Mấy ngày tiếp theo, dường như Khinh Văn đếm từng ngày qua đi. Năm đó khi cô thất vọng, là Tô Nghệ luôn bên cạnh cô; khi học đại học, cô ấy giống như một người chị lớn, quan tâm đến cô về mọi mặt. Tuy Tô Nghệ từng nói rằng đó là do Thang Bồng yêu cầu, ban đầu có mục đích nhưng sau đó đã dần chuyển qua tình bạn chân chính, tất cả những gì cô ấy làm cho cô đều chân thành biết bao.
Trong lòng Khinh Văn luôn cảm thấy mình còn thiếu sót rất nhiều với người bạn tốt này, từ trước tới nay cô chưa bao giờ làm một việc gì đó cho Tô Nghệ, vì cô ấy lúc nào cũng mạnh mẽ, gió thổi không ngã, mưa không đến mình. Bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội, sao cô lại không cố gắng thể hiện thật tốt tấm lòng của mình?
Cô xin nghỉ một ngày, ra phố mua một bộ váy rất đẹp đúng số đo của Tô Nghệ. Sau đó lại đến tiệm tóc giả, mua một bộ tóc dài thật đẹp, trước đây cô rất sợ thứ đồ này, vì đã từng xem một bộ phim kinh dị cùng tên, nhưng bây giờ cầm chơi lật qua lật lại trên tay, nhìn thế nào cũng thấy sao mà đẹp đến thế, lại tưởng tượng khi Tô Nghệ mang trên đầu, nhất định sẽ trở thành một cô gái quyến rũ.
Khi Như Sênh tan tầm trở về nhà thì nhìn thấy một cô gái kinh dị đang ngồi trên sofa chải mái tóc giả kinh dị và nở một nụ cười kinh dị.
-“Em đang làm gì thế?”. Như Sênh ngồi xuống cạnh cô, anh ngồi ngược ánh sáng, vầng sáng của buổi chiều hoàng hôn dát một lớp vàng lên khuôn mặt nghiêng nghiêng khiến cho toàn thân anh như đang tỏa hào quang.
-“Có đẹp không?”. Khinh Văn vui vẻ đưa thành quả lao động cả một ngày của mình cho anh xem, đầu tiên là tóc giả, sau đó là chiếc váy màu trắng sữa thêm thắt lưng màu đen, cô nói: “Tô Nghệ mà mặc thế này đi hẹn hò thì nhất định Thang Bồng sẽ chết mê chết mệt cô ấy ấy chứ!”.
Như Sênh dang tay về phía cô, cô ngoan ngoãn ngồi vào lòng anh: “Hôm nay nghỉ một ngày để làm việc này sao? Thật lãng phí thời gian!”.
Khinh Văn không cho là vậy: “Đây là niềm đam mê của phái đẹp, hơn nữa Tiểu Nghệ là bạn tốt nhất của em, em hy vọng cô ấy hạnh phúc, cho nên hạ quyết tâm phải giúp cô ấy!”.
-“Nếu như có một người đàn ông thực sự thích một cô gái thì cho dù cô ấy có ăn mặc như một kẻ ăn xin thì cũng không vì thế mà ghét bỏ người ta!”.
-“Nhưng nếu như có điều kiện trang điểm cho đẹp hơn thì chẳng phải là càng tốt hay sao?”. Khinh Văn nắn nắn lên khuôn mặt anh, hạ giọng nói: “Con gái lúc nào cũng hy vọng mình có thể giữ được hình ảnh hoàn mỹ nhất trước mặt người đàn ông mà mình thích!”.
Như Sênh chau mày: “Em cũng thế chứ?”.
-“Đương nhiên!”. Cô chớp chớp mắt đầy vẻ tinh nghịch: “Lẽ nào em vẫn chưa đủ đẹp hay sao?”.
-“Suýt chút nữa anh quên mất, da mặt em lúc nào cũng rất dày!”.
-“Em…em chỉ nói sự thật thôi mà!”. Quả nhiên một lúc sau khuôn mặt cô dần dần ửng hồng, nhưng trong mắt những người yêu nhau chẳng phải cả hai bên đều hoàn mỹ nhất sao? Dù là khuyết điểm cũng có thể cho là hoàn mỹ, lẽ nào anh không cho là như vậy?
Dường như hiểu được những điều cô suy nghĩ, Như Sênh ngoảnh đầu lại, khóe miệng cong lên một đường cong hết sức tao nhã, trong chớp mắt, làn môi mềm mại của anh đã ngậm lấy vành tai cô, nhẹ nhàng nói: “Ngốc ạ, vào năm lên năm tuổi đó, em đã trở thành nàng công chúa hoàn mỹ và thuần khiết nhất trong lòng anh rồi!”
Dường như điều bí mật nhỏ duy nhất tận đáy lòng đã được nói ra, trống ngực rộn ràng, cô tròn mắt nhìn Như Sênh, giọng lộ vẻ run rẩy: “Như Sênh, anh…anh nhớ ra rồi à?”.
-“Ừ!”, anh gật đầu, “Nếu như không phải Như Tiêu nhắc chắc anh vẫn không biết lại có một kẻ ngốc đã thích anh bao năm như vậy!”.
-“Hình như lúc đó anh chẳng thích em một chút nào thì phải?”, cô nhăn nhăn mũi, làm ra vẻ tủi thân.
-“Ha ha…”.Như Sênh bật cười nói, “Em cho rằng ai cũng lớn nhanh như em à, mới có năm tuổi đầu đã biết thế nào gọi là “thích” rồi!”.
-“Anh dám cười nhạo em!”. Khinh Văn làm ra vẻ giận dỗi, bàn tay nhỏ cù loạn trên mình anh, Như Sênh giữ tay cô lại, thân thể vẫn còn rung động, hành động đó của anh khiến cô phát hiện ra một vấn đề mới.
-“Anh có máu buồn?”, đôi mắt cô hấp háy phát ra tia sáng dị thường, gồng mình dậy, bàn tay nhỏ không ngừng lùa vào lưng anh.
Anh lẩn tránh sự tấn công của cô rồi vội vàng giữ chặt cô lại: “Này, này! Đừng làm loạn – anh không…”.
Vui đùa, sự tiếp xúc thân thể ngày càng nhiều, ngày càng trở nên nóng bỏng, cuối cùng đến lúc dừng lại Khinh Văn cảm thấy phần dưới bị ép xuống rất khó chịu, trong lúc hốt hoảng, một loạt những hình ảnh xuất hiện trong đầu khiến cô không khỏi đỏ mặt xấu hổ.
Khi hai người đều thở hổn hển vì đùa nghịch thì thế giới lại trở nên yên tĩnh.
Cô cụp mắt, dụi đầu vào ngực anh rồi hỏi: “Như Sênh, anh có máu buồn thật à?”.
Như Sênh chau mày, không biết tại sao cô lại quan tâm đến vấn đề này như vậy: “Điều này rất quan trọng à?”.
-“Không…”. Cô lắc đầu, ngừng một lúc rồi mới nói, “Trước đây bà ngoại em từng nói với mẹ, sau này nên tìm một người chồng có máu buồn vì người như thế sẽ rất yêu chiều vợ. Cha em cũng có máu buồn, quả nhiên rất chiều vợ. Cho nên từ hồi nhỏ, em cũng muốn tìm một người có máu buồn, để trở thành người chồng biết chiều vợ của em!”.
-“Ừ, đúng vậy!”, Như Sênh mỉm cười, anh hào phóng thừa nhận, “Anh có máu buồn!”.
-“Không được như thế, bây giờ thừa nhận nhanh vậy, đúng là giả vờ mà!”, cô trừng mắt nhìn anh.
-“Không quan trọng!”, anh hôn lên trán cô, dịu dàng nói: “Chỉ cần bà xã vui lòng thì được rồi!”.
“Bà xã”, bình thường nghe người khác nói như vậy thì rợn cả tóc gáy, nhưng từ miệng người mình yêu nói ra lại cảm thấy vô cùng chân thành. Không kìm được, Khinh Văn đưa tay khẽ vuốt mặt anh – Thế này mới tốt, cho dù một ngày nào đó cô trở thành bà lão thì cũng có anh theo sát bên mình.
Sáng sớm ngày thứ bảy, Khinh Văn mang theo một chiếc túi lớn đến gõ cửa nhà Tô Nghệ, tuy mọi việc đã được thông báo trước qua điện thoại nhưng khi Tô Nghệ nhìn thấy cô cùng với túi lớn túi nhỏ đứng trước cửa thì vẫn giật nẩy cả người.
-“Không nên khoa trương như thế này chứ?”. Tô Nghệ tròn mắt nhìn những đồ hóa trang nằm la liệt trên bàn, “Đâu phải đi dự yến tiệc của hoàng gia Anh, làm gì mà phải trang trọng như vậy?”.
-“Cần chứ, cần chứ!”. Khinh Văn vừa sắp từng thứ mang tới vừa nói: “Mình đã hẹn anh ấy gặp nhau lúc mười giờ! Chúng mình phải tranh thủ thời gian trang điểm cho đẹp! Hôm nay, tất cả mọi việc cậu đều phải nghe theo mình rõ chưa!”.
Cô lôi Tô Nghệ đứng dậy, sau khi cẩn thận quan sát cô ấy một lượt rồi nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Một giờ sau đó…
Khinh Văn một tay cầm chì kẻ mắt, một tay cầm son môi, mãn nguyện nhìn kiệt tác của mình, đắc ý nói: “Tiểu Nghệ, cậu xem này, thật là đẹp!”.
Tô Nghệ mở mắt, khó chịu chớp chớp mắt vài cái, khi vừa nhìn thấy người trong gương, cô lặng im kinh ngạc.
Cô lắc lắc đầu, người trong gương cũng lắc lắc đầu theo, trên mặt là vẻ bàng hoàng khó tin.
Đó là cô ư? Tô Nghệ là co gái như thế sao? Thật là khiến cô cũng chẳng nhận ra bản thân mình nữa.
Khinh Văn mỉm cười, mang mái tóc giả cẩn thận đội lên giúp cô, tóc giả rất dài, có đôi chỗ uốn cong nhẹ nhàng, khiến người ta nhìn vào thấy vô cùng mềm mại mà không mất đi vẻ đài các cao sang.
-“Để mẹ Tô nhìn thấy nhất định sẽ kêu lên, a…đây là khuê nữ nhà chúng ta sao? Trang điểm vào trông như tiên nữ vậy!”. Khinh Văn rướn mày, trong mắt chứa đầy sự tự mãn và tán thưởng, sau đó dường như nhớ ra điều gì, lại mở một cái túi to ra, “Này, đây là bộ váy mà mình đã chọn riêng cho cậu, kiểu dáng rất Tây này phù hợp với người đẹp chân dài, eo thon, dáng chuẩn như cậu, phối hợp với chiếc thắt lưng vừa tinh tế vừa trang nhã, nhất định sẽ rất đẹp, nhanh nhanh đi thử đi!”. Cô đẩy bộ váy đến trước mặt Tô Nghệ, cười híp cả mắt.
Tô Nghệ ngẩn ra một lúc, khóe miệng cong cong nói: “Khinh Văn, cảm ơn cậu!”
-“Lại còn nói cảm ơn mình cơ đấy!”. Khinh Văn trừng mắt nhìn cô, đẩy cô vào phòng thay đồ: “Mau thử đi, mình đợi bên ngoài!”.
Đợi khi Tô Nghệ thay đồ ra, mắt Khinh Văn sáng lấp lánh, vội lôi cô ấy đến trước gương, tì cằm lên vai cô ấy nói, “Tiểu Nghệ, cậu thật là xinh đẹp. Thang Bồng mà trông thấy, nhất định sẽ buồn rầu vì sao mình lại có thể không nhận ra một người đẹp như thế này ở ngay trước mắt. Cho dù là thế nào, cậu cũng phải cố gắng lên một chút, Tô Nghệ mà mình biết là một cô gái không sợ trời, không sợ đất, cậu không nên đầu hàng chính mình, đối mặt với tình yêu, cậu càng phải dũng cảm, như thế mới có thể có được hạnh phúc!”.
Nghe những lời như vậy của bạn thân, Tô Nghệ vô cùng cảm kích, trong cuộc đời ngắn ngủi này, có thể gặp được một người bạn như vậy đáng quý biết bao. Cô không quen giả bộ, chỉ có thể cười an ủi Khinh Văn: “Trang điểm như thế này, thật sự rất đẹp, mắt to, tóc dài, đúng là kiểu dáng mà Thang Bồng thích!”.
-“Tốt rồi!”. Khinh Văn đẩy chiếc xắc tay quý phái đã chuẩn bị trước vào tay cô, “Một chút nữa là có thể xuất phát, đi mang điều kinh ngạc đến cho người cậu yêu đi!”.
Nghe cô nói vậy, Tô Nghệ chau mày, vẫn còn hơi do dự: “Thế này có ổn không? Từ trước tới nay mình chưa bao giờ ăn mặc như thế này để đi ra đường cả!”.
-“Rất đẹp mà! Tin mình đi! Thực sự là rất đẹp!”. Sợ cô ấy sẽ không tin, Khinh Văn còn chắc nịch bồi thêm một câu: “Đẹp đến mức hai trăm phần trăm!”.
Tô Nghệ sắp quay người đi, Khinh Văn dường như chợt nhớ ra điều gì đó, từ phía sau kéo Tô Nghệ lại: “Cậu đợi đã!”. Cô lục lọ trong túi một hồi, khó khăn lắm mới tìm thấy chiếc điện thoại, cầm lên đưa ra trước mặt mình: “Lại đây đi, để mình chụp một kiểu với người đẹp Tô Nghệ, dành cho mình lần đầu tiên của cậu rồi hãy đi!”.
Tô Nghệ bật cười, bị lôi lại chụp hai kiểu ảnh chung, sau đó còn chụp một kiểu một mình rồi mới được ra cửa.
Đích thân đưa Tô Nghệ lên xe taxi, Khinh Văn còn thò đầu vào nháy nháy mắt: “Thể hiện tốt vào nhé, bạn yêu ạ! Mình quay lại nhà cậu thu dọn đồ đạc một chút rồi về đợi tin của cậu!”.
Mắt dõi theo chiếc taxi đang dần dần xa, Khinh Văn vui vẻ quay một vòng tại chỗ, phấn khởi chạy lên tầng, cũng chẳng biết có phải vì quá vui mừng hay không mà cô bị trượt chân một cái, cũng may nhanh tay nhanh mắt bám được vào lan can bên cạnh mới không bị ngã, nhưng vẫn bị xước một mảnh da, chẳng mấy chốc máu thấm ướt cả vải quần.
Cô nhíu mày, chịu đau bám cột đứng lên, ông bà Tô không có nhà, cô dọn dẹp qua căn phòng của Tô Nghệ rồi tập tễnh ra về. Vốn tâm trạng đang vui nhưng bị cú ngã làm hỏng hết.
Khi về đến nhà, đúng lúc Như Sênh từ trong phòng sách ra lấy nước, nhìn thấy cô đang khó nhọc cúi xuống cởi giày, trên đầu gối rõ ràng có chút máu thấm ra, anh vội vàng chạy lại, thoắt một cái bế ngang người cô, chau mày hỏi: “Có chuyện gì vậy?”. 123»