Một đêm tĩnh lặng. Chu Dạ ngủ say sưa, vẫn là Vệ Khanh gõ cửa đánh thức cô dậy. Cô day day mắt, tóc tai lộn xộn, quần áo nhăn nhúm đi ra ngoài.
Vệ Khanh nhìn thấy cô, kìm lòng không được, buột miệng nói: “Chu Dạ, sao cảm giác lúc em vừa mới ngủ dậy, còn chưa rửa mặt, mà vẫn xinh đẹp như vậy?” Đương nhiên, bởi vì đang tuổi thanh xuân.
Chu Dạ nghĩ hắn giễu cợt mình, cái bộ dạng này chính cô còn ghét bỏ, lườm hắn một cái, xoay người muốn đi ra cửa. Vệ Khanh đi theo sau hỏi: “Em không rửa mặt à?” Còn khiến hắn phá lệ đi xuống lầu mua đồ ăn sáng.
“Không được, tôi phải về trường.” Chu Dạ ngồi xuống đi giầy. Mặc kệ việc cô đang vô cùng lếch thếch, nhưng sáng sớm nhìn thấy hắn đã không thấy thoải mái, cho nên không muốn ở lại lâu thêm nữa.
Vệ Khanh không còn cách nào khác, đành vơ lấy chùm chìa khóa. “Anh đưa em về.”
Chu Dạ đi ra tới ngoài cửa, lắc đầu từ chối: “Anh không phải đi làm à? Tôi không cần anh đưa về, có phải tôi không biết đường về đâu.” Trực tiếp từ chối thẳng thừng.
Vệ Khanh đành trơ mắt nhìn cô rời đi, một lúc sau, lại cười vang. Đúng là trẻ con, ngay cả lời khách sáo cũng không muốn nói nhiều.
Thật ra không phải Chu Dạ không biết nói những lời khách sáo, mà căn bản đối với hắn chẳng cần phải khách sáo. Đối với loại người như hắn, biết cái gì là hiếu khách đâu.
Mà dường như Vệ Khanh cũng đã quen cảm giác Chu Dạ đối với hắn không khách khí.
Từ sau khi phải vào đồn cảnh sát, mỗi lần Lâm Phỉ tới rủ Chu Dạ đi chơi, cô đều không chịu đi. Phải chịu một trận kinh hoàng như thế, tốt nhất cô nên ở lại trường chăm chỉ học bài thì hơn.
Cuối tháng mười một, thời tiết càng ngày càng lạnh. Chu Dạ từ phòng vẽ tranh đi ra, bầu trời ráng hồng dày đặc, âm u, gió phần phật quất trên mặt, có chút đau. Cô nhướng mắt nhìn trời, rồi hỏi Lưu Nặc: “Bạn đoán thử xem hôm nay trời có mưa không?” Cô lo trời mưa, Lý Minh Thành sẽ không tới.
Lưu Nặc đùa: “Không biết, mình cũng có phải người trong cục khí tượng thủy văn đâu, bạn nên đi hỏi bọn họ ấy.” Thấy cô bạn có vẻ nóng ruột, lại hỏi: “Bạn muốn ra ngoài sao? Có hẹn à?”
Chu Dạ gật đầu: “Ừ, có bạn tới chơi, định ra ngoài ăn cơm cùng.” Hôm nay là sinh nhật cô, Lý Minh Thành muốn tới chúc mừng, cô rất vui. Chu Dạ chưa từng có thói quen sinh nhật sẽ mời khách ăn cơm, cô luôn cảm thấy sinh nhật cũng giống như những ngày bình thường mà thôi, lại không có 48 giờ, cần gì phải phô trương lãng phí, nhộn nhịp cho mọi người đều biết. Nhưng Lý Minh Thành vẫn nhớ, có lẽ sẽ mang cho cô một món quà nhỏ chẳng hạn.
Cô hỏi Lưu Nặc nên dùng khuyên tai kiểu gì thì đẹp, Lưu Nặc chỉ vào đôi khuyên tai mà Lâm Phỉ tặng cho cô nói: “Bạn thử kiểu này đi.” Chu Dạ lại lấy ra một đôi khác hỏi: “Cái này rất to, có hợp không?” Lưu Nặc lắc đầu: “Đôi khuyên này đã lỗi mốt rồi.”
Chu Dạ không nghe, vẫn đeo lên. Đây là món quà năm trước Lý Minh Thành tặng cho cô, ngay cả hộp đựng cũng được cô cất giữ cẩn thận. Trang điểm xong xuôi, lại hỏi ý kiến Lưu Nặc. Lưu Nặc cười: “Chu Dạ, cầu kỳ như vậy, không phải chỉ đơn giản ăn một bữa cơm thôi đúng không? Chẳng lẽ đi xem mắt sao?” Chu Dạ cười mắng cô nói linh tinh. Nhìn đồng hồ thấy sắp tới giờ hẹn, liền đi giầy, thay áo khoác ra ngoài.
Thế nhưng ngoài trời lại có tuyết, tuyết mịn trắng muốt như lông vũ, lả tả bay xuống. Mọi người reo lên: “Tuyết rơi, tuyết rơi rồi.” Đây là tuyết đầu mùa trong năm, không ngờ tới sớm như vậy. Chu Dạ vui vẻ, chạy ra ngoài cổng trường, Lý Minh Thành vẫn chưa tới.
Cô vươn tay, tưởng sẽ đón đượng một mảnh bông tuyết, điện thoại lại reo vang. Cô mặc kệ, mãi đến khi ngón tay se lại vì lạnh, bông tuyết tan ra, cô mới cảm thấy thỏa mãn, lôi máy ra nghe. Là Vệ Khanh. “Alo, có chuyện gì thế?” Giọng nói không giống lúc bình thường không kiên nhẫn, mà lại vô cùng dịu dàng.
Vệ Khanh trong lòng mềm đi, còn chưa kịp trả lời đã lại nghe thấy cô nói: “Anh nhìn ra ngoài đi, tuyết rơi rồi.” Vệ Khanh tò mò nhìn ra bên ngoài cửa sổ, mới phát hiện bên ngoài tuyết rơi đầy, từng bông tuyết bay lả tả, tâm tình cũng vui vẻ, hỏi: “Tối nay em bận gì không?” Hắn biết hôm nay là sinh nhật cô, nên cố tình gọi điện thoại tới.
Chu Dạ trả lời: “Có, định ra ngoài ăn cơm.” Vệ Khanh nghĩ có thể cô muốn cùng bạn ra ngoài ăn sinh nhật, vì thế nói: “À, cũng không có việc gì, tối anh gọi lại cho.”
Lý Minh Thành mang một cái bánh gato to tướng tới, Chu Dạ vô cùng vui vẻ. “To vậy, hai người chúng ta ăn không hết đâu.” Lý Minh Thành cười: “Mang về mời mọi người cùng ăn nha. Chúng ta đi ăn cơm trước chứ?”
Hắn đưa cho Chu Dạ một cái vòng cổ, giá tuy không rẻ nhưng kiểu dáng cũng không có gì đặc biệt. Hắn biết Chu Dạ thích những món đồ nho nhỏ như vậy, nên cứ tới sinh nhật cô đều đưa một hai thứ, như thế cũng không sợ tặng sai ý thích.
Chu Dạ vui mừng nhận lấy, còn hào phóng nói sẽ mời hắn ăn cơm, muốn đi ăn cơm Tây. Lý Minh Thành nói: “Trời lạnh thế này, đi ăn lẩu cho ấm áp.” Chu Dạ thấy hắn mặc không nhiều, nghĩ hắn lạnh, liền nói: “Được, thế thì đi ăn lẩu bò đi. Gần đây có quán ngon lắm.”
Quán ăn tấp nập, tiếng người ồn ào. Không khí có chút nóng, Chu Dạ ăn tới mức trán đầy mồ hôi. Lý Minh Thành cố ý gọi một bát mỳ trường thọ, bên trên còn có trứng ốp lếp, cười nói: “Thi Thi, ăn bát mỳ này đi, lại lớn thêm một tuổi rồi, sau này phải nghe lời nha.”
Hắn và Chu Dạ quen biết nhau từ bé, lớn hơn cô hai tuổi, trong nhà lại không có an hem, cho nên, vẫn coi Chu Dạ như là em gái ruột mà quan tâm. Cảm thấy cô vẫn như một đứa trẻ, tuổi còn nhỏ như vậy, đã phải xa nha, thật sự rất đau lòng.
Chu Dạ bất mãn nói: “Ta có phải là trẻ con đâu! Sao phải nghe lời chứ!” Lý Minh Thành cười cười: “Sao ngươi nói nhiều vậy? Chỉ có trẻ con mới nói chính mình không phải là trẻ con như vậy thôi.”
Chu Dạ vẫn cố cùng hắn tranh luận rằng mình không còn là trẻ con, Lý Minh Thành cười mãi, cuối cùng đành phải trịnh trọng nói: “Được rồi, được rồi, Chu Dạ nhà chúng ta đã trưởng thành rồi.”
Ăn cơm xong, Chu Dạ còn muốn lôi kéo Lý Minh Thành đi dạo phố. Lý Minh Thành cười nói: “Tại hạ hôm nay sẽ bồi Chu Dạ đi chơi.”, lời còn chưa nói xong thì lại nhận được cuộc gọi từ Trương Nhiễm Du. Trương Nhiễm Du nói trong phòng thí nghiệm vật lý có một dụng cụ không dùng được, hỏi hắn có rảnh không, tới xem giúp, giọng nói có vẻ gấp gáp. Lý Minh Thành vừa nghe, liền nói: “Thi Thi, ta phải về trường gấp. Ta đưa ngươi về nhé.”
Chu Dạ trong lòng lạnh lẽo, vẻ mặt bình tĩnh, trên đường về không nói một lời. Nhìn thấy sắp tới cổng trường, hắn sẽ phải đi về. Liền tự trấn an mình, hỏi: “Lý Minh Thành, ta hỏi ngươi, có phải ngươi đang hẹn hò với Trương Nhiễm Du?” Cô cũng không còn gọi Trương Nhiễm Du là học tỷ nữa.
Lý Minh Thành thừa nhận: “Ừ, ta theo đuổi cô ấy từ lâu rồi, gần đây cô ấy mới đồng ý hẹn hò với ta, chưa bao giờ ta cảm thấy vui như thế.” Trước mặt Chu Dạ, hắn cũng không e ngại nói về chuyện này, hắn cũng muốn nói cho cô biết tin này. Dù sao, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tưởng, người ngoài tỉnh táo, người trong cuộc u mê. Nhưng hắn chưa từng nghĩ qua, Chu Dạ cũng là người trong cuộc.
Chu Dạ chỉ cảm thấy giống như ngực bị người ta đạp một cái thật mạnh, không thở nôi. Một lúc sau, thấp giọng hỏi: “Ngươi rất thích cô ấy sao?” Trong bóng đêm, giọng nói có chút run run.
Nhưng Lý Minh Thành lại không để ý thấy, gật đầu: “Ừ, ta chưa từng gặp một người con gái nào lại thông minh như cô ấy, một cô gái học hành chăm chỉ, làm gì cũng cẩn thận tỉ mỉ. Đúng vậy,.., thật ra ta cũng không thể nói được lý do vì sao lại thích cô ấy, chỉ cảm thấy cô ấy rất hấp dẫn.” Cảm thấy lời mình nói nghe có vẻ buồn nôn, cười cười, nói: “Đại khái là chúng ta ở gần nhau quá, nên ta mới bị cô ấy hấp dẫn như vậy.”
Trong mắt Chu Dạ không tự chủ được dâng lên một tầng nước, sợ hắn nhìn thấy, lại giả vờ vén tóc, nâng tay lau đi. Biết là một chuyện, chính tai nghe Lý Minh Thành nói lại là chuyện khác, chưa bao giờ cô cảm thấy tuyệt vọng, đau lòng như vậy, cõi lòng như tan nát thành từng mảnh, không có cách gì lành được. Nghẹn ngào nói: “Lý Minh Thành,… nhưng ta, ta…” Cô biết rõ là vô ích, nhưng lại vẫn muốn nói ra tâm ý của bản thân, lần cuối cùng cố gắng.
Nhưng âm thanh báo tin nhắn từ điện thoại của Lý Minh Thành lại vang lên, không cho cô một cơ hội nào nữa. Vì hắn một lòng lo cho Trương Nhiễm Du, lại vì bóng tối bao phủ, nên không phát hiện ra Chu Dạ có điểm khác thường. Vội vàng nói: “Thi Thi, tới rồi, ngươi vào đi, ta phải đi đây.” Có lẽ rất lo lắng, nên bóng dáng nhanh chóng biến mất nơi cuối đường. Trên gương mặt Chu Dạ tuôn đầy nước mắt, đứng hiu quạnh giữa trời đầy gió và tuyết, không nói gì, chỉ lặng lẽ khóc không thành tiếng.
Chuyện tình đáng buồn cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi, tình cảm của mình biến chất thành tình yêu mông lung, còn hắn thì vẫn dừng nguyên tại chỗ. Chẳng những đứng yên tại chỗ như vậy, lại còn có tình yêu của hắn. Tình huống này, làm sao mà chịu nổi!
Bộ dạng như thế này sao có thể về trường, Chu Dạ lặng lẽ đi trên đường dành cho người đi bộ. Trên đường, tiếng bước chân vội vàng qua lại, không ai phát hiện ra cô đang lặng lẽ khóc.
Một chiếc xe đi tới, lướt qua mười mét liền dừng lại. Vệ Khanh mở cửa ra, kêu một tiếng: “Chu Dạ.” Trong bóng tối, hắn cũng không nhìn rõ, nhưng cảm giác là cô.
Vệ Khanh nói tối sẽ gọi điện lại nên Chu Dạ tắt máy. Hắn không có cách nào khác, đành phải gọi tới kí túc, vẫn là Lưu Nặc nghe máy, nói Chu Dạ không có trong phòng, đã đi ra ngoài. Hắn hỏi có phải Chu Dạ đi chơi cùng bạn học không, Lưu Nặc nói không phải, nói cô đi tự học. Bình thường cứ có người gọi tới kí túc, hỏi ai đó có nhà không, có phải đang đi chơi không, mọi người đều trăm miệng một lời đáp là đi tự học.
Vệ Khanh lại tin, vì thế lái xe tới trường Chu Dạ, hắn sẽ có cách để Chu Dạ gặp hắn. Vừa mới tới ngã rẽ, xe giảm tốc, lơ đãng nhìn ra ngoài, mới thấy xẹt qua thân ảnh của Chu Dạ. Thà rằng nhận nhầm chứ không thể bỏ qua, vì thế mới dừng xe.
Chu Dạ vừa nghe thấy có người gọi mình, liền dừng bước nhìn xung quanh. Vệ Khanh chạy tới, thấy cô vội vàng lau mặt, vội hỏi: “Làm sao thế?” Nhìn kỹ, mới thấy trên mặt cô tràn đầy nước mắt, vì trang điểm, nên gương mặt bị nhem nhuốc, trông rất thê thảm. Vội nói: “Đừng lau nữa, càng lau càng khó nhìn.”
Chu Dạ bị hắn lôi lên xe, cũng không phản khánh. Lúc này, cô không muốn ở một mình. Dù là Vệ Khanh, cô cũng đồng ý cùng hắn nói chuyện. Hắn lấy ra một gói khăn ướt: “Đây, dùng cái này lau đi.” Cô nhận lấy, nhìn vào cửa kính trên xe lau sạch lớp trang điểm, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trẵng nõn, thuần khiết.
Vệ Khanh hỏi: “Vì sao lại khóc thành ra thế này?”
Chu Dạ không đáp, nửa ngày mới nói: “Hôm nay là sinh nhật tôi——”, dừng một chút, “Sinh nhật mười chín tuổi.”
Vệ Khanh cũng không hỏi vì sao cô khóc nữa, nói: “Vậy à? Vậy có muốn đi ăn gì, hoặc đi đâu chơi không? Anh mời em.”
Chu Dạ gật đầu, “Được, chúng ta tới quán bar chơi đi.” Cô muốn uống rượu.
Vệ Khanh biết cô không vui, vì thế đưa cô tới một quán bar nhộn nhịp nhất trong thành phố, trên sàn nhảy kín hết chỗ, chen chúc nhau. Chu Dạ đau lòng, uống hai ba chén, đã cảm thấy say. Mắt đỏ hồng nói: “Tôi cũng không hiểu vì sao tim lại đau như thế.”
Vệ Khanh hỏi: “Vì sao tim lại đau?” Chu Dạ không nói, hắn cũng