Hai người mua vé vào cửa, đi vào Đông Cung Môn, dọc theo hồ Côn Minh, đi về phía đình Tri Xuân (đình ở đây là ‘lương đình’: nơi để khách đến chơi nghỉ ngơi, ngắm nhìn cảnh vật; ko phải đình chùa đâu a). Vệ Khanh hít sâu một hơi, nói: “Lần này đi công viên chơi cũng tốt, nhưng hoa vẫn chưa nở, đợi vài ngày nữa quay lại, anh cho em hưởng thụ đãi ngộ đặc biêt.” Chu Dạ không để ý tới hắn, đi qua cầu, đi về đình Tri Xuân trước. Nhìn xung quanh, không có du khách nào khác, đúng là nơi nói chuyện thật tốt.
Toàn cảnh hồ Côn Minh
Thập Thất Khổng Kiều
(Giữa hồ Côn Minh là hòn đảo nhỏ được nối với bờ bằng một chiếc cầu vồng làm bằng đá gồm 17 nhịp có tên là Thập Thất Khổng kiều. Cây cầu đá này rộng 8 m, dài 150 m. Trên lan can cầu là hơn 500 tác phẩm điêu khắc sư tử đá với hình hài, và nét biểu cảm hoàn toàn khác nhau.Với hòn đảo nhỏ giữa hồ Côn Minh làm mình thì chiếc cầu sẽ giống như một con rùa đang vươn dài đại diện cho Thọ.)
(Men theo bờ hồ là dãy Trường lang dài 728 mét gồm nhiều gian. Trong mỗi gian lại được trang trí bởi những hình vẽ vô cùng tinh xảo mang đậm tính nghệ thuật Trung Hoa. Dãy hành lang men theo hồ nếu kết hợp với núi Vạn Thọ sẽ giống đôi xương cánh của con dơi đang dang ra tượng trưng cho Phúc.)
Từ nơi này có thể nhìn thấy Thập Thất Khổng Kiều ở phía xa xa, nối liền hòn đảo với bờ và những hành lang dài nối liền các dãy nhà trong cung điện, trời xanh nước biếc, non sông tươi đẹp, cảnh sắc tự nhiên, như chốn bồng lai tiên cảnh. Cô sắp xếp suy nghĩ, hắng giọng, nghiêm nghị nói. “Vệ Khanh, hôm nay tới đây, em có chuyện muốn nói với anh.”
Vệ Khanh lau lau bụi trên lan can, dịu dàng đỡ cô ngồi xuống. Chu Dạ lắc đầu: “Vệ Khanh, em và anh ở bên nhau rất vui vẻ, anh đối xử với em rất tốt, thật ra, em cũng rất thích anh. Nhưng mà, chúng ta chia tay thôi.” Thật ra, trong lòng cô có rất nhiều điều muốn nói, nhưng ra ngoài miệng thì chỉ được mấy câu ít ỏi. Cô cảm thấy đau lòng, vì thế xoay người nhìn sang chỗ khác, quay lưng về phía hắn, trước mắt chính là núi Vạn Thọ nguy nga thanh tú, bao nhiêu tự danh nhiều không đếm xuể, nhưng ánh mắt cô thật mơ hồ.
Lời này với Vệ Khanh mà nói, không khác sét đánh giữa trời quang, nghiêm mặt hỏi: “Vì sao lại như vậy? Em thử nói lý do coi!” Giọng càng lúc càng lớn, đã muốn đứng dậy, trợn mắt nhìn cô, tức đến mức sắp không kiềm chế được. Trong lòng hắn tràn đầy vui sướng chạy tới đây, nghe được những lời vô tình vô nghĩa của cô, còn có thể kiềm chế không phát tác, đã là cực kỳ hiếm thấy.
Chu Dạ xoay người, ngẩng đầu nhìn hắn, khuôn mặt bình tĩnh, không sợ hãi, trấn tĩnh như núi, nói từng tiếng rõ ràng. “Không có lý do. Trước kia anh cùng những người khác chia tay, cũng cần lý do sao?”
Vệ Khanh không ngờ báo ứng đến nhanh như thế, lại có người dùng “gậy ông đập lưng ông”, chuyên môn trị hắn. Nghiến răng nghiến lợi nói: “Không phải chúng ta đang rất tốt sao? Vừa rồi em cũng nói, em rất thích anh, không phải sao? Vì sao đột nhiên lại muốn chia tay?” Tiến lại gần, nắm chặt tay cô. Hắn hoài nghi không biết hôm nay cô có uống nhầm thuốc không, nổi điên rồi.
Chu Dạ nghiêm mặt, rút mãi không ra, cuối cùng thở dài, không biết phải làm sao, nói: “Vệ Khanh, khoảng cách giữa chúng ta quá lớn, anh là người có quyền có thế, còn em chẳng qua chỉ là một sinh viên nhỏ, sớm hay muộn cũng sẽ chia tay thôi, cần gì chứ?” Đau lâu không bằng đau ngắn. Rút tay ra, bước nhanh lên bờ, thầm nghĩ ra về.
Vệ Khanh kịp phản ứng, hai ba bước đuổi theo cô, không cam lòng nói: “Vì sao em lại như vậy? Bởi vì lý do hoang đường này mà chia tay với anh sao?” Chu Dạ chua xót nghĩ, lý do này còn chưa đủ hay sao? Tránh hắn, nói: “Vệ Khanh, em không trèo cao được. Tất cả những ngày qua, anh đối với em rất tốt, em đều nhớ rõ. Anh dạy em rất nhiều điều, bao gồm cả tình yêu, em rất cảm ơn anh, cả đời không quên. Nhưng nếu tiếp tục dây dưa, cũng chẳng có ý nghĩa gì.” Cuối cùng ảm đảm kết thúc, không bằng sớm chia tay. Lúc nói những lời này, dùng toàn bộ sức lực, đem nước mắt chảy vào trong.
Bề ngoài cô nhu nhược là vậy, nhưng trong tâm lại kiên cường, không chịu khuất phục.
Vệ Khanh hiểu ra, tức giận, quát: “Chu Dạ, em đá anh?” Cái gì mà khoảng cách chênh lệch, cái gì mà trèo cao? Hắn không tin, không phải trước kia cô vẫn ở bên cạnh hắn đấy thôi! Bây giờ lại lôi chuyện này ra làm lý do. Cô làm như vậy, chỉ có thể giải thích, cô muốn đá hắn. Vệ Khanh không biết mình đã gây nghiệp chướng gì, để tới hôm nay tới phiên hắn bị gái đá. Giận không thể kiềm chế nổi. Kích động, cầm chặt lấy tay Chu Dạ.
Chu Dạ nhìn du khách qua lại, cũng có không ít khách nước ngoài, mọi người tò mò nhìn về phía họ, vừa cuống vừa giận, đúng là không thể chịu nổi cái người mặt dày này. Vừa giãy giụa muốn rút tay ra, vừa la lên: “Vệ Khanh, anh nói chuyện nghiêm túc đi! Cái gì mà em đá anh, cũng không khác gì anh đá em đâu. Anh không cảm thấy, thân phận địa vị chúng ta chênh lệch như vậy, có thể ở cạnh nhau sao? Anh còn không mau buông tay, thế này mà gọi là nói chuyện à? Bỏ tay ra, bỏ tay…” cổ tay ửng đỏ, tiết mục chia tay biến thành trò cười khôi hài cho du khách thưởng thức.
Đang lúc xôn xao, điện thoại Vệ Khanh vang lên, hắn không thèm để ý tới, nhưng lại gọi hết lần này tới lần khác, có lẽ là việc gấp. Hắn kéo Chu Dạ tới ven đường, một tay rút điện thoại ra nghe, bực bội nói: “Có chuyện gì?” Chậm rãi, sắc mặt hắn thay đổi, cúp máy, mới nhớ ra Chu Dạ đứng bên cạnh, vừa tức vừa giận, quát: “Đi theo anh!”
Chu Dạ nhân lúc hắn không chú ý, nhanh chóng thoát ra, bĩu môi nói: “Thái Hậu triệu kiến, còn không mau về nhà!” Cô nghe thấy hắn gọi bà già, rất phản cảm. Vệ Khanh cố nén giận, gắng bình tĩnh nói: “Chị dâu anh vì việc công mà bị thương, anh phải qua xem.” Hắn sợ cô đa nghi, còn cố ý giải thích. Rồi lại đổi sắc, hầm hầm nói. “Chu Dạ, việc này chưa xong đâu.”
Chu Dạ chạy nhanh ra xa, sợ lại dây dưa với hắn, đi một quãng xa mới đứng lại, nói với qua: “Chúng ta không còn liên quan gì nữa.” Vệ Khanh giận điên, chỉ vào cô nói: “Chu Dạ, em cứ chờ xem, chờ anh quay về dạy cho em bài học thế nào.” Rồi nhanh chóng rời đi. Chu Dạ không quen nhìn bộ dáng kiêu ngạo của hắn, cũng hét vang lên: “Được!” Rất to và rõ ràng. Sao cô phải sợ hắn trả thù chứ? Có gì là tốt, suốt ngày đe dọa người khác!
Vệ Khanh dừng bước, quay lại nhìn cô, thấy hai tay cô chống nạnh, khiêu khích nhìn hắn, nhìn như vậy, thật giống phong cách của một người đàn bà chanh chua, chửi đổng. Không hiểu vì sao, “phụt” một tiếng bật cười, xoa xoa mũi, vừa tức vừa buồn cười, không biết phải làm thế nào, nói không ra lời, đành phải lắc đầu rời đi.
Hắn cứ như vậy mà dung túng cho Chu dạ, theo bản năng bởi vì tuổi Chu Dạ còn nhỏ, nóng giận mất khôn, nói năng linh tinh. Lấy tuổi của hắn so ra, còn hơn cô mười tuổi. Nhưng lần này, cô thực sự là hơi quá đáng!
Vệ Khanh đi tới cửa, nghĩ rằng không được, không nên để cô ở lại đây một mình, nên nhân cơ hội này đưa cô về nhà gặp cha mẹ mới đúng, đỡ để cô phải lấy gia đình làm lý do. Vì thế quay lưng lại tìm người, vẫn còn đang ở gần đình Trì Xuân, sao chớp mắt một cái đã không còn bóng dáng? Vì thế lại gần mấy du khách hỏi thăm, có thấy một cô gái đi giày thể thao, mặc áo khoác màu đỏ không, lập tức có người nói thấy cô đi qua Thập Thất Khổng Kiều, sang bên đảo rồi.
Hắn đi theo tìm, đứng ở đình nhìn xung quanh, vừa thấy, thiếu chút nữa tức nổ phổi, trơ mắt nhìn cô đi cùng với vài du khách thành một đoàn, ở bến đò chèo thuyền đi rồi! Thuyền nhỏ lắc lư di chuyển, rất xa nhìn thấy cô cầm thanh chèo, nhìn ra là nghịch nước, rất vui vẻ! Hắn buông điện thoại, nghĩ thầm, Chu Dạ, em giỏi lắm, hắn mà không trả nổi cơn tức này, sau này khỏi cần lăn lộn ngoài xã hội!
Xe hắn không ở gần đó, tình hình giao thông lại không được tốt, vất vả lắm mới về đến nhà, sớm chết nghẹn vì bực mình. Đóng cửa xe “Rầm” một tiếng, làm cho người gác cổng giật mình. Điều chỉnh nhịp thở mới đi vào, chẳng mấy khi cả nhà tụ họp đông đủ. Cha hắn, Vệ Thiệu đang ngồi ở phòng khách đọc báo, đã sáu mươi tuổi, lưng thẳng nghiêm nghị, mái tóc đã điểm bạc; anh trai hắn Vệ An và hắn có vài phần giống nhau, tuổi hơi lớn, trên trán đã có nếp nhăn, trước bàn một đống văn kiện, tay còn cầm một tệp, nhìn sang bên cạnh, thấy bà vợ vẫn mặc quân phục như trước, chỉ khác là có thêm một cánh tay bị quấn băng gạc.
Mẹ hắn năm mươi sáu tuổi, nhìn đã biết hồi trẻ chắc chắn rất xinh đẹp, Vệ Khanh giống bà nhiều hơn. Khuôn mặt luôn tươi cười, tự mình gọt hoa quả bước vào, chào hỏi: “Chẳng mấy khi đông đủ, ăn hoa quả trước đi, rồi còn ăn cơm.” Đông đủ một chỗ như vậy, ngay cả lễ mừng năm mới ở nhà hắn cũng không thường xuyên được như thế.
Vệ Khanh đi vào chào hỏi, mẹ hắn lườm hắn: “Cũng biết trở về sao, còn không biết vất vưởng ở chỗ nào.” Lớn như vậy rồi mà còn như trẻ con. Vệ Khanh quay đầu lại, khách khí nói: “Chị dâu.” Chị dâu hắn, Trần Lệ Vân hơi hơi gật đầu, cũng không nói chuyện. Mặc dù tay bị thương, nhưng vẫn ngồi thẳng tắp, không nhúc nhích, trên mặt cũng không biểu hiện gì. Hắn có chút xấu hổ, đành phải lại gần hỏi: “Sao lại bị thương?” Đây cũng không phải lần đầu tiên chị bị thương.
Mẹ hắn thở dài: “Lệ Vân, con cũng phải cẩn thận một chút mới được! Mặc dù đó là nhiệm vụ, nhưng rất nguy hiểm, may mà viên đạn bay lệch, vẫn còn giữ được mạng.” Nhìn nhìn cô, cẩn thận nói: “Công việc nguy hiểm như vậy, con còn không chịu đổi ngành, chúng ta tôn trọng quyết định của con. Nhưng, nhìn con như vậy, lại là phụ nữ, không cần lúc nào cũng xông lên tiền tuyến, lui về phía sau cũng vẫn là phục vụ tổ quốc, đều là công việc mà mọi người dân phải làm…”
Trần Lệ Vân cắt ngang lời bà: “Đúng ạ, đều là công việc cần người làm, cho nên chuyện nguy hiểm đó cũng cần có người đi làm. Mạng của con cũng là mạng, mạng của binh lính cũng là mạng, đây là chuyện con phải làm. Nhiều đồng chí đã hy sinh như vậy, con bị thương một chút có đáng kể gì!” Từng chữ từng chữ nói ra, đều rất khí phách, giống như con người cô.
Từ nhỏ Trần Lệ Vân đã chịu sự huấn luyện của quân đổi, luyện được một thân võ nghệ. Gia đình cô đặc biệt, từ nhỏ cha mẹ đã dạy cô phải vì tổ quốc mà cống hiến, vì thế sau khi tốt nghiệp, công tác luôn trong quân ngũ, thường xuyên làm những nhiệm vụ nguy hiểm, kiên cường hiếu thắng, ý chí kiên định. Sợ người khác vì hoàn cảnh gia đình cô, mà cho cô hưởng đãi ngộ đặc biệt, cho nên nếu có nhiệm vụ nguy hiểm, thường xuyên đứng lên gánh vác. Nhưng mỗi lần như vậy, đều không tránh khỏi bị thương.
Mẹ hắn bị cô không chút khách khí bác bỏ, bất đắc dĩ lui về phòng bếp. Với đứa con dâu này, bà không còn lời nào để nói, quan niệm người già cổ hủ, mặc kệ bên ngoài khen cô anh thư kiệt xuất thế nào, trong mắt bà, con dâu vẫn là con dâu, nên ở nhà giúp chồng dạy con, vào sinh ra tử thì có ích lợi gì?
Lão Đại tướng Vệ Thiệu mặc y phục hàng ngày, bởi vì cũng là quân nhân, cho nên với người con dâu này luôn luôn thấu hiểu, chưa từng bao giờ phê bình. Liền nói: “Lần này Lệ Vân lập được ba chiến công lớn, rất đáng ăn mừng. Lệ Vân, con đi thay quần áo rồi xuống ăn cơm đi.” Tối hôm Tết Nguyên tiêu, Trần Lệ Vân chỉ ở nhà với cha mẹ một lát, rồi mang theo thuộc hạ đi làm nhiệm vụ. Sau một hồi hỗn loạn, bị thương ở tay, nhập viện vài ngày rồi mới trở về Vệ gia, thương thế đã không còn đáng ngại. Lập tức đứng dậy, cung kính gật đầu, xoay người lên lầu.