trương níu lấy váy mình, không biết tại sao trái tim sắp nhảy ra. Đứng ở phía sau hắn, cô nhẹ giọng hỏi: "Tiệc sinh nhật là do anh tổ chức, tại sao không thấy anh?"
"Mặc dù là sinh nhật của anh, nhưng yến hội lần này cũng không phải vì anh cử hành" Giọng nói chán nản của hắn sáp nhập vào bối cảnh, ở bên cạnh hắn tạo thành một không khí thần bí.
Linh Lung nghe không hiểu lời của hắn, cái gì gọi là "Không phải vì hắn cử hành" ? Yến hội vì người nào cử hành ? Cô nhìn bóng lưng của hắn, hắn luôn kiên cường, Tây phục được may tinh sảo càng làm nổi bật sự cao ngạo của hắn. Vậy mà hôm nay bỗng nhiên, cô cảm thấy hắn vẫn rất cô độc .
Tốt nhất vẫn là nên thẳng thắn đi! Cô nghĩ, đi lên trước một bước nói: "Tại sao không giải thích cho em chuyện anh không đem em đưa cho Tiểu Dã?"
"Anh cho là em biết." Ngắn ngủn mấy chữ, hắn biện hộ hình như hơi keo kiệt. Hắn xoay người lại, lúc chuyển động thân thể chân đụng phải cái gì, phát ra âm thanh lanh lảnh.
Linh Lung định thần nhìn lại, mới nhìn rõ dưới chân hắn ly thủy tinh bể tan tành, màu rượu nho đỏ tươi vãi đầy mặt đất, lan tràn giống như. . . . . . máu. Cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt huyền bí, bị dòng nước u ám xoáy cuốn vàocủa hắn.
"Đúng. . . . . . Thật xin lỗi, em không nên hoài nghi anh, tất cả đều là do ngu ngốc của em tạo thành." Cô bình tĩnh lại, lắc đầu một cái, hôm nay hắn có chút khác thường, trong đôi mắt lãnh khốc dường như tình cảm bị che giấu được thay thế. Không bình thường, hắn chưa bao giờ để lộ tâm tình ra ngoài.
"Vì sao nói xin lỗi? Chẳng lẽ. . . . . . Em không hề hận anh nữa sao?" Âm điệu quỷ dị mang theo kỳ quái giễu cợt, đôi mắt không chớp khóa chặt trên đôi mắt cô, không để cho chút cảm xúc nào thoát khỏi ánh mắt của hắn.
Hắn đứng ở nơi đó, áo bành tô màu đen áo sơ mi trắng bên trong phanh ra, lộ ra da thịtbên trong. Dường như hắn không cạo râu, chiếc cằm lởm chởm khiến cho cả người hắn có vẻ có chút. . . . . . Chán chường cùng tiều tụy.
Linh Lung chợt lóe mắt
"Hận anh? Em không vì chuyện này hận anh."
"Anh nói là nhốt em, em vẫn không hận anh sao?"
Linh Lung ngạc nhiên, bởi vì hắn trực tiếp nói đến vấn đề này, trong khoảng thời gian ngắn côkhông biết trả lời như thế nào. Một hồi lâu, cô kiên định trả lời: "Em hận." Hai từ quyết liệt như vậy ở đêm tối gió lạnh phiêu đãng, nói xong Linh Lung tự dưng run rẩy, như có điểm không dám chắc nhìn Thượng Quan Ngự Quân tựa vào góc.
Ngoài dự tính của hắn, hắn cũng không tức giận với đáp án của cô, ngược lại tựa hồ thật cao hứng cười lớn. Tiếng cười của hắn vang vọng, nụ cười có sức quyến rũ. Nhưng Linh Lung chẳng những không yên tâm, ngược lại càng thêm kinh hoảng.
Mặc dù không dám nói mình hiểu hắn, nhưng qua nhiều năm như vậy đại khái cũng biết hắn rất bình tĩnh kiềm chế. Vậy mà cô chưa từng thấy hắn cười như vậy, vẻ mặt mang theo khoái cảm hủy diệt. . . . . . Cô lùi lại một bước, thân thể biểu hiện ra cô sợ hãi. Liếc thấy động tác của cô, hắn mặt mỉm cười đi lên trước một bước
"Em có biết lễ phục này. . . . . . Toàn bộ thế giới chỉ có một."
Hắn chuyển chủ đề ngoài dự tính khiến cho Linh Lung ngẩn ra, không có chút nào phòng bị nhìn hắn đi lên trước, thân thể cao lớn một cách tự nhiên khiến cô thấy có áp lực không thể nói rõ. Hắn dùng đầu một ngón tay thon dài khêu trên vải ở cổ cô, dùng ngón cái nhẹ nhàng ma sát, "Anh luôn luôn thích em mặc GUCCI, bởi vì GUCCI thiết kế đắt tiền mà hấp dẫn. . . . ." Hắn không chút kiêng kỵ quan sát Linh Lung run rẩy, "Em mặc . . . . . . Quả nhiên vô cùng hấp dẫn." Thanh âm của hắn ở bên tai Linh Lung vang lên, không cẩn thận cằm cọ xát trên má mềm mại của cô, có không nói ra được nguy hiểm.
Hắn thế nào? Chưa từng cùng thân thể của hắn gần như vậy. Mùi của hắn, nhiệt độ của hắn, thanh âm thâm trầm chấn động của hắn ở trong không khí, tất cảtất cả khiến Linh Lung thất kinh nghĩ muốn đẩy ra hắn, lại bị hắn một tay bắt được cổ tay.
"Hôn anh." Hắn ra lệnh, trong con ngươi ngọn lửa tịch quyển nóng bỏng làm Linh Lung hoảng sựo.
Hắn nói gì? Hắn mới vừa nói cái gì? Cô kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn đột nhiên nổi giận, hắn mới vừa rồi bảo cô hôn hắn? Cô cũng đẩy hắn sao?
Tại sao cô chỉ nghe trái tim của cô đập mãnh liệt!
"Hôn anh!" Hắn lắc cánh tay của cô, không biết từ đâu mà đến tức giận đã đạt đến điểm giới hạn.
"Không. . . . . ."
Linh Lung suy yếu cự tuyệt Thượng Quan Ngự Quân. Nhiệt liệt ham muốn khiến lưỡi hắn không chút kiêng kỵ xâm nhập vào miệng của cô. Sự phẫn nộ của hắn thiêu đốt toàn thân Linh Lung, kinh ngạc không có phát giác hắn ôm qua hông của cô, một cái tay khác độc tài đở cô phơi bày lưng cầm cổ của cô, không để cho cô lùi bước.
Lý trí của Linh Lung bị Thượng Quan Ngự Quân thiêu đốt hầu như không còn, cô muốn hắn! Không tự chủ được vươn cánh tay vòng quanh lồng ngực của hắn, cô bắt đầu quấn quýt si mê đáp lại hắn, chỉ là một trong nháy mắt, khí lực toàn thân của cô liền bị hắn rút đi . Đem mình trọng tâm giao cho hắn, cô ngửa cổ rên rỉ. Chợt hắn đưa tay ra, bá đạo ngăn chặn cô.
Trong phút chốc, Thượng Quan Ngự Quân đột nhiên đẩy cô ra, mang theo kích tình thở gấp run rẩy bên tai Linh Lung, còn cô lại ngã nhào ở trên mặt đất giá lạnh. Chợt từ trong sự kích tình thanh tĩnh Linh Lung chỉ nhìn thấy vạt áo màu đen trước mặt mình chợt lóe, hắn rời đi.
Nước mắt xông lên hốc mắt, cô cắn môi không để tiếng nấc nghẹn ngào thoát ra. Một cánh tay kiên cường chống đỡ thân thể, cô cắn chặt răng không quay đầu lại nhìn bóng lưng hắn rời đi. Đợi đến khi một tiếng "phanh" đóng cửa dưới đại sảnh vang lên, cô mới sự chấp thuận khuất nhục nước mắt chảy ra ngoài. Có lẽ cái hôn thô lỗ của hắn đã khiến trái tim cô thức tỉnh. Linh Lung bi ai phát hiện, thật ra thì cô không hận hắn, trước đây thật lâu cũng không hận hắn . . . . . .
Ở nơi xa trong đình viện, sắc mặt Dạ Đồng mờ nhạt, cô cầm chìa khóa xe trong tay lặng lẽ run rẩy. Gió đêm tiêu điều lạnh lẽo nâng tóc của cô, bao phủ khuôn mặt bi ai của cô.
Vì sao lại mất khống chế như thế?
Thượng Quan Ngự Quân đứng ở cửa sổ phòng làm việc trước nhìn mặt trời mọc, cả đêm chưa ngủ đôi mắt thâm quầng nheo lại. Quay lưng lại, không nhìn tới ánh nắng mới lên, hắn u ám ngồi ở trên ghế làm việc hồi lâu.
Tại sao hắn lại hôn cô? Tại sao lại đẩy ra cô? Tại sao sau đó chật vật chạy ra khỏi đại sảnh?
Trong đầu, tình cảm mãnh liệt không ngừng đánh thẳng vào lý trí của hắn khiến hắn tức giận. Thượng Quan Linh Lung,cô gái bình thường không nên để cho hắn chú ý mới đúng! Vậy mà. . . . . . Nhớ lại trong đầu Thượng Quan Ngự Quân, thân hắn để cô tự do, sau đó lại tự tay phong sát tự do của cô. Cô một mực hỏi hắn nguyên nhân thực sự nhốt cô là gì, trên thực tế chính hắn cũng không biết. Trong đầu hắn lần thứ nhất không xác định được, còn có cảm giác không an toàn.
Cửa phòng làm việc có tiếng gõ vang lên, Thượng Quan Ngự Quân ngoài ý muốn liếc về hướng cửa, kinh ngạc nghĩ sớm như vậy người nào đã tới công ty.
"Vào đi."
Dạ Đồng từ từ đi vào, vẫn là bộ lễ phục đêm qua, nhìn ra được cả ngày và cả đêm hôm qua cô chưa có trở về.
"Em tới để chào tạm biệt." Thanh âm khàn khàn mang theo chut` tiêu điều, Dạ Đông nhìn nam nhân trước mắt, nói ra câu mà vốn cho là cả đời cũng sẽ không nói.
"Tại sao." Giọng nói không có nghi vấn, Thượng Quan Ngự Quân đã sớm đoán được nguyên nhân, "Em đã nhìn thấy chuyện hôm qua?"
"Đúng vậy." Cho dù ở lúc này, Dạ Đồng vẫn ngẩng đầu thật cao, kiêu ngạo mà đứng nghiêm ở nơi này, không chịu biểu hiện sự đau lòng cùng quẫn bách.
Điểm này cô cùng Linh Lung rất giống nhau. Kiên cường không thỏa hiệp. . . . . .
Đủ rồi! Thượng Quan Ngự Quân khiển trách việc mình đang thất thần.
"Nó không có nghĩa gì." Thanh âm hắn không hề dao động nói, giống như nụ hơn cùng Linh Lung ngày hôm qua chỉ là ngoài ý muốn.
Dạ Đồng không trả lời, chẳng qua là cúi đầu, trên mặt thoáng qua nét cười "Cho dù là cái gì, hoặc không có nghĩa là gì, em đều phải rời đi."
Thượng Quan Ngự Quân điềm tĩnh nhìn cô một hồi lâu, "Ở lại tập đoàn Thượng Quan.
Anh phái em đi Châu Âu."
Dạ Đồng tìm không ra chút đắc ý ở câu nói này, hoàn toàn là sự sắp xếp trên phương diện làm ăn, giống như hắn không biết nguyên nhân mình rời đi.
Thật là một người đàn ông vô tình! Dạ Đồng chua xót cười, bất đắc dĩ như nhìn thấy hắn lãnh khốc cũng cười nhạo mình cuồng dại. Nhưng dù sao cô cũng là một nữ nhân thông minh, hiểu được rằng buông tha chính là tốt nhất.
"Được, em muốn đi lập tức." Kết thúc tình yêu không có kết cục tốt, cô có thể lý trí nhìn nam nhân cao ngạo này lần nữa.
Thượng Quan Ngự Quân gõ những thứ gì đó ở trên máy tính, nói với cô: "Hai giờ sau máy bay cất cánh, đến Paris tự nhiên sẽ có người tiếp đãi em."
Đã nhanh như vậy, Dạ Đồng liếc mắt nhìn trên tường. Mình sẽ không bao giờ chờ đợi hắn mỗi ngày nữa, bắt đầu một ngày làm việc. . . . . . Qua nhiều năm như vậy, cuộc sống ở bên cạnh hắn sẽ phải thay đổi.
Cô lắc đầu một cái, một tay lau sạch nước mắt ở bên tóc, nhàn nhạt đối với hắn nói: "Trước khi đi, không có một nụ hôn từ biệt sao?"
Thượng Quan Ngự Quân đưa mắt nhìn cô thật lâu, rốt cục đứng lên, đi tới bên cạnh cô. Hai tay mơn trớn hông của cô, hắn nhẹ nhàng ở bên tai cô nói: "Cám ơn tất cả những gì em đã làm, mặc dù anh không yêu em." Sau đó hắn hôn cô.
Nước mắt rốt cục trượt xuống gương mặt, môi lạnh như băng! Không giống như kích tình hôm qua bên cạnh Linh Lung, cũng không có xâm nhập, hắn lạnh nhạt khêu gợi môi nhẹ mà mỏng trên môi mình, chỉ trong thời gian rất nhanh ma sát rồi rời đi. Cô trợn tròn mắt nhìn khuôn mặt tuấn mĩ ở sát của hắn, sau đó rời đi, rốt cục mỉm cười thỏa mãn.
"Tạm biệt." Cô làm cuối cùng đạo biệt, xoay đầu lại nhìn thấy Thượng Quan Linh Lung đứng bên ngoài cửa.
"A. . . . . . Thật xin lỗi!" Linh Lung kinh ngạc nhìn Dạ Đồng cùng xoay đầu lại thấy Thượng Quan Ngự Quân, sau đó cuống quít xoay người rời đi.
Dạ Đồng quan sát Thượng Quan Ngự Quân một cái, tầm mắt của hắn không chút do dự theo Linh Lung đi, bỗng nhiên trong mắt nổi lên sự chán nản, cô mím chặt môi tự nhủ đây chính là đáp án tốt nhất. Buông tay đi! Cô rốt cục cảm thấy trên người nhẹ nhõm hơn, dứt khoát kiên quyết đi ra khỏi phòng làm việc của hắn.
Bên trong phòng giải khát, Linh Lung không phải là làm rơi đường thì cũng là làm đổ sữa tươi. Cô kinh ngạc nhìn tay phải run rẩy của mình, hung hăng dùng tay trái đè xuống. Gắng giữ tĩnh táo! Cô bưng cà phê, đẩy cửa phòng làm việc của Thượng Quan Ngự Quân, đem cà phê đặt ở trên bàn của hắn.
"Tổng giám đốc, cà phê." Rất tốt, thanh âm rất vững vàng, Linh Lung thở phào nhẹ nhỏm, nhanh chóng xoay người chạy ra ngoài.
"Chờ chút." Thượng Quan Ngự Quân ngẩng đầu, giọng uyển nhược giống như chuyện ngày hôm qua căn bản không có phát sinh, ánh mắt lại không có coi thường cô sắc mặt tái nhợt, "Vĩnh viễn đừng tưởng rằng anh sẽ yêu em."
Lời nói vô tình lạnh như băng khiến cho Linh Lung đang cố gắng không chế mình đột nhiên chấn động, thân thể run rẩy giống như lá mùa thu rụng. Sắc mặt của cô càng thêm tái nhợt, một lúc lâu, cô mới miễn cưỡng mỉm cười, nhẹ nói: "Em hiểu."
Nói xong, cô từng bước từng bước đi ra khỏi phòng làm việc của hắn.