Phó Nhiễm thấy các cô thay xong quần áo, xem ra hoạt động sẽ cử hành ngay lập tức.
"Không phải là tôi đúng giờ sẽ chạy đến sao?"
Quản lý Lý phụ trách hoạt động này tới đây cùng cô làm xác nhận cuối cùng.
"Không thành vấn đề chứ?"
Phó Nhiễm giơ động tác OK.
Vũ điệu mở màn vui vẻ dâng tràn, âm nhạc xuyên qua không gian truyền ra ngoài, nhân viên MR phân chia rõ ràng theo từng chi nhánh, sân khấu bày ra hoa tươi cùng đồ ăn thức uống, đại đa số nhân viên đã an vị, đang đợi mở màn.
"Đợi chút."
Phó Nhiễm mới cho các cô ra sân khấu, một giọng nam lạnh nhạt ngang ngược xuyên qua phòng khách rộng truyền đến b dáng người Minh Thành Hữu cao lớn hùng hồn đi tới trước mặt mọi người, đi theo bên cạnh là thư ký cùng trợ lý.
"Xin hỏi ai là người phụ trách vũ điệu?"
Lúc đầu Phó Nhiễm muốn trả lời, lời đến khóe miệng, ánh mắt kịp chạm đến gò má người đàn ông vẫn là nuốt trở vào.
m nhạc chợt ngừng, mấy người đang nhảy cũng thu hồi động tác quay ra nhìn nhau.
Quản lý Lý nơm nớp lo sợ đáp lời.
"Tôi xem qua tài liệu, phòng làm việc của FU đều có những người nhảy giỏi đã từng đạt giải thưởng lớn, hơn nữa mấy năm gần đây FU làm việc cũng không tồi, tất cả hoạt động lớn nhỏ cũng có kinh nghiệm."
"FU?"
Minh Thành Hữu cau mày, dường như muốn đem từ đặt ở trong miệng nghiền ngẫm.
"Cô coi MR là nơi nào? Bằng mấy tiết mục không hề danh tiếng được khen mấy câu là có thể tùy tiện đưa vào? Cô đã thấy quy mô của FU sao?"
Quản lý Lý bị hỏi há miệng không trả lời được, mấy người trên sân khấu cũng định đi xuống.
Phó Nhiễm không nghĩ tới Minh Thành Hữu sẽ không nể mặt như vậy, cô nắm chặt bàn tay căn cứ vào lý lẽ mà bảo vệ quyền lợi của mình.
"Có thể xem chuyện chúng tôi đã hoàn thành là biết rốt cuộc quy mô phòng làm việc lớn hay nhỏ? Anh còn chưa từng xem họ biểu diễn tại sao có thể kết luận bừa bãi như vậy?"
"Tôi không cần nhìn."
Minh Thành Hữu nhìn xuống, tầm mắt cuối cùng cùng ánh mắt chạm nhau. Khoảng cách gần như vậy mà nói, lại làm cô
"Chỉ dựa vào tôi cho là không đủ tư cách, điểm này là đủ rồi."
Mùi vị nước hoa trên người hắn cũng không còn như lúc trước nữa, mùi thuốc lá nhàn nhạt lưu luyến nơi cánh mũi, hắn hờ hững thoáng nhìn, đứng gần nhau như thế có tác dụng gì?
Trái tim của hắn đã sớm đem cô cách xa ngàn dặm, từ ánh mắt của hắn, lúc đó cô có thể đọc lên, cô cho hắn thành người xa lạ.
Cũng là.
Giống như người lạ, bắt đầu là cô nói ra.
"Nhưng bây giờ anh xem phải làm thế nào? Tìm người khác nhất định là không còn kịp nữa . . . . . ."
Quản lý Lý vội vàng lau mồ hôi.
"Loại trình độ này thà rằng không cần, MR không cần chấp nhận!"
"Này. . . . . ."
Công chuyện là việc của công chuyện, chuyện riêng là việc của chuyện riêng, Phó Nhiễm thấy hoạt động lần này sẽ thất bại.
"Lý tổng, ngài đừng quên là chúng ta đã ký qua hợp đồng ."
Mấu chốt là còn chưa bắt đầu đã bị đuổi ra ngoài, về sau còn ai dám tìm FU nữa?
Quản lý Lý bị mắc kẹt ở giữa khó xử.
"Bồi thường theo hợp đồng, chớ thiếu họ một xu."
Minh Thành Hữu bỏ lại câu nói, nhanh chóng rời đi.
"Đúng,
"Chờ một chút!"
Phó Nhiễm bước đuổi theo.
"Nói cho rõ ràng, tôi không muốn các người bồi thường."
Bước chân Phó Nhiễm xốc xếch chạy tới hướng thang máy, lúc cô nhào qua vừa lúc cửa thang máy dành riêng cho tổng giám đốc khép lại, thư ký của Minh Thành Hữu đứng một bên thờ ơ lạnh nhạt.
Phó Nhiễm thấy đối phương nhìn quen mắt, cô nhớ lại là thư ký Nghê lúc Minh Thành Hữu thất thế vẫn đi theo hắn.
Ngày đó Phó Nhiễm cùng Minh Tranh ở quán món cay Tứ Xuyên có gặp qua cô.
Phó Nhiễm đi về phía thang máy dành cho nhân viên, chuẩn bị đi vào.
Thư ký Nghê tiến lên đoạt lấy thẻ đi lại trong tay cô.
"Nếu MR hủy hợp đồng với cô rồi, Lvan cũng nói tiền sẽ trả cô sẽ không kém một phần, dây dưa nữa có ích lợi gì?"
"Tôi tình nguyện không cần thù lao, nhưng chuyện như vậy truyền đi, về sau FU dựa vào cái gì đi thuyết phục công ty khác?"
Phó Nhiễm nhìn về thang máy, nhất định phải có mã vạch trên thẻ đi lại quét mới có thể vào trong đó.
Thư ký Nghê giơ giơ thẻ đi lại trong tay lên, tay kia chỉ hướng cầu thang bộ bên kia.
"Còn có biện pháp khác, đi lên từ nơi này, tốt bụng nhắc nhở cô một câu, phòng làm việc của Lvan ở tầng 33."
Không để ý Phó Nhiễm sẽ quyết định như thế nào, thư ký Nghê ấn thang máy tự động đi lên.
Cô trong hành lang trống trải chừng 20 phút.
Mấy lần nghĩ tới rời đi, cô đi tới cửa thấy cô nhân viên đổi quần áo ra về, trong lòng Phó Nhiễm khó chịu một hồi, cô cũng không quay đầu lại đẩy cửa cầu thang ra.
Trời cuối mùa thu, vốn là lạnh cóng đến run lẩy bẩy, Phó Nhiễm ngẩng đầu nhìn thấy con số màu đỏ biểu hiện 20.
Cô khom lưng, tay vịn vào cầu thang, không khí trong ngực hoàn toàn bị đảo ngược không còn sức lực, trái tim đau tới chết lặng, đợi đến lúc cô thật vất vả mới bò đến tầng33, ngay cả áo lông phía ngoài cũng ướt, phần lưng chán ghét khó chịu.
Hai chân Phó Nhiễm run lên, dựa vào vách tường đứng một lúc, lúc này mới lau mồ hôi đi vào khu làm việc.
Thư ký Nghê cầm một ly cà phê nóng trong tay, hôm nay có thể lười biếng, cô tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào máy tính, phim bom tấn mới ra của Mỹ quả nhiên kích thích, máy điều hòa không khí trong phòng làm việc đang vận hành, ấm áp xông tới mặt làm Phó Nhiễm càng thấy không thoải mái.
Cô đi thẳng về phía cửa phòng làm việc CEO.
"Đứng lại!"
Thư ký Nghê đang cầm cà phê đứng dậy.
"Cô muốn làm gì?"
"Tôi muốn gặp Minh Thành Hữu."
"Lvan không có ở đây."
Thư ký Nghê giơ cổ tay nhìn đồng hồ.
"Hai phút trước, hắn đi vào thang máy. Bây giờ cô đuổi theo có thể còn không kịp."
Phó Nhiễm vén một lọn tóc bị mồ hôi thấm ướt dán chặt vào gò má
"Cô nói hắn không có ở đây?"
Thư ký Nghê ý đứng ở trước bàn làm việc, vẻ mặt thanh thản uống cà phê.
"Đúng."
Cô ra sức vỗ vỗ cửa, cũng không thấy bên trong có động tĩnh.
"Mời rời đi cho, đây là khu làm việc tổng giám đốc, cô còn như vậy tôi sẽ gọi an ninh tới đây."
Phó Nhiễm làm ngơ.
"Minh Thành Hữu, tôi biết rõ anh ở trong đây."
"Cô tin chắc là Lvan ở bên trong, cô cứ chầm chậm gõ xem có người mở cửa cho cô hay không."
Bên trong phòng làm việc.
Vẻn vẹn cách một cánh cửa nặng nề.
Vưu Ứng Nhụy đang day day huyệt Thái Dương cho hắn, hắn thoải mái nhắm mắt, bên tay là một ly trà xanh, lá trà theo dòng nước va vào nhau. Giọng thư ký Nghê từ bên ngoài truyền đến.
"Cô thật không đi? Tầng 33 cũng không phải là bất luận kẻ nào cũng có thể đi vào, đến lúc đó ngộ nhỡ có cơ mật không cẩn thận bị tiết lộ ra ngoài cô gánh được trách nhiệm này sao?"
"Cô cũng đừng nói chuyện nghiêm trọng như thế."
Phó Nhiễm thu tay lại, ngắm nhìn cửa trước mặt một lúc lâu.
"Nếu như có thể dễ dàng tiết lộ ra ngoài như vậy, chẳng qua MR cũng chỉ như thế."
Ngay sau đó một loạt tiếng bước chân xa
Thư ký Nghê gõ cửa.
Vưu Ứng Nhụy buông hai tay đang xoa bóp cho Minh Thành Hữu ra.
"Nhìn coi, bản lãnh chính là như vậy luyện ra được."
Phó Nhiễm thuận cầu thang lại đi xuống tầng dưới cùng, Lý tổng trả gấp đôi tiền bồi thường theo hợp đồng, mấy người cùng nhau ra ngoài buồn buồn không vui.
"Tình huống như thế vẫn là lần đầu tiên gặp phải, ai u, mắc cỡ chết đi."
"Đúng là vậy ư? Sau này vẫn còn có ai sẽ tìm thêm chúng ta nha?"
Một người trong đó đi theo học hỏi Phó Nhiễm đã lâu ý bảo họ đừng nhiều lời nữa.
"Người ta không hài lòng cũng không có cách nào, được rồi, được rồi."
Cả người Phó Nhiễm đổ mồ hôi nên thấy khó chịu, đôi chân lại như mềm nhũn ra, cô móc chìa khóa ra đi về phía bãi đậu xe.
"Mấy chị em chớ buồn, không phải là vì tiền sao? Tôi lại không thiếu tiền, đi ăn lẩu đi."
"Bà chủ mời khách đó nha."
"Nhiều lời, lên xe đi!"
Vưu Ứng Nhụy đi ra khỏi phòng làm việc tiện tay đóng cửa, thư ký Nghê đóng cửa sổ nhỏ lại, ra sức vẫy tay với cô.
"Này! Ứng Nhụy."
Cô nhẹ nhàng đi tới.
"Đi
Thư ký Nghê gật đầu.
"Đi rồi."
Cô có chút hả hê cười nói.
"Tôi để cho cô ta bò 33 tầng lầu, không để cô ta mệt mỏi gần chết cũng là dễ dàng cho cô ta rồi."
"Cô đó!"
Vưu Ứng Nhụy đưa ngón trỏ ra dí vào trán thư ký Nghê, một tay kia chỉ chỉ cửa phòng làm việc khép chặt.
"Đừng làm quá mức, có một số việc chúng ta không tham dự là tốt nhất."
"Nhưng tôi chỉ là bất đắc dĩ thôi."
Thư ký Nghê đang cầm chén cà phê dậm chân một cái.
"Về sau nếu tôi gặp lại cô ta, tôi còn muốn cho cô ta bài học!"
"Không được!"
Vưu Ứng Nhụy thu lại nụ cười, gương mặt nghiêm nghị, giọng điệu cô nghiêm túc, cầm chén cà phê từ trong tay thư ký Nghê đặt lên trên bàn.
"Đây là một lần cuối cùng, cũng là vì tốt cho tôi, biết không?"
"Được rồi."
Thư ký Nghê miễn cưỡng gật đầu.
"Cô cũng không ghen sao?"
Vưu Ứng Nhụy cầm túi bên cạnh lên, gương mặt trang điểm kỹ càng
"Ở MR trừ cô ra thì không ai biết quan hệ của chúng tôi, nếu bị truyền ra bên ngoài tôi hỏi tội cô."
"Biết rồi! Tôi là cục giữ bí mật"
Tư tưởng Phó Nhiễm không tập trung cùng mấy người ăn cơm xong, trong mắt cô trừ vẻ xa lạ ra Minh Thành Hữu như còn có ý đồ nào đó mà cô không thể hiểu, làm cho người ta sợ hãi.
Ăn cơm xong, mọi người cũng biết tâm tình cô không được tốt, cho nên tất cả đều tự giải tán.
Lúc Minh Tranh gọi điện thoại cho cô, cô đang đi lòng vòng chẳng có mục đích ở trên đường,
Phó Nhiễm tìm được phòng trà nơi hắn hẹn, liếc nhìn thấy Minh Tranh ngồi ở gần cửa sổ.