lãng phí tiền."
Hai tay Phó Nhiễm để sau lưng, trong lúc vô tình hỏi.
"Mẹ, giống như thật lâu Vưu Ứng Nhụy không có tới chứ?"
"Ừ, có hơn nửa năm."
Phạm Nhàn nói không chi tiết.
"Nó nói với mẹ sau này ra khỏi nước, có thể ở nước ngoài nhiều cơ hội hơn."
"Ồ."
"Tiểu Nhiễm, lần trước xem mắt thế nào?"
Phó Nhiễm nhức đầu cau mày.
"Mẹ, con có già như vậy sao, cứ phải gả con ra ngoài."
"Còn có mấy tháng là 27 tuổi rồi, có chuyện mẹ không thể không nhắc nhở con, mặc dù điều kiện của Minh Tranh rất tốt nhưng quan hệ trước kia của hai đứa. . . . . . Con một chỗ với hắn sẽ có lời ong tiếng ve."
Dù sao Phó gia cũng sẽ giữ thể diện.
"Mẹ, con giơ tay lên thề được chưa, con và hắn không có gì."
"Như vậy là tốt nhất, dì Tống con lại giới thiệu người cho con, lần này thật không tệ, dòng dõi trong nhà có học, bản thân là sinh viên tốt nghiệp đại học Havard. . . . . ."
"Mẹ!"
Phó Nhiễm cầm gối lên ôm che kín mặt.
"Con muốn điên mất thôi."
Đây chính là trạng thái cuộc sống của cô bây giờ. Một tháng tối thiểu xem mắt hai lần.
Tống Chức cùng Tần Mộ Mộ cũng nói, gả đi gả đi, phụ nữ sớm muộn cũng phải có gia đình.
Đồng thời Tống Chức lại bày tỏ hoài nghi.
"Tiểu Nhiễm, gặp qua Minh Tam Thiếu cực phẩm như vậy, trong mắt cậu còn có thể nhìn được người thường sao?"
Phó Nhiễm đem thực đơn gõ vào đầu Tống Chức.
"Cậu cũng làm vợ người ta nói chuyện còn nói cái giọng này."
"So ra mình kém cậu cùng Mộ Mộ, điều kiện mình như vậy chỉ có thể tìm người bình thường."
"Xèo Xèo, cậu sống không tốt sao?"
"Không sao cả, tốt cũng không tốt."
Tống Chức tùy tiện chọn vài món ăn.
"Tiền lương hắn được 2000 một tháng, dẫn mình đi ra ngoài ăn cơm bằng xe chạy bằng điện, cái gì phải có dáng người có thân hình và có gương mặt như nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình chứ, vô nghĩa!"
Dứt lời, lại liếc mắt sang Phó Nhiễm.
"Chỉ là cũng có người bày đặt rõ ràng không cần."
"Bình thường không gợn sóng mới là may mắn."
Phó Nhiễm cầm hai chiếc đũa trong tay gõ vào nhau.
"Đối xử tốt với cậu mới là thật."
Ăn cơm xong, vừa đúng lúc ông xã Tống Chức tan việc đi qua, dùng chiếc xe chạy bằng điện kia đón cô về.
Tần Mộ Mộ cũng tạm biệt cô để đến chỗ hẹn với bạn trai.
Phó Nhiễm ngồi vào trong xe, vẫn là chiếc Audi màu đỏ kia, cô nằm ở trên tay lái nhìn xung quanh, trừ về nhà ra lại không tìm được nơi nào khác để đi.
"Cấu kết."
"Cấu kết."
Bên tai Phó Nhiễm phảng phất một tiếng nói, cô không muốn trả lời, nhưng đối phương không muốn buông tha.
"Chớ gọi tôi là Vưu Nhiễm, không phải tôi!"
Cô sợ hãi tỉnh lại, mới phát hiện mình lại ngủ trên tay lái, chân tay tê cứng, rõ ràng lời nói kia ngay bên tai cô, người có thể kêu tên cô như vậy trừ Minh Thành Hữu ra thì còn có thể là ai?
Phó Nhiễm khẽ xoa khóe mắt, cầm nước suối lên uống một hớp, nhìn thời gian không còn sớm, vẫn là về đi thôi.
Giới truyền thông thị trấn Nghênh An yên lặng đã lâu lại có thêm một quả bom lớn.
Ban đầu công ty Thế Tụng đối đầu cùng với Hào Khôn sau mấy năm gần như phá sản, chuyện này cũng không phải là chuyện gì mới mẻ, nhưng trước đây không lâu lại đột nhiên nghênh đón ông chủ mới, toàn bộ quản lý cao cấp đều thay đổi, còn có lực lượng hùng mạnh trợ giúp phía sau, Thế Tụng cũng đổi tên là MR.
Nếu như chỉ là một chuyện như thế này, cũng không thật đáng giá để dư luận đặc biệt chú ý, dù sao công ty có thực lực cũng không hiếm thấy, không nói là xu thế mọc lên như nấm sau mưa, ít nhất cũng không thể có một công ty chân chính nào đó vĩnh viễn có thể giữ được vị trí số một.
Nhưng kì lạ là công ty sắp phá sản như vậy, lại được bốn ngân hàng lớn xem trọng, còn có Wall Street thần bí ra tay giúp đỡ, tham gia đảm nhiệm vị trí quản lý cao nhất, từ đó, chuyện hoang đường về MR chính thức bắt đầu.
Cổ phiếu MR đưa ra thị trường ngày đó, giá phát hành chỉ là 32 đô la một cổ phiếu, cuối cùng báo cáo cuối ngày đã vươn lên 145. 9 đô la, trong một ngày thị trường chứng khoán gần như điên cuồng, lúc trước tin tức trên diện rộng nói Hào Khôn cũng bị cuốn vào cơn lốc này. Người đứng đầu MR càng được giới truyền thông tôn sùng là nhân vật không tầm thường.
Phó Nhiễm xem nhưng không hiểu về giá cả thị trường chứng khoán, Phó Tụng Đình cầm trong tay tờ báo tóm tắt tất cả các nội dung có trên ti vi.
"Ta mua mấy cổ phiếu lại không bằng một sức mạnh mờ ám mới xuất hiện."
"Cha, không chừng đối phương có âm mưu đã lâu, chỉ đợi thời cơ thôi? Nếu không làm sao có thể nắm giữ sinh mệnh của thị trấn Nghênh An trong thời gian ngắn ngủi như vậy chứ?"
"Khoanh tay nhìn hắn xây nhà cao, khoanh tay nhìn hắn mở tiệc đón khách, khoanh tay nhìn nhà cao của hắn sụp đổ. . . . . ."
Phó Nhiễm cười
"Cha, con thích lời này."
Lần này MR quay đầu trở lại, có sức mạnh như vũ bão, đối tượng bị đe dọa đầu tiên tất nhiên là Hào Khôn.
Nhìn quanh thị trấn Nghênh An, cũng chỉ có hai công ty này có sức mạnh kinh tế ngang nhau.
Phó Nhiễm buồn chán ngồi trong quán cà phê trang nhã, tay tùy tiện lật xem tờ tạp chí mà người phục vụ đưa cho cô, khúc nhạc Yesterday once morehơi đau thương chậm rãi truyền đến bên tai, cô chăm chú lắng nghe, hoàn toàn không chú ý tin tức trên tờ tạp chí.
"Thật xin lỗi, tôi tới trễ."
Một giọng nói đàn ông vụt qua đỉnh đầu.
Phó Nhiễm như chưa từng có muộn phiền trong lòng, lại vội vàng giữ nét mặt như trước, cô mỉm cười để tờ tạp chí sang một bên.
"Là tôi vừa đi qua đây nên đến sớm."
Nhìn qua người đàn ông, ước chừng 30 tuổi, dáng vẻ rất thích hợp, tinh thần sảng khoái.
"Xin chào, Ngụy Tiêu."
"Xin chào, Phó Nhiễm."
Phó Nhiễm vẫn ngồi yên tại chỗ.
"Nhìn qua Phó tiểu thư rất trẻ tuổi."
Phó Nhiễm cảm thấy không nên khách sáo.
"Anh gọi tên tôi là được rồi."
"Cô không ngại tôi gọi cô là Tiểu Nhiễm chứ?
Hắn hếch mũi lên mặt.
Phó Nhiễm cảm thấy mất tự nhiên cười cười.
"Không ngại."
Cô đã đếm không hết đây là lần thứ mấy cô đi xem mắt, kể từ sau khi hủy hôn với Minh Thành Hữu đều là Phạm Nhàn thu xếp. Chuyện của Phó Nhiễm sớm đã huyên náo ồn ào, Phạm Nhàn cũng không tiện đòi hỏi cao nhưng ít ra xuất thân và trình độ học vấn cũng phải xứng với Phó gia mới được.
"Nghe nói một mình cô mở phòng vũ đạo?"
"Đúng."
"Thật là tuổi trẻ tài cao, với lại có tư tưởng độc lập."
Phó Nhiễm nghĩ ngợi xem nói tiếp như thế nào.
"Anh cũng không tồi, công ty của mình làm được sinh động."
Hai người ‘cô một câu, tôi một câu’ thổi phồng lẫn nhau, điển hình người khoác lên vẻ dối trá.
Nhân viên phục vụ cầm thực đơn tới.
"Tiên sinh, ngài muốn ăn gì?"
Dứt lời, kín đáo đưa thực đơn cho Ngụy Tiêu.
"Cho chúng tôi hai chén Lam Sơn, còn có. . . . . ."
"Tiên sinh, ngài xem đi, trên thực đơn còn có những món ăn hảo hạng."
Nhân viên phục vụ kiên trì.
VẻNgụy Tiêu không nén được tức giận.
"Tôi chọn cái gì còn cần phải nhìn sao? Chỗ này của các người cũng không phải là lần đầu tiên tôi tới!"
Phó Nhiễm nghe vậy, cũng không tức giận, chỉ đem ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ.
Nhân viên phục vụ có vẻ kỳ quặc đem thực đơn nhét vào trong tay Ngụy Tiêu.
"Xem một chút đi."
Người đàn ông miệng đang liến thoắng không ngừng nhìn tờ thực đơn sau đó đột nhiên im bặt, sắc mặt hắn thoắt xanh thoắt trắng, vẻ mặt phức tạp nhìn Phó Nhiễm,
Sau khi đấu tranh vật lộn, hắn đưa trả lại đồ vật cho người phục vụ.
"Không cần."
Nhân viên phục vụ rời đi nhanh như chớp.
Phó Nhiễm thu hồi tầm mắt.
Ngụy Tiêu mở mắt nhìn cô chằm chằm, điều kiện của Phó Nhiễm hoàn toàn phù hợp với hình tượng của một người vợ trong cảm nhận của hắn, gia cảnh tốt, người thì rất xinh đẹp, còn có thể sống bằng chính sức của mình, nhưng mà, nhưng mà. . . . . .
Hắn không làm mất lòng ai chứ?
Phó nhiễm bị hắn nhìn chăm chú trong lòng sợ hãi.
Người đào ông chợt cao giọng.
"Nếu như cô đã là tình nhân của tổng giám đốc công