Em chỉ buồn vì không thể nắm tay anh đi đến cuối cuộc đời
Con đường đất nhỏ hẹp, cây mọc hai bên đường, trong bãi cỏ rộng lớn, những bông hoa đang nở rộ. Vườn hoa công cộng của tiểu khu vẫn luôn luôn rất yên tĩnh, môi trường và không khí thật tuyệt. Thỉnh thoảng còn có những bà mẹ trẻ đẩy những em bé chưa đầy một tuổi đang nằm trong xe đi dạo.
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, Tần Tử Long dường như vẫn không chịu từ bỏ. Tôi không còn tâm trạng nào để trò chuyện với anh, không muốn nghe máy, không muốn nghe bất cứ âm thanh nào.
Những tiếng bước chân hối hả truyền vào trong tai tôi. Tôi tìm kiếm xung quanh. Ở con đường nhỏ phía đối diện, có vài người đang đứng. Ánh đèn đường vàng vọt chiếu xuống khuôn mặt anh, tôi lặng lẽ nhìn anh, há miệng định gọi anh, nhưng lại kìm lại được.
Từ xa nhì lại, tôi dường như nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của anh, lồng ngực thở phập phồng, tiếng chuông di động lại vang lên, tôi không nghe máy. Anh lại quay đầu, vừa vặn mắt đối mắt với tôi.
Anh chạy nhanh vượt qua bãi cỏ đến trước mặt tôi thở phào: “Sao em lại không nghe điện thoại?”. Tôi không lên tiếng, chỉ im lặng. Dưới ánh trăng đêm, ánh mắt anh sáng ngời: “Sao thế? Anh ta thực sự nhất định đòi đứa bé sao?”.
Lẽ ra cần có người khuyên tôi hãy bỏ đứa bé đi, nhưng không có ai nói với tôi điều này. Họ đều hiểu rõ đứa bé này quan trọng với tôi đến nhường nào.
Tôi còn có thể nghĩ thêm được gì nữa đây? Đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, đã không thể nào suy nghĩ thêm được gì.
Tôi chậm rãi bước về phía trước, hai tay vòng ra sau, chỉ cảm thấy lòng trĩu nặng. Tần Tử Long đột nhiên ôm lấy tôi, hơi nóng phả vào bên tai tôi, anh khẽ run rẩy: “Lạnh quá, hãy cho anh mượn chút hơi ấm!”.
Áo khoác của anh rất rộng, từng luồng gió thổi thẳng vào bên trong. Anh lấy áo khoác trùm kín tôi, toét miệng cười: “Để anh kể truyện cười cho em nghe nhé?”.
Tôi ngước mắt nhìn anh, khẽ nói: “Sau này anh cứ mặc kệ chuyện của em!”.
Nụ cười của anh khựng lại nơi khóe môi, chợt sa sầm nét mặt. Anh thấp giọng nói: “Anh xin lỗi! Anh không nên tự ý giúp em mua lại cái đĩa đó”.
“Thực sự cần phải tố cáo anh ấy
Tôi hỏi từng chữ, “Thực sự phải làm cho anh ấy rơi vào tình cảnh đó sao?”. Tôi không thể kìm chế hơn nữa, toàn thân run lẩy bẩy: “Trước đây thật ngốc, cứ tưởng rằng có tiền hay không cũng không quan trọng. Giờ đây, ngay cả nhà em cũng không có, anh ấy còn muốn tranh giành đứa con với em”. Tôi không thể chịu đựng thêm được nữa, lấy tay che miệng, chỉ khóc ròng.
Mười năm dài đằng đẵng đã trôi qua, thì ra tôi đã mất hết tất cả.
Có được tiền, có được căn hộ, vậy thì có tác dụng gì chứ? Tôi đã không có chồng, không có nhà.
Cả cuộc đời này không thể tìm lại được nữa rồi.
Niềm hạnh phúc trước đây đã thực sự rời bỏ tôi mà đi giống như con diều đã bay cao, đã bay đến một nơi xa xôi tôi không thể nào tìm nó trở về được. Anh càng ra sức ôm chặt lấy tôi, thở dài: “Lạnh quá!”. Anh miễn cưỡng mỉm cười: “Thực sự là rt lạnh!”.
Lá trên cây thi nhau rơi xuống giống như tuyết tràn ngập khắp bầu trời.
Giọng nói tôi run rẩy, dồn sức muốn đẩy anh ra, tôi gào khóc: “Tần Tử Long, em không thích anh, thực sự không thích. Bởi vì em không có cách nào cả, em cần người che chở, em cần người an ủi, cho nên mới ra sức muốn nắm chặt lấy anh. Anh chỉ là một cọng cỏ cứu mạng trong lúc em đang ở trong tình cảnh tuyệt vọng…”.
Anh ngẩn người, toàn thân cứng đờ. Một lát sau, anh mới từ từ cười nói: “Không sao cả!”. Giọng nói của anh rất thê lương: “Cọng cỏ cứu mạng trong tình cảnh tuyệt vọng hay khúc gỗ nổi giữa biển đại dương, cũng đều không sao cả. Em không yêu anh, cũng vẫn không sao cả. Không có ai nói, muốn chăm sóc một người khác, nhất định cần phải thiết lập trên nền tảng cả hai người cùng yêu thương nhau”.
Anh càng ôm chặt tôi hơn, như thể rất lạnh, toàn thân run rẩy: “Nếu như có thể làm liều thuốc tốt cứu mạng, vậy cũng rất tuyệt mà”.
Tôi cúi đầu vào ngực anh, trào nước mắt.
Anh chậm rãi từ tốn nói: “Tất cả mọi chuyện đều không sao cả”. Anh như thể đang nói với chính mình: “Anh thực sự không sao cả”.
Nước mắt tôi đầm đìa khắp mặt, run rẩy khóc thút thít.
Anh nói: “Bên ngoài trời lạnh quá, anh đưa em về!”.
Suốt đoạn đường, cả hai đều không nói lấy nửa lời. Cho đến tận lúc về đến cửa nhà, nhìn thấy Tiểu Nhã đang dựa lưng vào cửa chống trộm, trợn trừng mắt nhìn tôi. Cô ta nhìn thấy tôi bèn kêu “ôi” một tiếng, sau đó lạnh mặt nói: “Thật oan ức cho cô quá, khóc ra nông nỗi này”. Cô ta lại chửi bới: “Đúng là đồ nhõng nhẽo!”.
Tôi chẳng thèm chú ý đến cô ta, mở cửa ra. Tần Tử Long chặn ở cửa, không cho Tiểu Nhã bước vào. Cách cánh cửa chống trộm, Tiểu Nhã kêu gào, nội dung chẳng qua cũng chỉ là chửi tôi vô liêm sỉ, còn không chịu ly hôn… Tần Tử Long dường như không thể chịu đựng thêm được nữa, liền hét lên với cô ta: “Cô có thể câm miệng lại được không?”. Tiểu Nhã giật mình, đành phải hậm hực bỏ đi. Còn tôi vẫn thấy giật mình, dường như lần đầu tiên thấy người đàn ông này nổi nóng.
Bên ngoài cửa kính, trời đang đổ mưa phùn, trên đường có vài người qua lại. Tay tôi đột nhiên bị ai đó nắm chặt. Tôi quay đầu lại nhìn, thấy Tần Tử Long, khẽ rụt tay lại, chỉ cảm thấy mơ màng.
Trong quán cafe, chỉ có mấy người khách thưa thớt.
Anh giơ tay lên nhìn đồng hồ: “Sao vẫn còn chưa đến?”. Luật sư Trần ngồi ở phía đối diện, từ tốn uống cafe, khuyên nhủ: “Đừng vội, sớm muộn gì anh ta cũng sẽ đồng ý thôi”.
Tôi giật mình, cúi đầu, tay vẫn đang run. Điều này được coi là gì nhỉ? Uy hiếp sao? Tần Tử Long lại một lần nữa nắm lấy tay tôi, trên mặt hiện ra ý cười: “Không cần lo lắng, anh sẽ nói rõ với anh ấy, anh chỉ đi cùng em đến đây thôi. Sẽ không nói bất cứ câu nào”.
“Anh chỉ muốn giúp em.” Khuôn mặt tôi lạnh giá, dường như đã bị đóng băng, chỉ có miệng khẽ động đậy. Anh vẫn miễn cưỡng mỉm cười: “Hay là để anh đi trước nhé, đỡ phải để cho chồng em nhìn thấy lại suy nghĩ lung tung”.
Tôi gật đầu, đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Anh không ở đây đúng là sẽ ổn hơn phần nào, ít nhất, chúng tôi cũng không cần phải vô cớ coi anh là đề tài để cãi cọ. Tần Tử Long đứng dậy nói với luật sư Trần: “Đừng có ép chồng cô ấy quá, chúng ta chỉ là người ngoài cuộc”.
Luật sư Trần “ừ” một tiếng. Lòng tôi thấp thỏm không yên, hỏi luật sư Trần: “Lát nữa tôi phải nói như thế nào?”. Luật sư Trần nói: “Không phải lo đâu, lát nữa tôi giúp cô nói là
Trái tim tôi vẫn treo lơ lửng, đợi thêm hơn mười phút nữa, ông xã mới đến. Anh ngồi xuống phía đối diện tôi, lôi từ trong người ra một hộp thuốc lá đặt xuống bàn. Anh nhìn tôi, ánh mắt lạnh lùng: “Còn muốn bàn bạc gì nữa?”.
Luật sư Trần cười nói: “Việc là thế này, tôi cảm thấy vụ kiện lần này anh không cần thiết phải theo, bởi vì chắc chắn anh sẽ thua”.
Anh đặt điếu thuốc lên miệng, châm thuốc, hít một hơi thật sâu, nhíu mày hỏi: “Sau đó thì sao?”. Luật sư Trần không hiểu rõ lời anh nói, hỏi: “Sau đó?”.
Anh cười nhạt: “Tại sao tôi lại phải vứt bỏ đứa con, con của tôi, dựa vào đâu mà phải vứt bỏ?”.
Luật sư Trần bắt đầu nói liên tục: “Anh cần phải biết đây là đứa con của thân chủ tôi, đứa con này mặc dù cũng thuộc về anh, nhưng quan tòa là người đứng trên lập trường công chính, chắc chắn sẽ không phán quyết cho anh. Chẳng thà chúng ta cùng bàn bạc, hoặc là có thể nhượng bộ thêm về phương diện tài sản”.
Tôi yên lặng chăm chú nhìn ông xã, đầu điếu thuốc giống như một đốm lửa, dường như ngưng tụ lại ở trên miệng anh trở thành một nụ cười thấp thoáng. Anh chằm chằm nhìn tôi, cười nhạt: “Sao, không cần tự mình mất phí thuê luật sư, cho nên đến nói với tôi vụ kiện cáo này chắc chắn tôi sẽ thua sao?”.
Tôi không kìm chế nổi, lên tiếng: “Đứa bé đi theo em, em mới yên tâm”.
Anh dường như nhớ ra chuyện gì, trong mắt tràn đầy nỗi thất vọng, đột nhiên giơ tay ra dập điếu thuốc, nói một câu: “Anh xin lỗi bao giờ hút thuốc trước mắt tôi, anh biết tôi rất ghét mùi thuốc.
Chúng tôi đã thân thuộc với nhau như thế này, dường như là một cơ thể hoàn chỉnh không thể tách rời.
Tôi quay đầu nhìn ra cửa sổ, không nghe thấy gì nữa cả. Mưa càng lúc càng to, dưới mặt đất bốc lên từng đám khói trắng.
Khoang mắt tôi nóng rực, quay đầu chăm chú nhìn anh: “Em có thể không cần bất cứ thứ gì, nhưng em nhất định đòi đứa bé này”.
Trong lọ thủy tinh để ở góc bàn cắm một bông hoa hồng, từng cánh hoa hồng thật to đang nở rộ.
Anh không lên tiếng, dường như đang suy nghĩ. Tiểu Nhã không biết đã theo đến từ lúc nào, ngồi xuống cạnh tôi, giọng lảnh lót gọi nhân viên phục vụ. Cô ta mỉm cười nói: “Vẫn chưa nói chuyện xong sao?”.
Nữ phục vụ đi đến, cô ta hỏi ông xã: “Sao anh vẫn chưa gọi đồ gì uống?”. Cô nói với nhân viên phục vụ: “Cho tôi hai cốc cafe”.
Luật sư Trần đanh mặt lại: “Thưa cô, chúng tôi đang bàn chuyện, tôi nghĩ cô không tiện ngồi ở đây”. Cô ta đứng dậy, đi đến cạnh ông xã, cúi người xuống, hai tay khẽ ôm lấy vai anh: “Em có thể ngồi đây được không?”.
Ông xã nhìn tôi, hồi lâu mới thốt ra hai chữ: “Có thể!”.
Tiểu Nhã thơm vào mặt anh một cái, ánh mắt tươi cười, dường như đang nói: “Chúng ta đã có mối quan hệ thế nào rồi, không thể chứ?”.
Tôi giật thót, lạnh lùng hỏi: “Ôi, bệnh xã hội khỏi rồi à?”.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi: “Cô mới bị bệnh xã hội!”. Tôi càng cười lạnh hơn, nói với ông xã: “Nếu như anh muốn người phụ nữ này ngồi bên cạnh nghe, em nghĩ chúng ta chẳng có gì để nói cả”.
Tiểu Nhã cười hi hi chen vào: “Có phải cô sợ tôi không?”. Tôi cười đáp lời cô ta: “Đúng vậy, tôi sợ người đàn bà da mặt dày hơn cả trời”.
“Cô!”. Cô ta tức giận không thốt lên lời, mặt biến sắc, nhưng nở nụ cười: “Tôi yêu anh Khoa, ít ra cũng yêu sâu sắc hơn cô”. Tôi bĩu môi, giọng giễu cợt: “Thật sao? Thật là hiếm có!”.
Cô ta bước đến trước mặt tôi, ngẩng đầu ưỡn ngực: “Phiền cô, thôi thì cứ bỏ đứa bé đi, cứ lằng nhà lằng nhằng mãi thế này bao giờ mới xong?”. Cô ta mở to mắt, hắn học nhìn tôi: “Bỏ đứa bé khó khăn như vậy sao?”.
Tôi đứng dậy, sa sầm mặt, bực bội nói từng tiếng: “Phạm Tuấn Khoa, tôi nghĩ chúng ta chẳng có gì để nói nữa cả”. Luật sư Trần cũng đứng dậy nói: “Đúng là không có gì để nói nữa cả”.
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, nghiến răng: “Anh đã muốn bẽ mặt, tôi cũng không ngăn cản anh, sau này, chúng ta khỏi cần nói chuyện gì nữa, cứ gặp nhau ở tòa án”.
Tiểu Nhã, chỉ cần nhìn thấy người đàn bà này là tôi nổi giận vô cớ. Cô ta đã phá vỡ gia đình tôi, làm đảo lộn cuộc đời tôi. Thật không ngờ cần cô ta! Vẫn muốn ở cạnh cô ta?
Tôi chỉ muốn cười khẩy, thật không ngờ người phụ nữ như thế này mà anh cũng cần!
Đang định bước ra ngoài, sau lưng đột nhiên bị ai đó đẩy mạnh, tôi ngã nhào về phía trước, bụng tôi vừa vặn va vào góc bàn bên cạnh. Góc bàn như một chiếc búa cực lớn đập mạnh vào bụng tôi, bụng tôi đau quằn quại.
Ngón tay tôi bấu chặt vào mặt bàn, cả người run lập cập vì cơn đau đớn tột cùng. Tôi gắng gượng quay đầu lại, Tiểu Nhã làm bộ làm tịch đỡ tôi, nói: “Xin lỗi!”. Cô ta luôn miệng xin lỗi, như thể con chim non đang bị hoảng hốt kinh hãi. Ánh mắt vô tội khiến tôi cảm thấy