Thời gian qua như nước xuôi dòng, song vẫn không vượt qua được thời tuổi trẻ đó.
Cuối cùng Tô Nghệ cũng chủ động liên lạc với Khinh Văn, khiến cô “chuộc” lại được tình bạn đang có nguy cơ tan vỡ. Hẹn nhau trong một tiệm trà, Khinh Văn không nhịn được đã lên tiếng oán trách: “Mình cho rằng cậu đã quên mất mình rồi!”.
-“Sao thế được? Mình có thể quên trời, quên đất, quên Bánh Bao nhưng không bao giờ có thể quên được cậu!”. Tô Nghệ vẫn rất tự nhiên như thưở nào. Sống mũi Khinh Văn cay cay, buồn buồn đến nỗi chẳng muốn nói năng gì.
Tô Nghệ nhìn cô rồi hỏi: “Liệu có phải là mình tìm cậu không đúng lúc không?”.
-“Sao lại hỏi như vậy?”.
-“Mắt cậu sưng húp cả lên kia kìa, mình có tự mãn lắm không nếu như cho rằng đó là vì cậu nhớ mình quá!”.
Khinh Văn xoa xoa mắt, hôm nay vì đau mắt nên cũng chẳng trang điểm gì mà đến đây ngay, “Đột nhiên mình cảm thấy ông trời thật thích trêu đùa con người, có một số chuyện, một số người đã không xuất hiện thì thôi, một khi đã xuất hiện thì lập tức loạn cả lên, không thể vào nề nếp được!”.
-“Cho nên mấy ngày trước cậu đi tìm mình, là vì có rất nhiều điều muốn nói với mình phải không?”.
-“Đúng vậy, ai bảo mình chỉ có một người bạn tốt là cậu cơ chứ?”.
-“Nghe ra thật đáng thương!”. Tô Nghệ nói, “Mau mau, có điều gì muốn giãi bày ra thì nhanh chóng mà nói với mình đi!”.
Khinh Văn kể lại một lượt tất cả chuyện xảy ra trong thời gian gần đây, trong đó bao gồm cả việc ly hôn với Phạm Như Sênh không thành.
Tô Nghệ hỏi: “Vậy cậu có muốn bắt đầu lại cùng với Phạm Như Sênh không?”.
Khinh Văn im lặng.
-“Cậu đừng quên rằng cậu và Thang Bồng vẫn còn đang rất mập mờ đấy nhé!”. Tô Nghệ khoắng cà phê trong cốc, “Cậu biết không? Ngày trước mình rất ghét những cô gái xinh đẹp, bọn họ đều cho rằng mình có sắc đẹp nên chẳng coi ai ra gì. Nhưng cậu lại không như vậy, cậu là người con gái xinh đẹp nhất trong tất cả bạn bè của mình. Trong mắt mình, cậu luôn là một cô gái lương thiện, cho dù người theo đuổi rất nhiều nhưng cậu cũng không vì thế mà kiêu căng với người khác. Nhưng giờ cậu lại để mình rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan thì còn có thể trách ai được? Nếu ngay từ đầu, cậu đã không thể từ bỏ được Phạm Như Sênh thì cậu không nên bắt đầu cùng với Bánh Bao!”.
Khinh Văn ngẩn ra một lúc rồi mới nói: “Mình thực sự không cố ý, mình cho rằng có thể từ bỏ được những gì đã qua, nhưng mỗi khi Như Sênh xuất hiện trước mặt, suy nghĩ ấy sụp đổ hoàn toàn, mình cũng rất ghét bản thân vì đã làm như vậy!”.
-“Phạm Như Sênh, người đàn ông này đúng thật là nguồn của tai họa!”, nghĩ lời mình vừa nói có chút nặng nề, Tô Nghệ than thở, “Có thể vì mình chơi với Bánh Bao từ nhỏ nên mới bênh vực cậu ta. Trong tình cảm, người ngoài thật khó mà phát biểu điều gì. Khinh Văn, cậu không thể lại khóc nữa, nếu khóc nữa mắt sẽ rất xấu…Thôi bỏ đi, bỏ đi, cho dù cậu có quyết định như thế nào thì mình vẫn luôn ủng hộ cậu. Cho dù cuối cùng cậu vẫn lựa chọn quay trở lại bên cạnh Phạm Như Sênh, thì đó cũng là duyên số đã định, ai bảo ngay từ lúc bắt đầu cậu đã yêu anh ta đến thế. Còn như Bánh Bao, cậu ta cũng chẳng thiếu người đẹp vây quanh, cũng chỉ đau lòng nhất thời, không đến nỗi vì thất tình mà nghĩ không thông”.
-“Thực ra…mình cũng không nói là muốn quay về bên anh ấy!”, cô buồn bã nói.
-“Cậu không muốn ư?”.
-“Có một số thứ không phải cứ nói muốn là có thể làm được ngay, ví dụ như hiện nay mình nói không muốn yêu anh ấy, nhưng thật sự mình vẫn rất yêu anh ấy!”. Khinh văn mệt mỏi nói, “Mình thực sự không muốn làm tổn thương đến bất kỳ một người nào cả!”.
-“Vậy thì, đừng nên ép bản thân mình, cứ để thuận theo tự nhiên đi!”.
Khinh Văn cười: “Mới đầu, khi nghe giọng điệu của cậu, mình còn cho rằng cậu đang giận mình, vì mình đối xử với Thang Bồng không công bằng!”.
Tô Nghệ cũng cười: “Thật vậy hả? Thế thì mình đã sai rồi. Mấy ngày hôm nay cuối cùng mình cũng đã nghĩ thấu đáo rồi, trên đời này vẫn còn nhiều thứ quan trọng hơn tình yêu, ví dụ như tình bạn giữa chúng ta chẳng hạn. Bắt đầu từ hôm nay, mình sẽ luôn bên cậu, cho dù cậu có cùng ai đi chăng nữa thì mình cũng vẫn ủng hộ!”.
Khinh Văn cảm thấy thật ấm lòng, cô xúc động nói: “Tiểu Nghệ, cậu thật là tốt!”.
Tô Nghệ nhếch môi cười khổ: “Ngốc ạ!”.
Bầu trời bao la biết mấy, những áng mây trắng muốt lững lờ trôi trên nền trời xanh thẳm, khi nhắm mắt lại và hồi tưởng sẽ phát hiện ra rằng tất cả đau thương sẽ lưu lại dấu vết của niềm vui đã qua, giống như tất cả sự tiếc nuối sẽ lưu lại một góc nhỏ hoàn hảo nào đó.
Bạn thân lâu ngày không gặp ắt sẽ có nhiều điều để hàn huyên, ví dụ như những điều mắt thấy tai nghe khi Tô Nghệ đi du lịch, cô nói mình đã gặp chuyện “tình yêu tuổi xế chiều” như trong tiểu thuyết, tận mắt chứng kiến chuyện một bà lão bảy mươi tuổi xây đắp tình yêu với một ông cụ. Còn có cả phong tục kết hôn ở các vùng đất khác nhau, tất cả đều đem đến cho cô cảm giác có thể gói gọn trong một chữ là “mệt”, cho dù gương mặt cô dâu thể hiện rất hạnh phúc, nhưng một chút hào hứng cũng chẳng thấy.
Quan trọng nhất là câu chuyện khi cô trên tàu quay trở về, cô đã gặp một cô gái, hai người đã cùng nhau tâm sự và nhắc đến mối tình đầu của cô gái đó. Khi mười hai tuổi, cô gái đó đã thích anh chàng hàng xóm lớn hơn mình một tuổi, nhưng vì cô để tóc ngắn và có vẻ bề ngoài rất giống con trai nên đã không dám thổ lộ cùng anh, cô biết anh chàng đó luôn thích những cô gái tóc dài, mắt to. Cô bé thường lấy cớ nhỏ tuổi hơn nên thường bắt nạt anh, mỗi ngày đi học đều thích theo sau và gây cho anh biết bao rắc rối, lại còn đuổi hết cả những cô gái có tình ý vây quanh anh. Rồi đến một ngày, người con trai đó đã trách cứ và nói không thích như vậy, nếu không tìm được bạn gái sẽ không thèm quan tâm đến cô nữa. Thế là cô bé đó quyết định sẽ một lần trở thành một cô gái thực thụ, cô liền dùng toàn bộ số tiền đóng học để mua một chiếc váy đen, bởi vì đồng phục mùa hè ở trường màu trắng nên cô bé nghĩ mặc lên sẽ rất đẹp. Thậm chí cô còn gài lên đầu một chiếc kẹp hình con bướm, rồi lấy hết dũng khí để đến trước mặt người con trai đó. Kết quả cô nhận được lại là ánh mắt sửng sốt, anh ta ôm bụng cười và nói: “Hôm nay em bị ốm à, sao lại còn trang điểm nữa chứ? Thật buồn cười quá!”. Cô buồn rười rượi, lo lắng hỏi: “’Em như thế này xấu lắm hả?”, “Không phải là xấu, mà xấu chết đi được, chẳng phải là vẫn ghét những cô gái hay trang điểm đó sao?”. Cô gái nhỏ lấy hết dũng khí để tỏ tình ấy, trong phút chốc vì câu nói ấy mà thất vọng tràn trề. Sau khi trở về nhà, cô đã cắt vụ chiếc váy đó rồi vùi đầu vào gối khóc cả đêm, ngày hôm sau coi như chưa có việc gì xảy ra, vẫn xuất hiện và bám theo sau người con trai đó, vẫn dõi nhìn theo gương mặt cười vui đẹp đẽ của anh. Cô nghĩ rằng nếu lúc đó mình thực sự tỏ tình với anh ấy, thì khuôn mặt tươi cười ấy sẽ thành vẻ mặt như thế nào? Liệu có phải sẽ xỉu ngay tại chỗ? Đó là lần duy nhất cô mặc váy và người con trai đó cũng là người duy nhất mà cô thích, nhưng vẫn chưa kịp nói gì thì đã bị từ chối thẳng thừng, từ đó về sau cô bé đó không còn thích bất cứ người con trai nào nữa.
Tô Nghệ nói: “Khi vừa nghe câu chuyện đó mình liền nghĩ đến cậu. Nếu như lúc ấy cô bé can đảm hơn một chút, chủ động theo đuổi chàng trai hàng xóm, thì phải chăng kết cục sẽ khác, nhưng cũng có lúc mình cho rằng không thể không tin vào số phận, ở một nơi u tối nào đó dường như mọi việc đã được sắp đặt. Cho nên Khinh Văn à, cho dù sau này kết cục giữa cậu và Phạm Như Sênh như thế nào thì chí ít cậu cũng đã từng nỗ lực để giành lấy thứ mà mình muốn có và đã đạt được, so với cô gái ấy cậu hạnh phúc hơn rất nhiều!”.
Khinh Văn nói: “Thế hiện tại cô gái ấy và chàng trai thế nào rồi?”.
-“Có thể như thế nào được chứ?”. Tô Nghệ nhún nhún vai, “Chàng trai có bạn gái, một cô gái rất xinh đẹp. Còn cô gái vẫn là người bạn tốt nhất của cậu ta!”.
Khinh Văn không nói gì còn Tô Nghệ đột nhiên trở nên trầm ngâm, hai người ăn hết bát cháo đã nguội và đến tận khi Tô Nghệ đề nghị đi dạo thì hai người mới thanh toán tiền rồi đi ra. Không ngờ vừa ra đến cửa, Tô Nghệ đột nhiên dừng lại, nhìn Thang Bồng phía trước ánh mắt cực kỳ kinh ngạc…bên cạnh anh còn có một người đẹp như hoa như ngọc.
-“Bánh Bao chết tiệt!”. Tô Nghệ rủa một tiếng, Khinh Văn còn chưa kịp phản ứng gì liền bị Tô Nghệ kéo như bay đến trước mặt Thang Bồng và cô gái đó.
-“Bánh Bao cháy, sao cậu lại dan díu với con hồ ly tinh này?”.
Thang Bồng không ngờ hai người lại đột nhiên xuất hiện trước mặt, nhất thời vẫn chưa kịp phản ứng. Ngược lại, người đẹp đó lại rất đỗi bình tĩnh, cứng cỏi đáp: “Này, bà la sát, chẳng phải là cô đang đi du lịch khắp nơi hay sao? Sao lại xuất hiện ở đây?”.
-“Ai nói với cô là tôi đi du lịch?”. Tô Nghệ trừng mắt nhìn Thang Bồng, “Bánh Bao, là cậu nói, đúng không?”.
Thang Bồng nhìn cô với vẻ mặt tội lỗi: “Đó đâu phải là bí mật gì mà lại không thể nói ra!”.
-“Ai cho phép cậu nói chuyện của tôi với cô ta, còn không biết tôi rất ghét con hồ ly tinh này sao?”.
-“Bà la sát, cẩn thận lời ăn tiếng nói của mình, cô cho rằng tôi thích nghe chuyện của cô lắm sao?”.
-“Không thích nhưng cô vẫn nghe, cô bị bệnh à?!”.
Khinh Văn đứng bên cạnh đang há hốc miệng chứng kiến cảnh hai người cãi nhau, chưa bao giờ Tô Nghệ như thế này, cho dù trước kia cũng từng cãi nhau với Như Sênh nhưng cũng không đến nỗi ăn nói khó nghe như kiểu gặp phải tình địch như vậy.
Mắng qua mắng lại, Tô Nghệ liền quay sang Thang Bồng, nói: “Bánh Bao, cậu đã quên từng hứa với tôi rồi hả? Ai đã từng nói sẽ không còn dính dáng đến cô ta nữa?”.
Thang Bồng đau khổ, “Tô Nghệ, có việc gì để ngày mai hãy nói, đừng cãi nhau trên đường thế này!”.
Tô Nghệ hôm nay gây lộn một cách vô lý, giống hệt như một đứa trẻ mới lớn, Khinh Văn cố gắng bước đến khuyên giải: “Tiểu Nghệ, không nên cãi nhau, bọn mình đi trước đi!”.
-“Không!”, Tô Nghệ trở nên bướng bỉnh, kéo Khinh Văn đến trước mặt Thang Bồng, “Khinh Văn, mình muốn cậu ngay lập tức hãy chia tay với hắn ta!”.
Trong chốc lát, không khí bỗng trở nên căng thẳng, người đẹp kia hình như không nghĩ đến việc Tô Nghệ lại phản ứng một cách thái quá như vậy nên khí thế cũng giảm sút phần nào.
Thang Bồng cũng đánh mất phong độ thường ngày, thờ ơ nhìn cô không nói lời nào.
-“Tiểu Nghệ!”, Khinh Văn chau mày lo lắng nhưng không biết làm sao, cô kéo Tô Nghệ nói, “Đừng làm ầm lên như thế, đi theo mình!”.
-“Không đi!”. Tô Nghệ vùng khỏi tay cô, “Cậu là bạn tốt của mình, phải nghe lời mình nói!”.
-“Mình…”. Khinh Văn bối rối nhìn cô.
Cho đến khi có một giọng nói vang lên, “Chúng tôi chưa từng chính thức qua lại sao có thể nói chia tay được chứ?”. Ba người ngạc nhiên nhìn qua, vẻ mặt Thang Bồng rất bình thản, “Nếu cậu cứ tiếp tục làm ầm lên, tôi cũng chẳng thèm quan tâm!”.
Nói xong, anh nhìn Khinh Văn bằng ánh mắt ảm đảm rồi quay người bỏ đi.
-“Thang Bồng, đợi em!”. Người đẹp nọ thấy anh bỏ đi liền vội vàng chạy theo, không biết nghĩ gì mà lập tức quay lại nói với Tô Nghệ: “Tôi không ngờ cô vẫn còn suy nghĩ về chuyện trước đây, tôi và anh ấy không có lằng nhằng gì, hôm