nghe cô muốn tới nhà Lý Minh Thành, đương nhiên không chịu, cũng đứng lên nói: “Buổi tối không an toàn, anh đưa em đi.” Cứ thế đi theo cô xuống tầng dưới.
Cô thấy hắn cầm chìa khóa xe, cười nhạo: “Anh nghĩ xa lắm chắc, ở trong trường mà thôi. Hai người đi qua sân vận động, hướng tới dãy nhà mới đi tới. Trời tối, trường học vắng vẻ, hầu như không có người đi lại, có chút hiu quanh. Chu Dạ chỉ dãy nhà sơn màu bạc phía trước nói: “Nhìn xem, có gì phải lo lắng chứ. Ở trong trường rất an toàn.” Đang lúc nói, thì nhìn thấy dưới tàng cây trước cửa, có một cặp uyên ương đang ôm nhau. Lúc đầu cười trừ, đợi tới khi nhìn thấy rõ ràng, lại kéo Vệ Khanh đi hướng khác, lối sau của trường.
Vệ Khanh không hiểu gì, hỏi cô sao vậy, Chu Dạ không nói lời nào. Hắn quay đầu ra phía kia nhìn nhìn, mới hiểu ra, người lưu luyến đứng dưới tàng cây kia chính là Lý Minh Thành. Hắn thấy cô như vậy, tâm tình cũng không tốt, nhưng cũng đã trải qua nhiều chuyện, nghĩ nghĩ nói: “Không thì chúng ta về thôi, lần khác tới sau.” Trong lòng Chu Dạ khó tránh khỏi có chút ảm đạm, đứng yên nơi đó không nhúc nhích.
Vệ Khanh thở dài, ôm hôn cô, lại nghe có tiếng bước chân dồn dập lại gần. Chu Dạ đứng thẳng dậy, vuốt vuốt tóc, xoay người muốn đi. Trương Nhiễm Du lại đang đi thẳng tới, nhìn thấy người thì hoảng hốt, nhưng tới lúc nhìn rõ, cười chào hỏi: “Chu Dạ, là em à, đã về rồi!” Cô gật đầu: “Em chào chị.” Trương Nhiễm Du vẫn đang xấu hổ, mặt vẫn chưa hết đỏ, thuận miệng nói: “Em muốn tới nhà bí thự Phạm sao? Vừa nãy mới nghe cô oán trách em về mà vẫn chưa vào nhà cô chơi.” Bí thư Phạm chính là mẹ của Lý Minh Thành.
Chu Dạ chần chừ, hỏi: “Chị cũng tới nhà hắn chơi sao?” Hắn là nói Lý Minh Thành. Tuy cha của Trương Nhiễm Du là hiệu trưởng của trường trung học Thượng Lâm, nhưng lại khác với nhà Lý Minh Thành, không ở trong khu nhà cho giáo viên, cho nên trước kia cô và Lý gia không quen biết.
Cô cười cười: “Ừ, mới cùng ăn cơm xong. Em mau đi đi, chị về đây.” Vội vàng đi qua cổng trường, bên ngoài còn có xe chờ cô. Lúc này Vệ Khanh mới nhìn rõ bạn gái Lý Minh Thành thế nào, trong lòng thầm bất bình thay Chu Dạ, mắng tên Lý Minh Thành là đồ không có mắt. Nhưng điều làm hắn giận nhất, chính là vì sao Chu Dạ lại cố tình thích gã!
Chu Dạ không ngờ rằng Lý Minh Thành lại đưa người đó về nhà ăn cơm, quan hệ thân mật như vậy, trong lúc nhất thời không biết có cảm giác gì, chán nản. Vệ Khanh kéo tay cô nói: “Về thôi.” Bỗng nhiên cô lắc đầu: “Không, nếu đã đến đây, vẫn là vào trong ngồi chào cô Lý đã.” Đằng nào cũng phải đối mặt, trốn tránh cũng không phải biện pháp tốt.
Cô bảo Vệ Khanh đi về trước, đứng ở trước cửa vẫy vẫy tay với hắn, rồi đẩy cổng sắt đi vào. Vệ Khanh không đi, mãi tới không nhìn thấy bóng cô mới đi tìm một quán cà phê ngồi chờ.
Chu Dạ cười chào hỏi: “Cháu chào cô chú ạ.” Cô Lý cười: “Thi Thi, cuối cùng vẫn còn nhớ tới đây a, mau ngồi xuống đi.” Hỏi cô đã ăn cơm chưa, rồi lại bảo người giúp việc pha trà. Chú Lý bình thường rất nghiêm nghị, lúc này cũng gật đầu mỉm cười, buông tờ báo trong tay xuống, hỏi: “Thi Thi, ở trường học hành thế nào?” Chu Dạ nói mọi việc đều tốt, còn báo cáo tình hình học tập của mình cho ông biết. Ông nghe nói cô vừa thi lên nghiên cứu sinh, gật đầu cổ vũ: “Ừ, chăm chỉ đọc nhiều sách rất có lợi.”
Cô Lý vừa gọt hoa quả vừa nói: “Thi Thi, lần sau tới chơi thường xuyên nha, coi như đây là nhà mình, cần gì phải khách khí với cô chú.” Trước kia bà và mẹ Chu Dạ là đồng nghiệp, tình cảm rất tốt. Từ khi mẹ Chu Dạ bị bệnh qua đời, bà coi đứa nhỏ như con. Lúc mẹ Chu Dạ qua đời, Chu Dạ vẫn thường ở Lý gia.
Chú Lý quay đầu nhìn Lý Minh Thành sẵng giọng nói: “Con nhìn Chu Dạ hiểu chuyện như thế chứ, con đấy, nhìn mà học tập. Đúng rồi, chuyện du học thế nào? Con cũng bắt đầu chuẩn bị đi, mẹ con đã tìm trường cho con rồi đấy. Đại sứ quán bên kia thì cha giúp con, đợi con tốt nghiệp xong là có thể sang Mỹ.” Từ khi Lý Minh Thành không thi lên nghiên cứu sinh, trong nhà đều nhất trí cho hắn ra nước ngoài du học.
Lúc này Lý Minh Thành lại nói: “Cha, mẹ, bây giờ con không muốn đi du học.” Chú Lý vừa nghe xong, không vui, nói: “Ý con là gì?” Trên mặt đã có vẻ giận dữ. Cô Lý vội ngăn cản, nói: “Có chuyện gì thì từ từ nói, tức giận với con thì có ích gì. Minh Thành, vì sao con không muốn đi du học, cũng phải có lý do chứ?” Lấy phong cách giáo viên ra hỏi.
Lý Minh Thành trầm mặc nửa ngày, nói: “Cha me, con biết cha mẹ muốn tốt cho con. Nhưng bây giờ con không muốn ra nước ngoài.” Chú Lý thấy hắn ngnag nhiên phản đối, mặt đen lại. Cô Lý nhíu mày, nói: “Con có biết việc cho con đi du học, tốn bao nhiêu tâm huyết của cha mẹ không? Bây giờ con nói không đi là không đi, là nghĩa làm sao? Con đã là đàn ông trưởng thành, phải có trách nhiệm với lời mình đã nói.”
Nửa ngày sau mới thấy Lý Minh Thành ấp úng nói: “Vì Nhiễm Du học nghiên cứu sinh ở trường…” Lúc này Chu Dạ hiểu ra, hóa ra vì Trương Nhiễm Du mà hắn từ bỏ cơ hội ra nước ngoài du học.
Chú Lý trợn mắt trừng hắn, mắng: “Chì vì tình cảm nam nữ, ngay cả sự nghiệp cũng không cần? Mày nhìn lại mình xem, có tiền đồ gì không?” Vất lại một câu: “Bất kể thế nào, mày cũng phải đi Mỹ.” Rồi xoay người đi lên gác.
Cô Lý ở lại khuyên hắn: “Minh Thành, đâu phải cha mẹ phản đối tình cảm của con. Nhưng việc học hành con cũng định vất sang một bên sao? Nếu tình cảm của các con thật sự sâu đậm, còn sợ gì chỉ cách một Thái Bình Dương? Không phải người xưa có câu: “lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ” [11]. Đàn ông quan trọng nhất chính là sự nghiệp, sau đó mới có tư cách để lo việc gia đình, có phải không? Chẳng lẽ sau này con muốn vợ con cùng con chịu khổ sao?”
Lý Minh Thành cúi đầu không nói gì, cũng không hề cử động. Cô Lý tức giận đánh hắn, Chu Dạ vội cản lại, nói: “Cô Lý, dù sao cô cũng để cho hắn suy nghĩ một thời gian có được không ạ?” Rồi kéo Lý Minh Thành ra ngoài.
Trong lòng Chu Dạ rối bời, từ nhỏ Lý Minh Thành đã rất chăm chỉ, có chí tiến thủ, không dám nghĩ rằng có một ngày hắn lại làm như vậy. Một lúc lâu sau nói: “Thật sự ngươi không muốn đi du học sao? Vì sao chứ?” Vì Trương Nhiễm Du sao? Giọng nói ảm đạm vô lực.
Hắn gật đầu, thở ra hơi trắng, nói: “Không phải không đi, chẳng qua bây giờ chưa muốn đi. Tình cảm giữa ta và Nhiễm Du chưa ổn định, nói thật, nếu bây giờ đi, sẽ không biết thế nào. Giống như có người từng nói, có gọi điện thoại nhiều cũng không bằng một cái ôm. Với năng lực của ta, sau này vẫn còn có cơ hội ra nước ngoài, nhưng người trong lòng, chỉ có duy nhất mà thôi.”
Chu Dạ nghe xong vừa đau lòng, vừa ghen tị, đau lòng vì chính mình, ghen tị vì Trương Nhiễm Du. Dựa vào cái gì mà cô ấy khiến cho Lý Minh Thành si tình đến vậy? Đứng ở nơi đó, thật lâu không nói gì. Đôi mắt đẫm lệ mơ hồ, không sao ngừng được.
Lý Minh Thành vẫn không phát hiện ra sự khác thường của cô, nâng tay nhìn đồng hồ nói: “Yên tâm, ta không sao. Chỉ cần ta không muốn ra nước ngoài, cha mẹ ta cũng không thể làm gì được. Ngươi mau về đi, giờ ta đi tìm Nhiễm Du, bàn bạc xem nên làm thế nào. Nhìn xem, trăng ở nước ngoài sẽ không đẹp như ở trong nước.”
Nói xong đi ra đường lớn, giơ tay vẫy taxi. Chu Dạ nhịn không được, gọi ra tiếng: “Anh hai!” Giống như trước kia, vô cùng thân thiết, mang theo chút hờn dỗi, cũng là lần cuối cùng. Lý Minh Thành cười, vẫy vẫy tay với cô, nói: “Mau về đi, lần sau anh hai sẽ đưa nhóc đi ăn.”
Chu Dạ tuyệt vọng nhìn chiếc xe rời đi, đau lòng đứng trong gió lạnh, bóng dáng cô đơn hiu quạnh. Trong lòng trống trải, suy sụp, dường như dưới đáy sau nội tâm có nhiều thứ đọng lại mãi.
Vệ Khanh rít một hơi thuốc, từ trong bóng tối lặng lẽ không tiếng động đi ra, đưa tay lên xoa mặt cô, lạnh cóng.
[11]: Câu thơ trên được trích trong bài: “Thước kiều tiên” của Tần Quan.
Tiêm vân lộng xảo, phi tinh truyện hận, ngân hán điều điều ám độ.
Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước, nhân gian vô sổ.
Nhu tình tự thủy, giai kỳ như mộng, nhẫn cố thước kiều quy lộ.
Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tại, triêu triêu mộ mộ.
Dịch nghĩa:
Mây nhỏ khoe màu Sao bay truyền hận Sông Ngân vời vợi, người thầm vượt qua Gió vàng sương ngọc một khi gặp nhau Hơn hẳn bao lần ở cõi nhân gian Nhu tình như nước Hẹn đẹp như mơ Không nỡ nhìn lối về là cây cầu Ô thước Tình này nếu như đã mãi lâu dài Há cứ phải gặp nhau sớm sớm chiều chiều
Dịch thơ:
Âm thầm quá bước Ngân hà Sao bay gửi hận mây hoa khoe màu Gió vàng sương ngọc tìm nhau Đường trần muôn kiếp có đâu sánh cùng Nhu tình mộng đẹp tương phùng Ngậm ngùi chẳng nỡ ngoảnh trông thước kiều Tình xưa nếu mãi còn yêu Cần chi sớm sớm chiều chiều bên nhau (Phi hoa phi tuyết)
Mong sao quyến luyến sớm chiều Chỉ cần mãi mãi tiếng yêu không nhoà Nhịp Ô Thước chẳng nhìn qua Gợi ngày gặp gỡ như là giấc mơ Dịu êm tựa nước trôi mờ Tình nồng hơn hẳn ngẩn ngơ kiếp người Gió vàng sương ngọc gặp rồi Sông Ngân diệu vợi chân người lặng đi Sao băng lạnh lẽo hận gì Mây khoe sợi rối tạo chi lắm màu (Ngạo sơn ngạo nguyệt)