Khương Đường nằm ở trên giường không dám động đậy.
Là ai đến phòng của hắn?
Là Trình Viên Viên sao?
Đây không phải là thật chứ?
Mới vừa rồi hắn còn hi vọng mộng đẹp có thể trở thành sự thật, bây giờ thật sự sẽ thành sự thật sao?
Vậy... .Vậy hắn nên làm cái gì?
Mới mười ba tuổi Khương Đường chưa xem “phim đen” nhiều, mộng xuân cũng chỉ làm một chút, đối với chuyện nam nữ hoàn toàn lờ mờ, nhiều nhất cũng chỉ là yêu ảo tưởng thật muốn “Tác chiến thực tế” nhưng chút kinh nghiêm cũng không có.
Không nói đùa, hắn "Tự mình động thủ" cũng còn chưa từng thử qua!
Hắn chỉ là một tiểu xử nam đơn thuần làm sao có thể đối phó được bà chị nửa đêm đánh lén?
Chẳng lẽ... Trình Viên Viên đã có “kinh nghiệm” hay sao? Cho nên cô mới có thể to gan như vậy giữa đêm tìm đến hắn?
Không biết vì sao Khương Đường đột nhiên nóng giận, rất muốn lật chăn lên mà hung hăng mắng một tiếng: “Cô không là người không biết kiềm chế muốn chơi trò tình cảm với trẻ vị thành niên sao?”
Đang lúc do dự có nên vùng dậy hay không thì có một bàn tay ấm áp sờ lên trán hắn.
Trong bóng tối, ánh mắt của hắn càng nhắm chặt hơn, nhắm chặt đến mức sắp bị chuột rút.
"Ừ, hạ sốt rồi." Thiếu nữ nhỏ giọng nói.
Sau đó bàn tay của cô vuốt ve gương mặt hắn.
Không, không thể nào, chẳng lẽ Trình Viên Viên muốn trộm hôn hắn sao?
Thật ra thì ý định như vậy không tồi, đây là nụ hôn đầu của hắn, hắn còn chưa biết sẽ dâng ra lúc nào.
Đột nhiên mặt hắn trở nên nhói đau, khiến hắn không nhịn được mà hít một ngụm khí lạnh.
"Thằng nhóc đáng ghét, ngã bệnh còn bướng bĩnh hại chị lo gần chết, cho em đau chết đi!”
Giọng điệu này, cái giọng nói này rõ ràng là Diệp Linh rồi.
Khương Đường cũng không nhịn được nữa, hắn đẩy tay cô ra thở phì phò hỏi: “Nửa đêm chị đến phòng em làm gì?”
"Hả, em không ngủ à?" Diệp Linh rất kinh ngạc: "Chị vừa nhìn thấy em ngủ ngon đến không nhúc nhích cơ mà?”
"Đó vì em tưởng... ” Hắn giật mình lỡ lời, lập tức im miệng.
Diệp Linh tò mò nhướng mi: “Tưởng chị là ai? Chẳng lẽ em cho rằng chị là Viên Viên, nửa đêm tới đây đánh lén em à? Ngu ngốc! Em đang mộng xuân sao? Ha ha ha... .” Cô không khách khí cười nhạo hắn.
Khương Đường tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, nhưng lại không cách nào phản bác, bởi vì điều cô nói đều là thật.
"Ha ha ha, chị sẽ đi nói cho Viên Viên biết, nói em trai mình thầm mến cậu ấy, còn nửa đêm trong phòng chờ cậu ấy đến đó!”
"Đừng mà! Không cho phép chị nói!"
"Cầu xin chị à?” Diệp Linh đắc ý bày ra tư thế nữ vương.
Khương Đường giận đến cắn răng nghiến lợi nhưng không làm được gì.
"Cầu xin, cầu xin chị...” Đáng chết, nỗi nhục hôm nay hắn nhất định sẽ báo thù.
“Nói lớn chút, chị nghe không rõ?”
"Chị! Cầu xin chị đừng nói cho chị Viên Viên biết!”
"Ơ, giờ cũng chịu ngoan ngoãn gọi chị ! Thật là dễ nghe, gọi thêm nữa đi!”
Đồ con gái đáng ghét...
Sau khi Khương Đường lớn lên, nhớ tới chuyện cũ khi còn bé luôn có cảm giác từ đó trở đi mình là đối tượng bị chị gái đùa bỡn.
Hơn nữa, đêm hôm đó bị Diệp Linh trêu cợt như vậy cho nên dù hắn có ý định gì với Viên Viên cũng không dám mặt dày nói ra.
Chưa cần nói đến chuyện cô lớn tuổi hơn hắn, mà chỉ cần biết đến chuyện từ nhỏ hắn đã có ý nghĩ xấu với cô, nhất định cô sẽ ghét hắn...
Haizzzz!
Chớp mắt một cái, hơn mười năm đã qua.
Diệp Linh cùng Trình Viên Viên đều đã tốt nghiệp đại học, rồi đi làm.
Diệp Linh làm ở tòa soạn một tạp chí du lịch, thầm mến một nhiếp ảnh gia, mỗi ngày đều nghĩ hết cách để theo đuổi người ta, tạm thời không có ý định bắt nạt Khương Đường.
Trình Viên Viên học đại học Sư phạm Mầm non, sau khi tốt nghiệp thì đến nhà trẻ cô đã từng thực tập làm việc. Trước đó hiệu trưởng nhà trẻ rất thích cô, đợi cô thực tập xong liền đem cô giữ lại chính thức nhận làm nhân viên. Rồi cô vẫn cứ thế theo đuổi nghề này nhiều năm cũng bởi vì cô rất thích trẻ con cho nên công việc dù có bận rộn, cô vẫn cảm thấy như cá gặp nước.
Cha mẹ Trình cũng rất sáng suốt, cũng không vì nghĩ cô đến tuổi hôn nhân mà cố tình thúc giục kết hôn nhưng thỉnh thoảng có đối tượng tốt cũng không ngại sắp xếp cho cô xem mắt.
Mỗi lần Trình Viên Viên nghe cha mẹ bàn đến chuyện đấy cũng chỉ cười trừ, không nói thêm gì.
Đối với cuộc sống hiện tại cô đã rất thỏa mãn rồi.
Cô thích trẻ con, tuy không phải nhất định phải do mình sinh ra nhưng ở trong nhà trẻ, cô đã chăm sóc nhiều đứa trẻ đáng yêu. Tan việc có Diệp Linh làm bạn cũng thường cùng đồng nghiệp ở nhà trẻ uống trà nói chuyện phiếm. Chủ nhật sẽ tụ tập đồng nghiệp giao lưu, dì nấu ăn làm trong phòng bếp của vườn trẻ cũng thường rủ họ đến nhà chơi và chiêu đãi bọn họ. Cuộc sống phong phú như vậy khiến cô không nghĩ quá nhiều về tương lai.
Về phần bạn trai, cô không phải là không từng cân nhắc qua, cũng từng nghe theo đồng nghiệp hoặc bạn bè giới thiệu, cũng từng thử hẹn hò nhưng kết quả đều thất bại.
Thay vì nói thất bại không bằng nói cô đã nhìn rõ bản tính háo sắc của những tên đàn ông kia.
Có lẽ là do tác dụng của thuốc bổ hằng ngày mẹ cô tỉ mỉ hầm cách thủy, nên vào thời kỳ cấp ba ngực cô đã đột phá lên cỡ C và sau khi học đại học vẫn còn tiến triển. Giờ đã ngưng trổ mã nhưng bộ ngực cỡ D vẫn còn vô cùng “hùng vĩ” cộng thêm dáng người nhỏ nhắn, eo nhỏ mảnh khảnh càng tôn thêm bộ ngực “ngạo nhân”. Làm cho ánh mắt đàn ông như bị dính chặt vào chỉ chăm chăm nhìn vào ngực cô không thể rời mắt đi được. (ngạo nhân = trêu người ; ý nói bộ ngực “cực phẩm như vậy hấp dẩn ánh mắt của nhiều người)
Hôm nay cô đi xem mắt kết quả vẫn như vậy.
Cô không nhịn được tức giận, liền gọi điện thoại đến tìm bạn tốt Diệp Linh ra ngoài ăn tối giải sầu.
Nhưng rõ ràng ở trong điện thoại đã hẹn ra ngoài cùng đi ăn mà khi đến nhà Diệp Linh, mở cửa lại là Khương Đường.
"Chị tôi không có ở nhà!” Khương Đường đẩy đẩy kính mắt nói.
Hắn lên cấp hai cũng xem như là dễ nhìn, đeo kính nữa làm cho người ta cảm thấy lịch sự không ít. Lúc đó Trình Viên Viên có chút không quen, nói thẳng ra thì đột nhiên thấy Khương Đường trưởng thành cô nhìn không nhận ra được.
"Diệp Linh không có ở đây sao? Nhưng mới một tiếng trước tôi có hẹn với cậu ấy mà?”
"Chị ấy đuổi theo “Đầu Gỗ” rồi!”
Trình Viên Viên lập tức hiểu tại sao bạn tốt lại cho mình leo cây rồi.
Vị “Đầu Gỗ” tiên sinh kia chính là người đàn ông mà Diệp Linh vẫn đau khổ thầm mến, tình yêu và bạn bè đặt lên bàn cân thì tất nhiên bạn bè phải nhẹ hơn rồi.
Trình Viên Viên không che giấu được vẻ mặt đưa đám. Đối với cô Khương Đường không phải là người ngoài nên cô hoàn toàn vô tư trước mặt hắn.
"Haizzz ... .Hôm nay tôi có nhiều lời muốn tâm sự với nó mà!”
"Không sao, tôi có thể đi cùng chị!” Khương Đường vỗ vỗ ngực.
Trước đó Diệp Linh nhận được điện thoại của đồng nghiệp gọi tới, biết tối nay mọi người tụ tập ở KTV còn rủ cả “Đầu Gỗ” đi cùng liền lập tức không nói hai lời lao đến chỗ KTV. Nhưng trước khi ra cửa mới nhớ tới việc mình vừa mới hẹn cùng Viên Viên, không thể làm gì khác hơn là lấy tờ hai ngàn nguyên năn nỉ em trai bảo bối bảo hắn thay cô dẫn Viên Viên đi ăn tối.
Có bữa tối miễn phí lại có cô gái đáng yêu đi cùng dĩ nhiên Khương Đường không phản đối mà đáp ứng, hơn nữa còn thề son sắt sẽ chăm sóc tốt người ta.
"Đi cùng cậu sao?" Trình Viên Viên chớp mắt mấy cái: “Có hơi kỳ quái không?”
Dù nói thế nào cô cũng luôn luôn xem Khương Đường như em trai của mình, nói chuyện tình cảm uẩn khúc của mình với hắn có vẻ không thích hợp lắm.
"Có sao đâu? Mặc dù tôi nhỏ tuổi hơn chị nhưng không phải là không tiếp thu được. Đi thôi, đi thôi! Tôi đói bụng rồi!” Hắn vỗ vỗ đầu của cô nói.
Trình Viên Viên khẽ nhăn lại mày né tránh tay của hắn.
Thật đáng ghét, từ lúc nào hắn cao lên như vậy?
Lần đầu tiên đến nhìn thấy hắn thì hắn vẫn thấp hơn cô nửa cái đầu, kết quả là lên cấp hai người hắn như bị kéo dài ra nhanh chóng cao đến 1m80 khiến cô muốn nói chuyện cũng phải liều chết mới ngửa mặt lên được... Haizzz, có trách thì trách chiều cao của cô không bằng người ta.
"Cũng được, vậy trước tiên đi ăn cơm đi." Cô nhún nhún vai, thuận theo ý Khương Đường.
※ ※ ※ ※ ※ ※
Khương Đường đưa cô tới một quán bia tươi để dùng cơm tối.
Vốn cô đang khước từ không uống rượu liền bị Khương Đường kéo đến đây, lúc đến đây cô đành ngoan ngoãn im lặng.
Thật hỏng bét, có phải cô là người không có chủ kiến không vậy?
Nếu không tại sao cô không có cách nào để cự tuyệt người khác?
Hay ... .cô không có cách cự tuyệt người nào đó?
Còn chưa kịp nghĩ quá nhiều cô đã bị kéo vào trong quán ngồi yên vị rồi.
Cô cũng không cần mở miệng, Khương Đường đã cầm lấy thực đơn trước, nhanh chóng nhìn qua một lượt sau đó gọi một đống món ăn ra.
"Sao cậu không hỏi tôi muốn ăn cái gì?” Cô kháng nghị hỏi.
"Không sao, chờ một chút nữa thức ăn đưa lên nhất định chị sẽ thích.”
Trình Viên Viên liếc hắn một cái, thầm nhủ trong lòng: “Tên nhóc này đúng là tự đại tự cuồng.”
Nhưng đến khi món ăn được bưng lên bàn xong không thể không khiến cô thu hồi lại lời bình phẩm lúc nãy.
Rau luộc, ớt xanh nướng, tôm he bóc võ, rau xào sò... những món ăn kia đều là món cô thích.
"Tôi biết chị thích ăn hải sản và rau chứ không thích ăn thịt đúng không?” Hắn nháy mắt với cô mấy cái, thái độ thật đắc ý.
"Làm sao mà cậu biết? Chị cậu nói cho cậu biết à?”
Khương Đường cười mà không nói, cố lãng đi.
Thật ra thì không phải là Diệp Linh nói cho hắn biết, Diệp Linh từ khi si mê “Đầu Gỗ” tiên sinh xong thì còn tâm tư nào đặt lên bạn thân?
Đối với sở thích của Trình Viên Viên thì hắn đã nhớ kỹ trong lòng từ lâu.
Chỉ là điều này không cần thiết để cho cô biết.
"Nhanh ăn đi, uống với bia lạnh chính là là mỹ vị nhân gian đó!”
Thức ăn ngon miệng cùng với bia lạnh, lại còn Khương Đường thật hiểu ý người đang ngồi bên cạnh thỉnh thoảng nói chút chuyện trêu chọc cô, khiến bao buồn bực trong lòng Trình Viên Viên nhanh chóng tan đi hết. Cứ như vậy cùng với Khương Đường uống hết ly này sang ly khác.
Đợi đến Khương Đường phát hiện hình như cô uống quá nhiều thì cô đã uống sạch bốn ly bia lớn rồi.
Hắn có chút giật mình, không nghĩ tới tửu lượng của cô lại tốt như vậy.
"Chị Viên Viên, chị không sao chứ?” Hắn huơ huơ tay trước đôi mắt sương mù của cô: “Chị vẫn ổn chứ? Có muốn tôi đưa chị về không?”
"Ổn? Chị rất ổn! Chị thật sự vô cùng ổn! Hì hì...” Trình Viên Viên nhìn hắn, cười khúc khích .
Xong rồi, cô say.
Khương Đường có chút ảo não, sao lại để cô uống say như vậy chứ?
Mọi người đều nói phụ nữ say là khủng khiếp nhất mặc dù hắn không có chút kinh nghiệm nào về phương diện này.
Lúc này, Trình Viên Viên đột nhiên kích động nắm tay hắn, đôi mắt nóng bỏng nhìn hắn rồi hỏi: “Cục Đường, tôi hỏi cậu một chuyện, cậu phải trả lời thành thật cho tôi!”
"Không được gọi tôi là Cục Đường... .” Khương Đường vô lực phản bác.