nhân viên công chức nước ta chẳng biết tại sao lại mất tích đến nay, nghi ngờ bị người khác bắt cóc. Nhưng hai ngày trước có du khách nước ta cũng đang ở quanh đây nhìn thấy cô cho nên bổn Đại tá lần này tới là muốn mời Vũ Văn chủ tịch giúp một tay." Tây Môn Dật lời nói cực kì sát thương.
"Người nào cần kinh động tới Tây Môn Đại tá?" Cố Nhã Thuần hỏi, trong lòng cũng đã biết Tây Môn Dật đây là đang nói đến chuyện của Y Hi Nhi đâu. Ban đầu Y Hi Nhi cùng Hạ Hải Yến đều cùng cô đón nhận huấn luyện giống nhau. Hôm nay sớm đã qua kỳ hạn nhưng Y Hi Nhi lại chậm trễ không có tin tức, nếu không phải là có tâm phúc sắp xếp chỉ sợ Y Hi Nhi đã sớm bị liệt là người mất tích rồi.
Mặc dù Y Hi Nhi cũng không phải là một quan viên quan trọng nhưng từ trụ sở huấn luyện mất tích cũng không phải là chuyện nhỏ, nhất định sẽ làm cho lãnh đạo cấp trên coi trọng.
Trước kia chuyện Y Hi Nhi mất tích dĩ nhiên là doTây Môn Dật sắp xếp. Anh ta chính là cố vấn huấn luyện lần đó, anh ta muốn mang một người đi rất đơn giản, nhắc tới có người xảy ra chuyện gì thì cũng tự anh ta nói.
Cố Nhã Thuần muốn Y Hi Nhi dừng cương trước bờ vực, càng không hy vọng Y Hi Nhi xảy ra chuyện không may cuối cùng dẫn đến phản bội làm sao có thể khiến cho Y Hi Nhi gặp chuyện không may, cho nên càng khẩn trương.
Hiện tại Vũ Văn Bác đã bày ra điệu bộ chính là muốn Y Hi Nhi thân bại danh liệt nặng nhất, lẫn vào người của xã hội đen thì muốn dnah tiếng gì nữa? Dĩ nhiên càng thân bại dnah liệt càng vui mừng. Cố Nhã Thuần không đồng ý, hiện tại mặc dù cô biết nha đầu Y Hi Nhi này có thể tâm hướng về phía Vũ Văn Bác nhưng trong lòng vẫn còn hi vọng Y Hi Nhi trở lại bên cạnh cô, không muốn cô thân bại danh liệt.
Hiện tại, Vũ Văn Bác muốn hủy hoại danh tiếng Y Hi Nhi, Cố Nhã Thuần muốn giữ lại danh tiếng cho Y Hi Nhi. Hai bên so lại, dĩ nhiên là Cố Nhã Thuần đang ở thế hạ phong rồi.
"Người đó tôi đúng lúc tôi vừa nhìn thấy, đang ở sau lưng Cố Đội trưởng chính là đồng chí Y Hi Nhi, không biết Cố Đội trưởng giải thích thế nào? Cố Đội trưởng mặc dù là thành viên chống khủng bố quốc tế chắc không cùng Y Hi Nhi có bất kỳ quan hệ gì chứ? Chẳng lẽ đồng chí Y Hi Nhi là bị cô bắt cóc?" Tây Môn Dật làm như có chuyện lạ hỏi.
"Tây Môn Đại tá nói đùa." Cố Nhã Thuần nói, trong lòng cũng bất lực, làm thế nào mới giữ được nha đầu chết tiệt kia.
"Vậy tôi sẽ tới hỏi Y Hi Nhi đồng chí một chút, cô là bị ai bắt cóc hay sao? Chẳng lẽ là Vũ Văn chủ tịch sao? Nếu là như vậy tôi sẽ phải mời Vũ Văn chủ tịch cùng tôi trở về điều tra." Tây Môn Dật cười nói.
"Anh!" Cố Nhã Thuần giận đến thiếu chút nữa đã phun ra máu.
Tây Môn Dật rõ ràng đã chuẩn bị rồi mới đến mà. Bây giờ nếu như cô nói Y Hi Nhi là bị Vũ Văn Bác bắt cóc như vậy Vũ Văn Bác trả lại vào tay Tây Môn Dật, bọn họ vốn chính là cá mè một lứa. Nếu như nói không phải, Y Hi Nhi làm xao lại xuất hiện bên người cô? Như vậy người sẽ cùng Tây Môn Dật trở về uống trà sẽ là cô rồi. Dù sao chuyện này tuy lớn mà nhỏ, mà nắm giữ lớn nhỏ lại là Tây Môn Dật, anh ta nói thế nào đều được cả.
Vừa lúc đó, một Tiểu Đội trưởng đội chống khủng bố quốc tế đi tới sau lưng Cố Nhã Thuần, nói mấy câu ở bên tai của cô, Cố Nhã Thuần lập tức phát cáu.
Lục soát không được gì? Làm sao có thể?
Đã hành động trong thời gian ngắn nhất, cho dù hội Liệt Diễm cho người lấy được tin tức cũng không thể nhanh như vậy dời đi nhiều súng ống dạn dược như vậy? Huống chi còn có nhiều người nghiên cứu vũ khí sinh hóa trước mặt sở nghiên cứu? Làm sao có thể dời đi dưới mắt Lâm Hựu Lật đây?
Cố Nhã Thuần không có nghĩ tới rằng lúc cô và Lâm Hựu Lật vừa tiếp xúc hội Liệt Diễm cũng đã bắt đầu ở dời đi các vũ khí súng ống cùng chứng cớ phạm tội rồi. Đợi đến thời điểm cô bắt đầu hành động căn bản cái gì cũng đều không cần làm, cho dù là dưới sự giám thị của Cố Nhã Thuần không cần động tác nào cũng không sợ.
"Cố Đội trưởng không biết cần lục soát để tìm vật gì đây?" Vũ Văn Bác cười hỏi.
"Lần này tôi nhận thua nhưng anh đừng đắc ý, chỉ cần tôi còn tồn tại thì anh cùng hội Liệt Diễm sẽ không nhàn nhã được đâu. Tôi nói được làm được, chúng ta đi!" Cố Nhã Thuần bị thua phải rời đi.
"Đợi đã nào...!" Tây Môn Dật chặn Y Hi Nhi lại.
Y Hi Nhi khóe miệng cười một tiếng, đương nhiên biết Tây Môn Dật muốn làm gì rồi.
" Đồng chí Y Hi Nhi nếu đã tìm được, tôi không thể làm gì khác hơn là dẫn cô đi, từ từ điều tra ngọn nguồn mọi chuyện rồi. Cố Đội trưởng bận chuyện, xin mời đi trước." Tây Môn Dật bộ dạng nhẹ nhàng nói, giống như tâm tình rất tốt đẹp.
"Sau khi mọi chuyện kết thúc, anh cẩn thận một chút cho tôi, mặc kệ anh là người ở nơi nào, thân phận gì, không có sự đồng ý của tôi, anh quyết định ra sao tất cả đều không có giá trị gì hết." Cố Nhã Thuần cứng rắn và hung ác quẳng xuống một câu tàn nhẫn, nghênh ngang rời đi.
"Này, đợi chút, vậy tôi đây? Tôi nên như thế nào làm?" Dịch Đình không hiểu gì nhìn mọi người, "Làm ơn có người quản lý tôi đi, tôi là bị trói đem ra ngoài cũng được, tôi nên đi theo Cố Nhã Thuần hay là vẫn ở đây?"
Những người này cũng không chịu trách nhiệm quá đi, nhất là ba người mãnh nam kia. Dầu gì cũng phải lưu phương thức liên lạc cho cô chứ nếu không nửa đêm tỉnh mộng cô thật sẽ tức điên mất.
"Cô là khách du lịch, cô thích đi đâu thì cứ đi đến đó, không có ai có thể quản được cô." Tây Môn Dật tốt bụng trả lời.
"Cũng đúng nha, nói như vậy cũng có đạo lý, vậy tôi trở về ngủ tiếp thấy cảm giác làm đẹp tốt lắm." Dịch Đình không tim không phổi tới một câu, sau đó liền trực tiếp đi. Trở về phòng ngủ như lâu đài, nơi này là phòng ngủ hạng sang, ngủ nhiều có cảm giác cảm thấy trẻ ra một vài tuổi, không thể lãng phí.
"Chậm một chút, cẩn thận ra ngoài, váy quá ngắn." Tây Môn Dật nhắc nhở.
"Tôi không sợ, tôi hận không thể ngắn một chút nữa, tốt nhất không cần mặc." Dịch Đình vô sỉ nói một câu, nghênh ngang lắc lắc thân hình như rắn nước rời khỏi.
Nhìn giống như là vừa mở màng một cuộc kịch chiến, bầu không khí nguy hiểm xen kẽ trò cười, tự nhiên bây giờ kết cục vui vẻ. Y Hi Nhi bắt đầu bội phục Tây Môn Dật rồi, dĩ nhiên người vạch ra chuyện này là Vũ Văn Bác cũng là một nhân vật lợi hại.
"Tôi nói tới đâu rồi, thì ra các người biết Lâm Hựu Lật cùng Cố Nhã Thuần hợp tác chỉ có buồn phiền không có khẩn trương, thì ra là như vậy. Tôi tự nhiên bị các người tính toán kéo vào, cẩn thận tôi chính là người rất nhỏ nhen thù dai." Y Hi Nhi cười mắng.
Nếu như không phải đã tính trước tất cả, bọn họ sẽ không bình tĩnh thư thả đến vậy.
Sợ rằng tất cả đều là do bọn họ đã tính toán, Lâm Hựu Lật cũng tài, thật là đáng thương. Việc giấu giếm cô là vì làm ra hiệu quả tốt nhất cho Lâm Hựu Lật xem, cũng chỉ sợ sự thông minh của Lâm Hựu Lật và Cố Nhã Thuần đem lòng sinh nghi.
Dĩ nhiên quan trọng nhất là sợ Y Hi Nhi không thể hợp tác.
Có điều cũng bởi vì như thế, Vũ Văn Bác cùng Y Hi Nhi mới có thể chân chính thẳng thắn đến với nhau.
Nhưng. . . . . . ánh mắt Tây Môn Dật hình như u ám một chút.
Sau hôm ấy, Cố Nhã Thuần hình như nhằm hội Liệt Diễm tấn công, ba ngày hai bữa ở hội Liệt Diễm đầy biểu ngữ đòi hạ công ty cùng sản nghiệp gây phiền phức. Dường như đang tiết hận mà Vũ Văn Bác cũng liền tùy theo Cố Nhã Thuần đi làm.
Y Hi Nhi từ sau chuyện đó liền bắt đầu nhúng tay hội Liệt Diễm, một chút học tập từ từ thấm vào.
Nửa tháng trôi qua.
Dịch Đình vẫn như cũ không tim không phổi trải qua cuộc sống hằng ngày tạm ổn. Mỗi ngày đều tự mộng tưởng, ảo tưởng mình là công chúa chờ đợi nụ hôn đánh thức cô tỉnh lại của hoàng tử.
Y Hi Nhi đời này thật không tưởng tượng ra được, có một ngày thật sự có một hoàng tử chân chính xuất hiện thật sự hôn làm thức tỉnh Dịch Đình này.
Cô gái ngốc, nếu sau đó hoàng tử biết Dịch Đình không có tim không có phổi không biết là hạnh phúc hay thê thảm đây?
Y Hi Nhi mặt một thân quần áo trắng bên ngoài khoác vào chiếc áo choàng tự đan, lười biếng ra khỏi đại bản doanh hội Liệt Diễm.
"Tiểu thư cô muốn đi đâu, tôi đi chuẩn bị xe." Người gác cổng cung kính nói.
"Không cần, tôi đi đây đó một chút, có thể sẽ trở lại nhanh thôi mà cũng có thể sẽ đi rất nhiều ngày." Y Hi Nhi cười nói, nửa tháng, đã giới hạn của Cố Nhã Thuần, nếu cô lại không xuất hiện, Cố Nhã Thuần đoán chừng sẽ nổi giận.
Nghĩ đến lát nữa sẽ lần lượt bị nổi khổ thân xác, tâm tình Y Hi Nhi cũng không tốt.
Trên đời này chắc chỉ có một mình cô ngốc vậy tự dâng mình đưalên cửa cho người khác đánh rồi. Cố Nhã Thuần à, tôi chưa đối tốt với ai vậy đâu ngay cả bản thân cũng không có.
Cô ấy đã từng đánh cô sao? Không có? Lần đầu tiên không phải Cố Nhã Thuần sẽ đánh cho cô răng rơi đầy đất? Mà Cố Nhã Thuần muốn đánh thì đánh chứ? Cho nên…..cô đối với Cố Nhã Thuần thật sự không phản đối.
"Tiểu thư. . . . . . cô. . . . . ." Người gác cổng bị Y Hi Nhi nói như thế, không biết trả lời cái gì cho tốt.
"Không có gì, tôi đi ra kia sẽ có người đón, anh thông báo với Vũ Văn Bác chậm một chút. Tôi sợ anh ấy cuối cùng không nhịn được bắt tôi trở về." Y Hi Nhi phất tay một cái rời đi.
Cầm ống nhòm, Vũ Văn Bác nắm chặt tay thành quả đấm, anh biết Y Hi Nhi sẽ đi tìm Cố Nhã Thuần nhưng anh không thể ngăn cản, anh phải tin tưởng người phụ nữ của anh có năng lực giải quyết chuyện của mình. Hơn nữa chuyện này không giải quyết bằng lời nói, Y Hi Nhi ở bên cạnh anh cũng không vui vẻ, anh không thích bộ dạng Y Hi Nhi có tâm sự cho nên anh phải để Y Hi Nhi đi.
"Dật, chuyện kia thực hiện thế nào rồi?" Vũ Văn Bác nhìn thấy Y Hi Nhi đã đi rất xa mới thu ống nhòm hỏi Tây Môn Dật nằm trên ghế sa lon .
"Yên tâm đi, đã làm xong." bộ dạng Tây Môn Dật lười biếng không còn hơi sức.
Tối hôm qua anh thật sự là quá mệt mỏi, quá mệt mỏi. Không nghĩ tới cô gái Lâm Hựu Lật này tự nhiên lại cứng rắn thế thật là khiến đầu người đau quá. Xem ra anh còn phải đánh lâu dài rồi.
"Vậy thì tốt, cậu trấn giữ, tôi đi trợ giúp Thác, Triển sợ rằng hiện tại cũng không có tâm tư, cậu ta tìm kiếm cũng vất vả rồi." Vũ Văn Bác dặn dò, có một số việc có thể để hạ xuống nhưng cô gái nhiều chuyện Đinh Tiểu Vũ đó hình như khiến Triển vẫn luôn không bỏ được.
"Ai! Lão đại cậu thật là thiên vị, Triển theo đuổi cô gái nhỏ cậu liền ủng hộ, tôi theo đuổi Lâm Hựu Lật sao cậu không ủng hộ đây?" Tây Môn Dật vẻ mặt đau khổ nói.
"Cậu còn cần sự ủng hộ của tôi sao? Không phải có người đã bị cậu trói lại sao?" Vũ Văn Bác hỏi ngược lại, đừng tưởng rằng anh không biết tối hôm qua anh không biết chuyện xảy ra ở hội Liệt Diễm.
"Bị cậu biết rồi, mắt của cậu thật là đáng sợ. Nếu không phải biết cậu còn tưởng rằng cậu theo dõi tôi! Tôi thật đúng là mệnh khổ, đường đường là Đại tá làm người giúp việc cho cậu cũng thôi đi, cư nhiên lại không chiếm được tự do, a a a a. . . . . ." Tây Môn Dật tự mình kêu thảm.
"Tốt tốt cố gắng lên, ai bảo cậu nhiều tài vất vả đây? Tôi đi trước." Vũ Văn Bác cầm tây trang đặt ở trên ghế sa lon lên, rời khỏi.
Tây Môn Dật một mình trong phòng làm việc than thở.
Anh hiện tại không chỉ là gánh vác hội Liệt Diễm còn phải nghĩ biện pháp đối phó cái người quật cường nào đó, thật là đau đầu nhức óc.
Lúc Vũ Văn Bác rời đi tình cờ gặp phải Đoan Mộc Triển. «123»