p vẫn chưa thay áo phẫu thuật, tất cả đều là nam. Bọn họ đã theo giáo sư cả một buổi chiều để phẫu thuật một ca ung thư, do chân đứng nhiều nên rất mỏi, tay cũng run lên, ánh mắt tiều tuỵ, nhưng bọn họ chỉ có nửa giờ nghỉ ngơi, sau đó sẽ phải trở lại chia nhau tiếp tục công việc.
Khương Đường hôm nay bị phân làm ca đêm, nếu là bình thường, hắn nhất định sẽ không ngừng oán trách, hơn nữa quấn chết bạn tốt Ôn Phong Nhã, năn nỉ người ta đổi ca cho hắn.
Nhưng hôm nay hắn chẳng những tinh thần thấy sáng khoái mà tâm tình cũng đặc biệt tốt, đứng suốt một buổi chiều cũng không thấy hắn lộ ra chút ý tứ oán trách, ngay cả nhắm mắt nghỉ ngơi, khóe miệng cũng còn mang theo nụ cười kì lạ, làm cho người khác nhìn vào thấy ngay có gì đó không đúng.
"Này! Cục Đường, cậu tối hôm qua có chuyện vui gì hả? Xem tâm tình cậu hôm nay tốt như vậy, cậu còn phải tiếp tục trở về khoa sản để trực ca đêm! Ai cũng biết phụ nữ có thai thích nhất là nửa đêm canh ba chạy tới bệnh viện sinh con, nếu là gặp phải ca khó sanh, không chừng ngay cả ngày mai cậu cũng không được ngủ đấy." Một đàn anh khoá trên thấy không ưa khuôn mặt tươi cười của hắn, không nhịn được liền buông lời châm chọc.
Khương Đường không lên tiếng, nhưng trên mặt nụ cười đắc ý càng sâu hơn.
"Thế nào? Chẳng lẽ tối hôm qua gặp được cô gái xinh đẹp nào hay sao?" Ôn Phong Nhã không nhịn được cười trêu nói.
Nhìn bộ dáng kia của Khương Đường, 99% là có liên quan đến phụ nữ.
Bởi vì cậu ta đã lâu không thấy trên mặt Khương Đường xuất hiện nụ cười như thế, không thể nói là tà ác, nhưng tuyệt đối cũng không phải nụ cười lương thiện gì. Cậu còn nhớ rõ trước kia Khương Đường lộ ra nụ cười như thế này, đều là đang nói về phụ nữ, hơn nữa hình như là một phụ nữ có bộ ngực rất lớn.
"Gặp được mỹ nhân sao?" Học trưởng đột nhiên nói "Mau! Em trai à, thẳng thắn khai báo sẽ được khoan hồng! Tôi “chôn mình” ở đây lâu đến nỗi ngay cả hai chữ “mỹ nhân” cũng không biết viết như thế nào rồi !"
"Thật ra thì cũng không có gì." Khương Đường thu hồi lại ham muốn, đôi mắt đắc ý híp lên: "Chẳng qua là gặp được cô gái có chút xinh đẹp mà thôi."
Hắn càng nói qua loa, mọi người càng không tin, rối rít thay nhau bức cung.
Khương Đường có chút đắc ý vênh váo, liền không nhịn được đem chuyện đêm qua kể lại sơ sơ - dĩ nhiên, có một vài “chi tiết” hắn không có kể lại “cặn kẽ”, mọi người tự hiểu ngầm là được.
"Chẳng lẽ là cô gái mà cậu bảo có bộ ngực rất lớn đó à?” - Ôn Phong Nhã khoa trương múa máy tay chân trước ngực để diễn ta, "Có phải người đó chính là mối tình đầu mà cậu đã từng nói?"
"Mối tình đầu?" Ánh mắt đàn anh khoa trên kia sáng lên. Những chuyện như vậy ai cũng thích nghe, hắn cũng không ngoại lệ: "Cô gái kia bộ ngực rất lớn sao?”
"Anh à, nước miếng của anh muốn chảy ra rồi kià." Ôn Phong Nhã “tốt bụng” nhắc nhở.
"Chuyện đó không quan trọng! Nghe xong tôi sẽ tự lau nước miếng của mình. Nói! Cô gái đó có phải bộ ngực rất lớn hay không? Cỡ bao nhiêu vậy?"
Đàn anh suốt ngày bị phim đen đầu độc, lấy số đo ba vòng trên người phụ nữ để phân biệt đẹp xấu, nói trắng ra, hắn ta đã bị những bộ phim kia “huấn luyện”, chỉ quan tâm xem ngực phụ nữ lớn hay nhỏ, không để ý đến những ưu điểm khác.
Khó trách vì sao đến bây giờ hắn cũng không tìm được bạn gái, chỉ sống độc thân một mình .
"Cũng không có khoa trương như vậy." Khương Đường có chút chán ghét, nhưng ngại vì đối phương là đàn anh của mình, nên cũng không tiện nói gì.
"Nhưng nhìn bộ dáng khua tay múa chân cuả Phong Nhã, không chừng cũng phải cỡ D?"
"Cỡ D là bao nhiêu?" Thật ra, nói đến số đo vòng ngực của con gái, một chút khái niệm Khương Đường cũng không có
Hắn chỉ biết bộ ngực của Viên Viên rất lớn, rất đầy đặn, rất mê người...
Hỏng bét, hắn lại nghĩ đến chuyện hoan ái đêm qua , nghĩ đến bộ ngực mềm mại ấm áp cứ như vậy àm dính vào khuôn mặt của hắn, còn có mùi hương nhàn nhạt, mùi hương chỉ của riêng cô...
"Tôi nghĩ cô ấy nhất định là cỡ E rồi! Oa! Không phải là cùng kích cỡ với trái dưa gang sao?" Học trưởng không biết vì cái gì mà trở nên hưng phấn.
Nãy giờ, Thi Vịnh Triển ở bên cạnh một mực yên lặng không lên tiếng, đột nhiên nói ra một câu làm mất vui "Lớn như vậy để làm cái gì? Không phải người ta thường nói, người có ngực lớn chính là người không có đầu óc hay sao? Cô gái kia đại khái cũng rất đần, nếu không làm sao sẽ cùng Cục Đường xảy ra chuyện như thế?"
Thi Vịnh Triển ở trong lớp luôn luôn một mình, không thích cùng bạn học giao tiếp, mặc dù vẫn chưa tới trình độ cô độc, nhưng rất nhiều bạn học khác cũng cảm thấy hắn là quái nhân, thường thường khi mọi người cùng thảo luận một vấn đề gì đó rất nhiệt tình nhưng hắn lại chỉ toàn nói ra mấy câu làm người khác mất hứng, phá hư sự hăng hái của mọi người.
"Cậu không được nói Viên Viên như vậy!" - Khương Đường đột nhiên nóng giận, "Các người muốn nói tôi thế nào cũng được nhưng không được nói Viên Viên như vậy!"
Thi VịnhTriển hơi sửng sốt, ngay sau đó dời đầu đi chỗ khác, trong mắt lại lóe lên ánh sáng không biết đang tính toán cái gì.
Học trưởng cũng bị khí thế Khương Đường hù doạ, lắp bắp một lát mới nói: "Tôi chỉ là nói đùa mà thôi, không cần nghiêm túc như vậy chứ. Nhưng nói thật, một ngày nào đó cậu có thể đưa cô gái kia đến cho chúng tôi nhìn một chút hay không? Thật muốn tận mắt xem thữ cỡ E thì hùng vĩ đến thế nào. Đúng rồi, đúng rồi, nếu có thể, để cô ấy mặc quần áo mát mẻ một chút, được không?" Học trưởng đầu óc đã bị “màu vàng phế liệu” chất đầy, hoàn toàn xem Viên Viên thành nhân vật chính của những bộ “phim đen” rồi.( Màu vàng phế liệu: Đầu óc dâm dê đen tối)
"Đàn anh! Đừng biến thái như vậy có được không? Cô ấy là người phụ nữ của tôi! Anh không được ở trước mặt tôi có loại suy nghĩ bậy bạ như vậy!" Khương Đường tay nắm thành quả đấm, vẻ mặt cực kì nặng nề.
"Người phụ nữ của cậu? Mới ngủ với người ta một lần liền biến thành người phụ nữ của cậu? Em trai à, cậu cũng không nên tưởng bở như vậy! Theo tôi thấy, tiểu thư dưa gang này...”
"Phải là chị dưa gang mới đúng." Vẫn yên lặng nghe mọi người đàm luận, Ôn Phong Nhã lúc này đột nhiên chen vào nói: "Tuổi của cô ấy so Khương Đường có lớn hơn một chút."
Đàn anh vẻ mặt chua xót "Ôi ôi ôi, cậu em, không nhìn ra nha! Cậu lại lợi hại như vậy? Tôi biết trong bệnh viện có không ít mấy cô bé y tá thầm mến cậu, không nghĩ tới cậu lại có hứng thú với phụ nữ lớn tuổi hơn mình."
Khương Đường trợn mắt nhìn Ôn Phong Nhã một cái, hắn có miệng lớn như vậy để làm cái gì chứ?
Ôn Phong Nhã chẳng qua là nhún vai, làm bộ như không thấy, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
"Cậu em, hào phóng một chút đi, đem “chị gái dưa gang” đến đây để cho chúng tôi xem một chút!"
"Không được." Ai lại ngu ngốc mà đem Viên Viên đến cho con sói già háo sắc này thưởng thức chứ?
"Cậu em, đừng hẹp hòi như vậy! Ôi ôi, tôi biết, có phải là cậu sợ cô ấy một khi đã nhìn thấy tôi, sẽ cảm thấy cậu quá xấu xỉ, sau đó vứt bỏ cậu mà lựa chọn tôi hay không? Ha ha ha, cậu thật sự là lo lắng thái quá rồi...”
Khương Đường lạnh lùng nhìn đàn anh. Hắn còn lâu mới hao sức với chuyện vớ vẫn này, người đàn ông này là loại người an phận ở nhà, hơn nữa nhiều năm vì thấm nhuần phim đem mà biến hoá thành con sói háo sắc từ giọng nói cho đến hành động, cho dù Viên Viên có là một người con gái đơn thuần, cũng sẽ ngay lập tức đem xếp hắn vào dạng nhân vật nguy hiểm, tuyệt đối không qua lại.
"Tóm lại là cậu đem chị gái dưa gang đến ...”
"Tôi đã nói với anh rồi, không được gọi cô ấy là chị gái dưa gang nữa!"
Đám người này rốt cuộc là bị làm sao vậy? Lỗ tai là để trang trí hay sao?
Hắn mỗi lần cãi nhau với bọn họ cũng là vì chuyện họ gọi hắn là “Cục Đường”, cãi tới cãi lui họ cũng xem như gió thoảng bên tai, hiện tại lại tự ý thay Viên Viên lấy cái tên “Chí gái dưa gang” làm biệt danh, còn hắn thì là “Cục Đường”, thật là xem thường hắn quá rồi!
"Chị gái dưa gang! Chị gái dưa gang! Cục Đường với Chị gái dưa gang, ngọt càng thêm ngọt, thật đang để người ta hâm mộ!”
Đàn anh không biết cái chết sắp đến, không chú ý tới sắc mặt Khương Đường đột nhiên có gì không đúng.
Ôn Phong Nhã chợt đi qua ghế bên cạnh đá thùng rác qua chân học trưởng.
"Này! Thằng nhóc kia, cậu đem thùng rác đá cho tôi làm cái gì... Ơ, cô gái kia là ai?" Đàn anh đang muốn đứng lên đem thùng rác đá trở về, dạy dỗ cho đám đàn em không biết lớn nhỏ, nhìn ra cửa thấy một sắc mặt phụ nữ.
Cô hình thể nhỏ nhắn xinh xắn, vóc người cũng rất đầy đặn, nhất là áo lông cổ chữ V màu xanh nhạt tôn lên dáng hình bộ ngực tuyệt đẹp, nhìn sơ qua rất co dãn. Cái cài áo hình trái tim bằng thuỷ tinh không che giấu được khe rãnh giữa ngực mê người, khiến bọn đàn ông ánh mắt không khống chế được rơi lên ngực cô trước, sau mới dời hướng đến khuôn mặt cua cô.
Cô gái kia không phải là ai khác, chính là Trình Viên Viên.
Cô đến bệnh viện muốn tìm Khương Đường, tìm đến quầy nhân viên phụ trách phòng quản lí bác sĩ thực tập mới biết bọn họ mới vừa hoàn thành một ca phẫu thuật, đang trong phòng nghỉ ngơi, vì vậy cô hỏi rõ đường, tự mình tìm đến phòng nghỉ ngơi.
Cô mới đi tới cửa, liền nghe bên trong có mấy nam sinh đang bàn về cái gì đó, lòng cô hiếu kỳ, đến gần cửa lẳng lặng nghe một lát, vừa lúc nghe được đoạn "... cô gái dưa gang mặc đồ mát mẻ một chút", cô càng nghe càng hoài nghi, cảm thấy người mà bọn đàn ông ấy đang nói đến chính là cô.
Cô gõ vài cái lên cửa, nhưng là bên trong thảo luận âm thanh quá lớn, không ai nghe được.
Cô không thể làm gì khác hơn là tự mình mở cửa, đầu tiên phát hiện cô chính là Khương Đường, hắn vừa thấy được cô, lập tức sắc mặt biến đổi, miệng cũng đóng chắt, không dám nói nữa câu.
Tiếp theo là Ôn Phong Nhã, sau đó là Thi Vịnh Triển, cuối cùng là đàn anh đắc ý vênh váo, tất cả đều đem tầm mắt rơi vào trên người cô.
Tên đàn anh giương khuôn mặt ngu ngốc nhìn chằm chằm vào bộ ngực tròn trịa mê người của cô, bày ra loại khát vọng ham muốn vô cùng lộ liễu, ánh mắt hắn đăm đăm nhìn chằm chằm mục tiêu, với tốc độ xem ra so với tàu điện Âu Cát Tang ủa Nhật Bản không khác bao nhiêu.
"Chị gái dưa gang là ai?"
Giọng nói Viên Viên nghe rất bình tĩnh, nhưng Ôn Phong Nhã và Khương Đường đều biết, điều này có nghĩa là sắp có bão táp xãy ra, bởi vì bọn họ đã quá quen thuộc khi cô trước khi nổi cơn tức giận sẽ có “dấu hiệu” gì.
Thậm chí trên mặt cô còn mang theo vẻ mỉm cười, thế nhưng nụ cười cực kỳ lãnh khốc, làm cho người ta nhìn có chút tê dại, hơn nữa tay cô gắt gao siết chặt quai xách túi da, mơ hồ có thể thấy mấy đầu ngón tay trắng nõn, trên mu bàn tay còn thấy rõ đường gân màu xanh. Cũng đừng nhìn cô có vẻ yếu đuối, chỉ cần tập trung toàn lực vung ra một cái tát, cũng có thể đem người đánh đến mắt nổ đom đóm luôn.
Chỉ tiếc có người còn chưa biết tai vạ sắp đến nơi.
"Chẳng lẽ cô chính là chị gái dưa gai đó sao?" Học trưởng miễn cưỡng dời ánh mắt háo sắc đến nơi phát ra âm thanh trên người cô.
Ừ, khuôn mặt cũng không có bộ ngực hấp dẫn đó, vẫn là tiếp túc nhìn bộ ngực kia tốt hơn, còn có khe giữa hai ngực thật hấp dẫn...
“Bốp” một tiếng, Viên Viên vung thẳng tay tát vào mặt