Buổi sáng cô bị Khương Đường cuốn lấy, thật vất vả thỏa mãn thú tính cuả hắn, vội vã mặc quần áo tử tế chạy tới nhà trẻ đi làm, nhưng dọc đường đi cô không thể chạy cũng không thể đi mau, bởi vì chỉ cần động tác hơi kịch liệt một chút, cô đã cảm thấy giữa hai chân đau như nhũn ra, ngay cả đứng cũng không được.
Khương Đường vốn là muốn đưa cô đi làm, nhưng bị cô thưởng một đầu gối.
Cô mới không cần tên sói háo sắc kia đưa cô đi! Ai biết được hắn sẽ lại đem cô đến nơi nào?
Mặc dù lý trí cô biết là mình không đúng, không nên vì rượu giả điên dụ dỗ người ta, hơn nữa tuổi cô lại tương đối lớn, phải nói là có phong độ của người trưởng thành mới đúng, nhưng là... nhưng là cô còn bực bội!
Khương Đường tại sao có thể lợi dụng cô mềm yếu mà làm như vậy?
Cô vốn là muốn đem đêm đầu tiên để lại cho người đàn ông mình yêu mến nhất , ai ngờ... Ô...
Không muốn, càng suy nghĩ đầu cô càng đau, đại khái là cô say rượu vẫn chưa hoàn toàn tỉnh.
"Cô Viên Viên , Cô Viên Viên!" Mấy người bạn nhỏ nhiệt tình vung tay đối với cô.
Nhìn thấy đám con nít đáng yêu, tâm tình cô cuối cùng cũng khá hơn một chút.
"Thế nào? Có chuyện gì không?"
Một đứa bé tóc đuôi gà, âm thanh non nớt hỏi: "Cô Viên Viên, em thích cô, cô có thể làm mẹ em được hay không?"
Viên Viên không khỏi bật cười: "Tiểu Lam, không phải là con đã có mẹ rồi sao?" Hơn nữa cô nhớ mẹ Tiểu Lam là đại mỹ nhân cơ đấy!
"Ơ hay! Không quan trọng mà." Tiểu Lam bộ dáng người lớn: "Ba ba con thường nói, chỉ cần là phụ nữ thì đều có thể mang về nhà chơi."
Viên Viên trên mặt xuất hiện một mảng xám xịt.
Con bé đang nói cái gì vậy?
Vị phụ huynh này giáo dục con cái cũng không thể không chú ý đến đạo đức như thế chứ?
Nhưng là bảo cô phải làm sao đối mặt với cô bé mới ba, bốn tuổi để giải thích lời nói của ba cô bé mang một ý nghĩa sâu xa, cũng giống như khi nói về vấn đề “chuyện riêng bên ngoài’”, “người thứ ba” hoặc là “bắt cá hai tay” là như nhau chứ?
Cô còn đang lúng túng, một cậu bé đẩy Tiểu Lam ra, nhiệt tình kéo tay Viên Viên.
"Cô Viên Viên, không cần để ý cậu ấy nữa! Nhà cậu ấy không có tiền, ba của cậu ý chỉ có thể chạy Lexus. Ba của con chạy Mercedes-Benz khắp mọi nơi! Hơn nữa cô đến nhà con, không cần làm mẹ con, làm vợ con là tốt rồi, ha ha!" Cậu bé vừa nói, cũng không có chút ngượng ngùng sờ sờ đầu cười khúc khích, lộ ra hàm hàm trên thiếu một răng cửa.
Viên Viên càng nghe nói, vạch đen trên mặt hiện càng nhiều.
Con nít bây giờ, bảo đơn là thơ ngây cũng không hẳn là thơ ngây hoàn toàn, đôi lúc cũng có thể nói ra mấy lời làm người lớn nghe xong cũng suýt té ghế vì kinh sợ; bảo là “rành đời” cũng không đúng, có ai “rành đời” nhưng lại đi cãi nhau chỉ vì so bì xem trái dâu tây trong đĩa của ai lớn hơn, thậm chí còn đanh nhau chỉ vì chuyện cỏn con đó.
Ôi, không chỉ có đàn ông mới là khó đối phó, bây giờ đến ngay cả một đứa trẻ cũng càng ngày càng khó đối phó hơn rồi.
Cô đã cố gắng giả vờ thành thật, dùng giọng nói uyển chuyển càng nhiều càng tốt để giải thích cho thằng bé, nhưng chúng vẫn là một đám con nít ngang bướng, cố chấp không chịu hiểu, không buông tha cho cô.
Cuối cùng cũng đành qua loa, xoa đầu bọn trẻ rồi dỗ dành chúng trở về phòng học.
Dù sao những hài tử này mỗi ngày đều hết ca hát rồi lại chơi trò chơi, ngủ một giấc thì sẽ đem những chuyện này vứt ra sau đầu, cô cũng không cần quá để ý.
Lúc này, hiệu trưởng bảo cô đến cổng trường đón học sinh.
Bậy giờ mới đến trường học, đứa bé không cần đoán cũng biết là ——
"Hiệu trưởng, hôm nay Cường Cường trông thế nào?"
Hiệu trưởng nhà trẻ thật ra là một người phụ nữ trung niên, dánh người mảnh mai, trên mặt đeo kính mắt gọng vàng, tóc tai chải chuốt kĩ càng, nhìn sơ vô cùng nghiêm túc khó khăn, nhưng sự thật lại rất hiền lành, nói chuyện rất được lòng người.
Hiệu trưởng nghe cô hỏi cũng không nói gì, chỉ nhún nhún vai, cười khổ.
Cường Cường có thể chính là cậu bé gây đau đầu nhât trong nhà trẻ, cậu bé rất ghét đi học, mỗi ngày đều cùng ba của cậu ở cổng trường “trình diễn” màn "Mười tám lần đưa tiễn", cậu bé khóc lóc không chịu rời ba, nhất định đi học; còn ba của cậu lại bày ra bộ mặt đau lòng, có lúc còn dùng một tay ôm lấy trái tim, giống như việc đia con đến nhà trẻ chẳng khác gì đưa con vào hang hùm, miệng cọp vậy.
Các giáo viên ở nhà trẻ cũng làm rất nhiều trò hề để dỗ dành cậu bé Cường Cường, còn ba của cậu lại không phát hiện con mình đang dùng “khả năng trời phú” mà diễn kịch, nên lần nào cũng mắt rưng rưng nước, đưa con vào “nhà trẻ kinh khủng”.
Trình Viên Viên đi tới cửa, quả nhiên lại xem màn Cường Cường cùng ba của cậu đang "Khó khăn chia lìa" .
"Ba, con không muốn đi học, con không xa ba được,hu hu...”
"Bé ngoan, con phải đi học, như vậy mới có thể trở thành một người có ích cho xã hội, biết không? Thật ra thì... thật ra thì ba cũng không muốn xa con, hu hu...”
"Ba... hu hu hu ...”
"Cường Cường, con không được nghĩ ba muốn xa con như vậy...”
Viên Viên lắc đầu một cái, không nhìn nổi, cô trực tiếp đi tới chỗ hai người, kéo tay Cường Cường nói: "Vương tiên sinh, hôm nay Cường Cường lại dậy trễ sao?"
Vương tiên sinh ngượng ngùng gãi đầu: "Đúng vậy, sáng nay thằng bé nói cảm thấy bụng khó chịu, cho nên để cho bé nằm thêm một lát."
Viên Viên xem đồng hồ đeo tay một chút, bây giờ cũng đã đến giờ ăn trưa rồi!
Mặc dù bọn họ đã khuyên Vương tiên sinh rất nhiều lần, không nên cưng chiều cậu bé như vậy, nhưng kể từ khi vợ của anh qua đời vì tai nạn giao thông, bên người cũng chỉ còn lại đứa bé này làm bạn, hắn ngay cả mắng một tiếng cũng không nỡ, như thế nào có thể để đứa trẻ "bệnh yếu" cực khổ dậy sớm đi nhà trẻ đây?
"Cô giáo Trình, Cường Cường đành làm phiền cô."
Con trai ngoan, đừng dùng ánh mắt buồn bã nhìn ba như vậy, ba sẽ không chịu được... hu hu...
Tầm mắt Vương tiên sinh lại bắt đầu mơ hồ.
"Ba ba... Ba không thương con sao?" Cường Cường buồn bả hỏi.
Viên Viên không nhịn được vỗ nhẹ đầu cậu bé một cái . Cường Cường ngẩng đầu lên, liếc cô một cái.
"Vương tiên sinh, anh không cần phải đi làm sao? Trễ giờ rồi đấy."
"À, đúng rồi, tôi biết rồi, tạm biệt Cường Cường." Trong âm thanh Vương tiên sinh mang một chút nghẹn ngào.
Ba vừa mới lái xe đi, Cường Cường liền bày ra khuôn mặt lạnh lùng, đi vào bên trong trường.
"Cường Cường, con không phải là không rời xa ba của con được hay sao?" Viên Viên hỏi với theo hắn.
Chỉ thấy Cường Cường quay đầu, làm ra dáng “ông cụ non” trả lời: "không chịu được lâu, ba sẽ đến đón con về nhà thôi."
Viên Viên khoang tay trước ngược, nhịn không được muốn ngắt khuôn mặt cậu bé một cái.
Thiệt là, rõ ràng còn là con nít, đừng chỉnh ba của mình thảm đến vậy có được không?
Vương tiên sinh mỗi lần lái xe rời đi trong lòng đều cảm thấy tràn đầy tội lỗi!
Hắn nhất định sẽ không nghĩ tới, đôi mắt đẫm lệ sương mù cuả con trai bảo bối của hắn đã nhanh chóng biến mất, khi hắn vừa rời đi lập tức quên đi sự hiện hữu của hắn, hí hửng chạy tới nha bếp tìm thức ăn.
Thật vất vả để trôi qua một ngày, nhưng chỉ cần nghĩ tới chuyện tối qua lại làm trái tim Viên Viên trở nên bộp chộp.
Cô nên nói cho Diệp Linh biết sao?
Nếu nói, thì nên nói như thế nào?
Giả vờ ung dung nói: "Này! Diệp Linh à, mình thật xin lỗi, tối hôm qua mình vì không cẩn thận nên đã cùng em trai của cậu lên giường."
Còn thử nghiêm túc nói: "Bởi vì tối ngày hôm qua mình uống say, không tính toán được gì nên đã lên gường cùng em trai cậu."
Hay là khóc lóc kể lể mình chẳng biết gì cả liền bị em trai của cậu lấy mất trinh tiết?
Đúng vậy ... Đó chính là lần đầu tiên cuả cô...
Cô cũng rất tức giận, dù sao cho tới bây giờ cô cũng không nghĩ đến lần đầu tiên của mình sẽ cùng người đàn ông kia... Nhưng mà, hiện tại, vì sao cô lại không cảm thấy tức giận hoặc mất mác?
Thậm chí cô còn không hiểu được cảm giác hiện tại lúc này, giống như là có một chút hạnh phúc, hoặc là một chút mừng vui.
Không không không, nhất định là cô đang gặp ảo giác mà thôi.
Lắc đầu một cái, Viên Viên từ trong túi da lấy điện thoại di động ra.
Khương Đường không gọi đến.
Cô biết bản thân mình không mong hắn sẽ gọi đến, nhưng khi nhìn thấy trên màn hình di động không có hiển thị cuộc gọi của hắn, tự nhiên cảm thấy trong lòng có chút mất mác.
Đúng là đồ con sói háo sắc đáng chết! Ngay cả một câu giải thích cũng không muốn nói hay sao?
Như vậy bọn họ sau này nên đối mặt với nhau như thế nào?
Tiếp tục làm bằng hữu? Hay dứt khoát không bao giờ ... nhìn mặt nhau nữa?
Nhưng cô lại thấy hai cách giải giải quyết này thật tệ, cô không muốn như thế.
Nhưng mà, trừ phương án đó ra, cô còn sự lựa chohn nào khác sao?
Hay là... Cô nên chủ động nói rõ ràng với Khương Đường?
Suy nghĩ một chút, cô thấy tạm thời cách này là tốt nhất, quyết định lấy dũng khí đi tìm hắn.
Bất kể nói thế nào, tuổi cô cũng tương đối lớn hơn hắn, phải có phong độ của người lớn một chút, dù xảy ra chuyện gì, cũng phải nghĩ biện pháp giải quyết, không nên chỉ biết trốn tránh.
Cô nhớ rằng Khương Đường đang làm thực tập sinh trong bệnh viện, vì vậy cô gọi cho hắn, nhưng hắn lại không nghe, không biết là bởi vì quá bận rộn, hay là cố ý không nhận điện thoại của cô?
Nếu thật hắn cố ý không nhận điện thoại, thì điều đó có ý nghĩa gì?
Có phãi hắn chỉ muốn đùa vui với cô hay không?
Viên Viên không tức giận, nhưng lại cảm thấy có chút ủy khuất.
Đều là vì mình quá nhu ngốc, không biết tự bảo vệ bản thân, nên mới bị người khác ức hiếp như thế.
Chuyện xảy ra thế này, cũng không thể đổ lỗi hoàn toàn cho người ta.
Cô cũng không không phát hiện, cô đang nhận tất cả sai lầm thuộc về mình.
Đúng vậy, dù gì cô cũng lớn hơn người ta, quả thật không nên cùng so đo với thế hệ sau.
Cô cũng cảm thấy điều kiện mình cũng không tốt, Khương Đường cùng mình làm loại chuyện đó, nói không chừng ngược lại là mới chính là hắn đang chịu thiệt.
Thật ra thì Khương Đường dáng người tuấn tú, chiều cao đến một mét tám mươi, vóc người không phải là đặc biệt cường tráng, nhưng cũng không phải rất gầy yếu, cởi bỏ quần áo ra, có thể nhìn thấy cơ bắp cường tráng...
Cô lại nghĩ tới đêm phát sinh những chuyện kia, khuôn mặt nhỏ nhắn không nhịn được liền ửng đỏ lên.
Thì ra là, hắn đã trưởng thành.
Thì ra là, hắn đã là người đàn ông .
Tại sao cô chưa từng chú ý tới?
Hay là bởi vì cô cố ý coi thường, bởi vì cô chắc chắn rắng giữa mình và hắn không thể có thứ tình cảm nam nữ như vậy?
Càng nghĩ càng loạn, Viên Viên chưa bao giờ cảm thấy phiền lòng như thế này .
Đi gặp Khương Đường, mọi chuyện đều sẽ được giải quyết hay sao?
Không, cô không cho là như thế.
Nhưng cô thật sự không muốn trốn tránh, cô không muốn mất hắn.
Cô chợt dừng bước, hoảng sợ khi thấy mình có ý nghĩ này
Cô sợ mất đi hắn sao? Tại sao lại như vậy?
Hôm nay bệnh viện vẫn rất bận rộn, bệnh nhân vào vào ra ra, y tá chạy khắp nơi tìm bác sĩ, âm thanh cứ liên tục không ngừng.