Bà Vương Vĩ Lệ bê bát cơm vừa ăn vừa đi từ trong ra, lườm cô một cái rồi gắt lên:
- Đứng đực ra đấy làm gì, còn không mau ăn cơm đi!
Mấy hôm sau, ông Lục kéo theo bà Tôn Huệ Quốc tới thăm nhà họ Đồ.
Ngoài mặt thì nói là tới thăm thằng cháu và bà thông gia vất vả đã lâu, còn trong lòng rốt cuộc là như thế nào, mọi người đều rất rõ mà không nhắc tới nửa lời.
Mục đích chuyến đi này của ông Lục tương đối rõ ràng, thái độ hết sức thành khẩn, thậm chí còn có vẻ nơm nớp lo âu. Ông xách theo đầy những thứ đồ bổ dưỡng như nhân sâm tổ yến, nhân sâm nghe nói là loại sâm rừng đã cất kỹ suốt bao năm, tổ yến là loại yến thiên nhiên sống trong hang mới nhờ người ta mang từ Nha Trang, Việt Nam về.
Bà Tôn Huệ Quốc cũng không còn vẻ hung hăng, hống hách thường ngày, cười cười nói nói với bà Vương Vĩ Lệ bằng giọng điệu nhỏ nhẹ, tươi tắn, thỉnh thoảng bà Vương Vĩ Lệ quăng ra một cái nhìn sắc lẹm, bà ta cũng chỉ coi như không thấy, nuốt giận cười trừ, ra vẻ hiền lương thục đức. Không chỉ có thế, bà ta còn đích thân xuống bếp của nhà họ Đồ, đun lại tổ yến đã ngâm sẵn, tự tay bưng tới cho bà thông gia, còn lại một bát nói là để dành cho cô con dâu đi làm chưa về.
Bà Vương Vĩ Lệ cảm thấy rất khoái trá, còn bà Tôn Huệ Quốc nói một cách dễ nghe chẳng qua chỉ là làm mẫu, tổ yến này phải ngâm như thế nào, nhặt lông ra làm sao, rồi phải chưng bao lâu, rồi lại dặn dò bà thông gia nhớ mỗi ngày chưng cho con gái ăn, bà ta còn nói bao giờ bên này ăn sắp hết thì họ lại cho người mang tới.
Kẻ tung người hứng như vậy, hai bên đều rất hòa hợp, bên nào cũng cân nhắc những điều cần kiêng kỵ, thấy tốt thì hùa theo, đồng thời ngấm ngầm tỏ ý sau này sẽ không nhắc tới những hiềm khích cũ, cũng phải thôi, có gia đình nào mà không có những chuyện cơm không lành canh không ngọt? Nếu “hiểu lầm” đã được hóa giải, coi như chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ thành không.
Lại có một buổi tối, Đồ Nhiễm về nhà thì thấy bà Vương Vĩ Lệ đang thu dọn đồ đạc cho Đồ Loan quay lại Bắc Kinh. Thu dọn xong xuôi, bà lôi ra một cái va li to, nhét quần áo của mình vào. Đồ Nhiễm giật mình, tưởng bà lại lên cơn giận dỗi gì, bèn hỏi:
- Mẹ, mẹ đang làm gì thế?
Bà nói:
- Mẹ lên Bắc Kinh ở với em con mấy ngày.
Cô ấp úng:
- Thế cháu ngoại mẹ phải làm thế nào bây giờ, mẹ có giận thì giận, nhưng đừng bỏ mặc Đá Cuội chứ ạ.
Bà trừng mắt nhìn cô:
- Con nói linh tinh gì thế? Mẹ sợ em trai con lái xe đường dài không an toàn, con xem nó gầy tong teo như thế, mới về được có mấy ngày đã lại đi, còn chưa bồi bổ sức khỏe cho tử tế, mẹ phải đi theo giám sát nó. Hơn nữa, chẳng phải là con còn được nghỉ phép năm sao? Con cứ nghỉ trước đi, chịu khó trông thằng bé mấy hôm, nếu con không xoay xở nổi thì bảo bố mẹ chồng con giúp một tay. Con yên tâm, bây giờ họ đang xuống nước, việc gì cũng phải cúi đầu trước mẹ, không tranh thủ thì phí ra, cũng để cho họ nếm thử sự nhọc nhằn của việc trông trẻ con. – Bà hừ một tiếng. – Tốt nhất con cứ quẳng thằng Đá Cuội cho nhà họ, mặc hai ông bà già ấy xoay xở, chết sao nổi, mẹ xem họ có dám không chăm sóc thằng bé cho tốt không? Thằng Đá Cuội mà thiếu một cọng tóc, thì e là con trai họ sẽ tới liều mạng với họ.
Đồ Nhiễm nói:
- Sao bây giờ thái độ mẹ lại quay ngoắt 180 độ thế?
Đồ Loan đứng cạnh đó cười hềnh hệch:
- Mấy hôm trước anh rể đến đây, chị hai đi làm nên không biết.
Quả thật Đồ Nhiễm không biết.
Đồ Loan lại nói:
- Anh rể em nói mấy câu, chị có muốn biết hay không? Xìa chút gì ra đây thì em nói cho.
Đồ Nhiễm nói:
- Nếu mày không nói, chị sẽ mách mẹ chuyện mày đến náo loạn đám cưới nhà người ta.
Mặt cậu chàng biến sắc:
- Gì cơ, gì cơ, chị nói lung tung gì thế?
Đồ Nhiễm nói:
- Có gì mà chị không biết đâu, mày giấu được chị chắc? Cô dâu họ Quan tên là…
Đồ Loan lập tức bò đến trước mặt cô:
- Anh rể bảo mẹ nếu có giận thì đánh anh ấy chứ tuyệt đối đừng đánh chị. – Thằng nhóc lại níu lấy cô bằng vẻ mặt cực kỳ đau khổ. – Coi như em cầu xin chị, mau làm lành cho xong đi, nếu không mẹ lại suốt ngày quấy rối em…
Bà Vương Vĩ Lệ quả nhiên đi cùng xe con trai tới Bắc Kinh. Hôm đi bà rất vui, gặp ai cũng nói con trai tôi lái xe về Bắc Kinh ở nhà mới, thực ra làm gì có nhà mới nào.
Đồ Nhiễm xin nghỉ phép nửa tháng, nhưng không gửi Đá Cuội tới nhà họ Lục mà tự mình trông con. Hai ngày đầu còn ổn, mọi thứ bình thường, chỉ hơi bận một chút, cũng không có thời gian nghĩ ngợi những chuyện khác.
Còn về phía Lục Trình Vũ, cô không có thời gian gọi điện cho anh, anh cũng không nói sẽ tới thăm.
Buổi chiều, cô em chồng đi làm về tới thăm hai mẹ con, đưa cho Đồ Nhiễm hai thứ, nói là anh hai em bảo mang đến cho chị.
Đồ Nhiễm đưa mắt nhìn, một là tấm biển xe tạm thời mà Lục Trình Vũ dùng hồi trước, số LU527. Một là một miếng ngọc trắng chạm hình hai con chuột nhắt. Đồ Nhiễm nghĩ, miếng ngọc này vốn là đồ của nhà mình, bây giờ vật hồi chủ cũ là ý gì, chẳng lẽ thật sự muốn ly hôn với mình sao?
Thấy cô đăm đăm nhìn miếng ngọc, Lục Trình Trình đưa tấm biển số xe tới trước mặt cô, cười khúc khích:
- Chị, sao chị không nhìn cái này này?
Đồ Nhiễm không hiểu:
- Anh em bảo em mang cái này cho chị làm gì? Cất công bảo chị vứt hộ cho à?
Trình Trình vội nói:
- Không được vứt, nhất định phải giữ lại, bao nhiêu là ý nghĩa kỷ niệm thế này. – Rồi cô bé lại nói. – Lúc đầu em nhìn cũng chẳng hiểu gì cả, sau này mới hiểu ra.
Đồ Nhiễm ngắm kỹ một lúc, mặt bỗng đỏ ửng lên[9].
[9] LU527, LU có thể hiểu là phiên âm của từ Lục trong Lục Trình Vũ, còn 527 (wu er qi) đọc lên giống “Tôi yêu vợ” (wo ai qi).
Sau khi Trình Trình ra về, thời tiết biến đổi, trời nổi gió, đổ mưa, nhiệt độ giảm gần mười độ, giống hệt như tiết xuân hàn.
Ban đêm Đồ Nhiễm ngủ say quá, Đá Cuội đạp chăn ra, sáng hôm sau bắt đầu hắt xì, sau đó là ho, cuối cùng bị sốt, bệnh phát triển rất nhanh.
Đồ Nhiễm bế con tới khám ở Trung tâm Bà mẹ và Trẻ em tỉnh, bác sĩ chẩn đoán là bị viêm amidan, kê cho thuốc hạ sốt và kháng sinh dạng bột, uống ngay tại chỗ nên cơn sốt cũng hạ được một chút.
Đồ Nhiễm đắn đo không biết có nên gọi điện cho bố thằng nhóc không, nghĩ đi nghĩ lại rồi vẫn gọi, nhưng không ai nghe máy.
Cô bế con về nhà, người đã mệt phờ. Cô giúp việc nghỉ Tết đến giờ vẫn chưa quay lại, cô đành phải giải quyết vấn đề ăn uống của thằng bé trước rồi mới đến lượt mình. Chỉ tiếc nhà bếp luôn lạnh lẽo, đến nấu một bát mì tôm cô cũng lười, chỉ lôi một hộp sữa tươi trong tủ lạnh nhấp mấy ngụm cho xong.
Cô lại ra kiểm tra con, thấy thằng bé đã đỡ hơn, lòng cô mới nhẹ nhõm được một chút, chẳng bao lâu sau thì ngủ thiếp đi cùng cậu bé.
Khi tỉnh lại, trời đã tối, cô vô thức đưa tay sờ lên mặt con, lúc này mới phát hiện ra nhiệt độ không hề giảm, thằng bé trong lòng cô nóng như một hòn than, hình như nhiệt độ còn cao hơn cả trước lúc đi khám.
Tim cô đập thình thịch, chỉ sợ mình lại lơ đễnh không để ý được con nên mặc cho đầu váng mắt hoa, cô vẫn đứng dậy đi lấy nhiệt kế. Đúng lúc nhiệt kế điện tử trong nhà lại hết pin, cô bèn đi tìm nhiệt kế thủy ngân. Cô tìm thấy cái nhiệt kế trong tủ thuốc trong nhà vệ sinh, bỗng trượt chân ngã oạch một cái, nhiệt kế cũng vỡ tan, những viên thủy ngân vỡ vụn lăn tròn dưới đất.
Đúng là đã nghèo còn gặp cái eo.
Cô bế con, đứng đực ra một lúc. Điện thoại bỗng reo vang, cô liếc nhìn rồi nhấc máy.
Lục Trình Vũ nói:
- Đồ Nhiễm…
Hình như anh đang đi trên đường, hơi thở gấp gáp, nghe giọng anh không rõ là đang hỏi thăm hay đang cảm thán.
Cô cuống lên, không đợi anh nói tiếp đã kể hết mọi chuyện, rồi nói:
- Bây giờ em chẳng còn cách nào, anh có thể mau chóng đi mua cho em một cái nhiệt kế về đây không, nếu anh không rảnh thì em sẽ bế Đá Cuội đến phòng khám.
Hình như anh hơi khó chịu:
- Sao em không nhắn tin cho anh? – Sau đó anh lại nói. – Em đừng cuống, anh sẽ tới ngay.
Chưa đến mười lăm phút, đã có người bấm chuông, không biết là ai.
Đồ Nhiễm hoang mang ra mở cửa, cô cảm thấy hai ngày vừa qua đúng thật không phải là cuộc sống dành cho con người, cả ngày bận túi bụi khiến cho đầu bù tóc rối, tinh thần sa sút, nhưng giờ cũng chẳng để ý được nhiều như thế nữa.
Cô mở cửa, Lục Trình Vũ đã đứng ngay bên ngoài.
Cô sửng sốt:
- Sao anh nhanh thế?
Anh liếc nhìn cô:
- Lúc nghe điện thoại anh đã đến dưới lầu rồi.
Nói đoạn anh bước vào phòng thăm con trai, anh mua ống nghe và nhiệt kế đo tai.
Đá Cuội vẫn đang ngủ say, Lục Trình Vũ đo nhiệt độ cho thằng bé, 38 độ rưỡi. Anh lại nghe tim phổi, thấy vấn đề không quá nghiêm trọng mới thở phào, nhưng miệng lại nói:
- Lẽ ra phải gọi điện cho anh sớm hơn… Quá 38.6 độ mới uống thuốc hạ sốt, nên theo dõi trước đã.
Đồ Nhiễm ừ một tiếng, rồi mới ngồi dựa vào thành giường nghỉ ngơi. Cảm thấy Lục Trình Vũ đang nhìn về phía mình, cô bất giác cúi đầu vuốt tóc.
Anh đặt khẽ tay lên trán cô:
- Sắc mặt em không tốt. – Anh nói. – Dạo này đang có dịch cúm, em cũng phải để ý một chút.
Cô nói:
- Không sao, em hơi mệt, em muốn ngủ một chút.
Anh nói:
- Em ngủ đi, anh trông con.
Cô lắc đầu:
- Thôi, chắc cũng phải đợi nó khỏe lại rồi em mới ngủ yên được.
Anh vào bếp đi một vòng rồi hỏi cô:
- Em chưa ăn tối à?
Cô lắc đầu.
- Trong nhà có gì?
- Mì.
…
Một lúc sau, anh bê từ trong bếp ra hai bát mì nóng hổi, hai người họ, một người dựa vào đầu giường, một người ngồi trên chiếc ghế cạnh giường, mỗi người một nơi, lẳng lặng bê bát ăn bữa tối. Lục Trình Vũ ăn rất nhanh, chẳng bao lâu đã vét sạch sẽ, hẳn là anh vừa tan làm nên đã đói ngấu. Đồ Nhiễm cảm thấy anh cứ thế này sẽ rất hại dạ dày, bữa đói bữa no, bữa đực bữa cái, ăn lại nhanh, rất dễ bị bệnh. Cô nghĩ mãi, nhưng lại chẳng nói gì. Cô ăn rất chậm, ăn đến cuối bát thì thấy trong bát còn có một quả trứng gà luộc trắng phau.
Cô ngẩn ra, hỏi anh:
- Sao anh không ăn trứng gà?
Anh đã lấy một chậu nước ấm ra, vừa lau người cho Đá Cuội vừa nói:
- Hết rồi, mai anh đi chợ mua thức ăn, mấy ngày hôm nay em sống kiểu gì thế? Nhà không có ai cũng chẳng nói với anh câu nào.
Cô lại hỏi:
- Mai anh nghỉ à?
- Ừ. – Anh nhìn đồng hồ. – Đá Cuội uống thuốc kháng viêm lúc mấy giờ?
- Bốn giờ chiều.
- Đến mười giờ uống thêm một lần nữa.
- Vâng.
Anh đi rửa bát, rồi lại đẩy cũi của con ra:
- Em ngủ đi, anh trông con.
Vẫn không yên tâm, cô bèn đứng dậy theo, nghe thấy anh nói:
- Không sao đâu, hai ngày nữa là khỏi thôi.
Khi cô đánh răng rửa mặt xong, bước ra khỏi nhà vệ sinh, anh đang ngồi trên sofa đọc báo. Anh bật một ngọn đèn nhỏ, bên cạnh để gối và một cái chăn, cũi của Đá Cuội đặt ở chỗ có thể với tay tới được, có lẽ anh định qua đêm như thế.
Đồ Nhiễm quả thật cũng đã quá mệt mỏi, ngay cả hứng thú trò chuyện cũng không có, bèn quay về phòng ngủ nằm. Cô nhắm mắt lại, ánh đèn bên ngoài hắt một quầng sáng mờ mờ lên mi mắt, thảng hoặc lại nghe thấy tiếng giở báo sột soạt khe khẽ, lòng bỗng thấy bình yên.
Nửa đầu của đêm, cô ngủ rất say, không chút mộng mị, nửa chừ