(Đoạn này mình nghĩ nên thay đổi cách xưng hô một chút, không biết có xáo trộn không, hy vọng mọi người không thấy quá đường đột và khó chịu)
"Vũ Văn Bác, tôi là nghiêm túc." Y Hi Nhi ngẩng lên nhìn ánh mắt của Vũ Văn Bác.
"Anh biết." Vũ Văn Bác trầm giọng lên tiếng, nhưng như vậy thì sao?
"Chúng ta tới nói chuyện một chút được không? Quen biết lâu như vậy, anh vẫn cảm thấy chúng ta cần một lần nói chuyện, đem tất cả mọi chuyện nói rõ ràng một chút." Y Hi Nhi chợt đẩy ra khỏi lồng ngực của Vũ Văn Bác, lui hai bước, và nhìn thẳng vào Vũ Văn Bác.
Vũ Văn Bác dài tay chụp tới, dự định ôm Y Hi Nhi trở vào trong ngực.
"Đừng nhúc nhích! Anh ôm tôi...tôi không có cách nào suy nghĩ, cứ như vậy nói đi?" Y Hi Nhi vội vàng ngăn cản, hung hăng lại lui một bước dài.
Vũ Văn Bác càng ngày càng thích ôm Y Hi Nhi vào trong ngực, mà Y Hi Nhi càng ngày càng quen, có lúc không tự chủ càng muốn đắm chìm trong khuôn mặt dịu dàng của Vũ Văn Bác.
Y Hi Nhi ý thức được lòng của mình càng ngày càng say mê, không chỉ một lần nghĩ tới muốn rời khỏi, nhưng là không cách nào làm được, mỗi lần Vũ Văn Bác dịu dàng nhìn cô, cô đều không thể tự kềm chế đắm chìm ở trong đó, cô biết, kể từ sau khi cô phẫu thuật mọi thứ không còn như lúc mới bắt đầu, ánh mắt của Vũ Văn Bác khi nhìn cô luôn nóng bỏng, cô làm sao không hiểu tình ý của Vũ Văn Bác đây?
Đây là tự Vũ Văn Bác giăng lưới tình, nhưng Y Hi Nhi cũng đã hãm sâu ở trong đó.
"Em muốn nói gì?" Vũ Văn Bác nhìn ánh mắt Y Hi Nhi không có một chút buông lỏng, lại gần thêm Y Hi Nhi một chút nữa.
"Anh không muốn đối xử với tôi như con gái nữa phải không?" Y Hi Nhi trực tiếp hỏi, mặc dù cô biết tình ý của Vũ Văn Bác, nhưng trên thực tế Vũ Văn Bác chưa bao giờ chính thức nói ra miệng.
"Ở trên người của em anh tìm được sự ấm áp và yên tâm, anh đã từng xem em là người nhà, là máu mủ. Nhưng sau anh mới phát hiện ra điều đó là không phải, anh đối với em, là tình cảm nam nữ."
"Nhưng. . . . . . Tôi là cảnh sát, lý lích của tôi vẫn còn ở Hạ Môn." Y Hi Nhi do dự nói, mối quan hệ này ở trong lòng của cô vẫn là một cái hố, không cách nào vượt qua.
"Nơi này là Malaysia, em chỉ là một cô gái bình thường, không phải cảnh sát!" Vũ Văn Bác kiên định trả lời.
"Nhưng tôi được giáo dục chính là bắt người xấu, mặc kệ các anh giải thích thiện ác vĩ mô là như thế nào, nhưng anh chính là kẻ địch của cảnh sát, đây là sự thật không thể thay đổi, cứ cho giờ tôi không làm cảnh sát, nhưng Cố đại nhân một ngày nào đó sẽ tìm tới cửa ." Y Hi Nhi có chút kích động.
"Vậy thì sao? Em biết Cố Nhã Thuần dù cho có tìm tới cửa cũng sẽ không làm được gì." Vũ Văn Bác không phải tự phụ, mà là Cố Nhã Thuần ở trong mắt của anh vẫn chưa đạt trình độ có thể coi là đối thủ, anh nhẫn nhịn và để ý Cố Nhã Thuần hoàn toàn chỉ là bởi vì có quan hệ với Y Hi Nhi mà thôi.
"Làm sao? Tôi không muốn bằng hữu và người yêu sẽ trở thành kẻ địch, tôi cảm thấy tôi không cách nào trơ mắt nhìn, hơn nữa. . . . . . Nếu như có một ngày giữa hai người phải có một người hy sinh, tôi sẽ lựa chọn bảo vệ Cố đại nhân." Bởi vì, nếu như hôm nay có đổi ngược lại là Cố Nhã Thuần, cô tin tưởng Cố Nhã Thuần cũng sẽ lựa chọn phương thức giống cô.
"Người yêu. . . . . . Em vừa nói cái gì? Em lặp lại lần nữa!" Vũ Văn Bác bị kích động đứng bên cạnh Y Hi Nhi, nắm chặt bả vai của Y Hi Nhi .
"Này! Anh nhẹ tay một chút. . . . . . Không đúng. . . . . . Anh đừng có quá kích động!" Y Hi Nhi vốn là đã chuẩn bị nói rõ nhưng lúc này cảm xúc của Vũ Văn Bác lại làm cô bị rối loạn.
Rõ ràng một giây trước vẫn còn thâm tình nói qua chuyện bi thương, tại sao lập tức không khí liền thay đổi? Y Hi Nhi im lặng hỏi ông trời, mặc dù không tìm được lý do, nhưng là rất khẳng định cuộc nói chuyện vừa rồi chỉ có một mình cô tham gia vào, Vũ Văn Bác căn bản không quan tâm.