“Đã nói với cô bao nhiêu lần, không được gọi tôi là học trưởng.” Diệp Tỉnh An không nhịn được xoay người lại: “Còn nữa, này cái gì mà này, cô có biết lễ phép hay không? Điền tiểu thư.”
Điền Bảo Bối mím môi: “Tôi không phải gọi là Điền tiểu thư, chuyện này tôi cũng đã nói rất nhiều lần rồi.”
Diệp Tỉnh An lộ ra vẻ mặt ghét bỏ nói: “Cô đổi tên mình thành như vậy chẳng phải để chiếm tiện nghi của người khác hay sao? Nói đi, chuyện gì?”
Trên mặt Diệp Tỉnh An biểu hiện không thể kiên nhẫn, thế nhưng khuôn mặt lộ ra vẻ anh tuấn, thân thể cường tráng kia làm cho trái tim của Điền Bảo Bối loạn nhịp.
Nét mặt đó của anh làm cho Điền Bảo Bối cảm thấy tổn thương, nhưng vẫn ổn định cảm xúc của mình, hít hít mũi chỉ vào trên thảm: “Tàn thuốc của anh rơi xuống làm hỏng tấm thảm của tôi, Học, Trưởng!” Cô trợn to mắt, phùng má, ưỡn ngực nhìn Diệp Tỉnh An.
Diệp Tỉnh An chau mày: “Miệng phồng lên như thế làm gì? Thật giống như con ếch.”
Điền Bảo Bối nhanh chóng khép miệng, mắt càng trừng lớn hơn: “Tại sao anh có thể nói một nữ sinh giống như con ếch?”
Diệp Tỉnh An nhếch môi: “Cô mà cũng là nữ sinh sao? À, tôi đề nghị cô đổi tên lại lần nữa, gọi là Điền con ếch nghe cũng được lắm.”
Điền Bảo Bối bị chọc tức, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tức giận nói: “Học trưởng cũng nên đổi tên đi, Diệp nắp cống được không, dù sao khuôn mặt của anh so với chiều dài của nắp cống không khác biệt bao nhiêu.”
“Cô dám nói lại một lần nữa không?”
“Tôi nói mặt của anh thật giống như Nắp cống.”
“Điền Bảo Bối, cô muốn chết phải không?”
“Ai bảo anh nói tôi giống như con ếch, nhưng vấn đề không phải là cái này.”
“Vậy vấn đề là gì?”
“Anh làm cháy hư cái thảm của tôi.”
“Cô ở nhà tôi, tất cả đồ đạc nơi này đều là của tôi, tôi đốt đồ đạc của mình thì liên quan gì tới cô?”
“Chúng ta đã kết hôn, một nửa tài sản của anh là của tôi.”
“Xem đi, cô đúng là vì tiền nên mới kết hôn với tôi.”
“Tôi cũng có nhiều tiền, hơn nữa, người theo đuổi tôi còn nhiều tiền hơn anh.”
“Cô đang nói là tỉ phú cũng theo đuổi cô à? Thật đáng tiếc, tình yêu đích thực của cô đã chết.”
“Không cần phải vặn vẹo ý tứ của tôi!”
“Muốn tôi không vặn vẹo, xin cô hãy học thêm một chút quốc văn*.”
0
“Văn học của nước ta thì có vấn đề gì? Với lại đây cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là cái thảm của tôi phải làm sao bây giờ?”
“Cô không phải cũng có rất nhiều tiền hay sao? Tự mình đổi đi.” Diệp Tỉnh An miệng hút xì gà, sau đó vươn tay, dùng ngón tay chạm lên điếu xì gà khiêu khích, tàn thuốc lại một lần nữa rơi lên mặt thảm mềm mại, sau đó anh nhướng mày nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Điền Bảo Bối: “Dù gì cũng phải đổi, hủy luôn một lần cũng tốt.”
“Học trưởng!”
“Tôi không có một học muội ngu ngốc như vậy.”
Gò má của Điền Bảo Bối tức giận phồng lên, giống như một cô bé ếch xanh đáng yêu, cô trợn to mắt nhìn về phía Diệp Tỉnh An, rồi bỗng nhiên vươn tay giật lấy điếu xì gà trong tay anh, trực tiếp ném vào cái ly rượu anh đang cầm.
Xèo một tiếng, xì gà bị dập tắt, dần dần nổi lên trong ly Wishky, cô vỗ vỗ tay, ưỡn ngực hất cằm nhìn anh, xem anh ta lấy ra như thế nào!
Tay Diệp Tỉnh An cầm ly rượu khẽ run, bởi vì dùng lực quá mức làm đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
“Ôi trời, thật xin lỗi học trưởng nha, tôi đây ngu ngốc, cứ tưởng anh bưng ly Wishky để hứng tàn thuốc lá.”
“Vậy à?” Diệp Tỉnh An nghiến răng, cười vặn vẹo, sau đó hất tay, ly Wishky cùng điếu xì gà cứ như vậy đổ lên tấm thảm của cô.
Diệp Tỉnh An còn dùng sức vẩy vẩy cái ly, giống như một giọt cũng không thể lãng phí, sau đó anh nhếch môi nhìn về phía Điền Bảo Bối: “Tôi còn tưởng tấm thảm của cô chính là giẻ lau nhà.”
“Anh làm như vậy chỉ chứng tỏ bản thân mình thật ấu trĩ.”
“Cô tự biết là cô đang nói ai mà? Cô không biết chữ “chết” viết như thế nào phải không?”
“Tôi hiểu rất rõ, tôi đang nói chuyện với một người ngu như heo.” Điền Bảo Bối tức giận nhịn không được, tiện tay nhặt một con gấu bông ở trên sàn ném về phía Diệp Tỉnh An.
“Bộp” một tiếng nện vào người, Diệp Tỉnh An lạnh mặt, cô gái này căn bản không biết rõ sức lực của bản thân mình là bao nhiêu? Hơn nữa cô ấy vừa nói cái gì, ngu như heo? Diệp Tỉnh An yên ổn biến thành Người Khổng Lồ xanh, anh giận đến mức toàn thân tái mét, duỗi ngón tay run run chỉ về phía cô.
“Cô đứng yên ở đó cho tôi, cấm nhúc nhích.”
Anh lùi về phía sau vài bước, đảo mắt khắp nơi tìm “vũ khí”, ngoài miệng lại nói: “Cấm nhúc nhích, chờ tôi qua đó chỉnh chết cô.”
Điền Bảo Bối làm mặt quỷ: “Biết anh muốn chỉnh chết tôi còn đứng yên cho anh chỉnh, anh nghĩ tôi cũng ngu xuẩn giống anh sao?”
Chiến tranh gia đình bùng nổ như vậy đó, hai người bọn họ cũng không quan tâm ranh giới gì nữa, đánh đến trời đất quay cuồng, Diệp Tỉnh An đuổi theo Điền Bảo Bối lên mấy tầng lầu, chạy tới chạy lui, vớ được cái gì có thể ném liền ném về phía Điền Bảo Bối.
Sau mấy lần rượt đuổi, tình thế bị đảo ngược, Điền Bảo Bối lại đuổi theo Diệp Tỉnh An, cô không dùng “vũ khí” gì, đuổi theo mấy bước dài liền nhảy lên lưng Diệp Tỉnh An, ôm lấy anh mà đánh.
Điền Bảo Bối thoạt nhìn thì thật đáng yêu, nhưng từ nhỏ sức lực đã lớn kinh người, lại bởi vì nhà cô vốn là võ đường, trải qua nhiều lần huấn luyện, cho nên việc quật ngã Diệp Tỉnh An, một người đàn ông cao hơn một mét chín mươi dễ như trở bàn tay.
Đó cũng là một trong những lý do Diệp Tỉnh An không thích Điền Bảo Bối, cho nên mỗi lần anh cùng cô so chiêu đều phải tìm trước một thứ gì đó để phòng thân.
Rất nhanh, hai người chiến tranh lại từ anh chạy tôi đuổi dần dần trở thành một mình anh bị đánh, cho đến khi phòng khách truyền đến tiếng điện thoại, bọn họ mới tạm thời đình chiến.
Diệp Tỉnh An thở hồng hộc chạy ra nghe, trên lưng còn cõng theo Điền Bảo Bối có lực sát thương mười phần, bảo vệ chỉ nói bọn họ nhìn xuống dưới lầu, Diệp Tỉnh An trong nháy mắt liền hiểu lý do tại sao, cõng Điền Bảo Bối đi đến bên cạnh bức tường kính, chỉ thấy một đám người vây quanh khuôn viên trước nhà xem náo nhiệt.
Lúc này đang là mười một giờ trưa, bầu trời sáng sủa, bức tường bằng kính hoàn toàn trong suốt, cho nên những người đi ngang qua đây sẽ tận mắt nhìn thấy cảnh chiến tranh gia đình, tụm năm tụm ba kéo nhau vào cùng xem náo nhiệt, hóng hớt một chút chỉ thiếu điều không cầm hạt dưa vừa cắn vừa xem thôi.
Diệp Tỉnh An chầm chậm hít thở, đi đến một bên nhấn nút, sau đó bức tường thủy tinh trở nên tối hẳn.
Mọi thứ bên trong đều bị che khuất, thân thể anh chợt vung lên, đem Điền Bảo Bối quăng xuống đất, sau đó tức giận nói: “Đây là lần thứ mấy làm trò cười cho người khác rồi?”
Điền Bảo Bối bĩu môi: “Ai bảo anh chả bao giờ nhớ phải ấn nút.”
Diệp Tỉnh An phát điên quát: “Bởi vì lần nào cũng bị cô chọc tức muốn điên rồi nên cái gì tôi cũng không nhớ.”
Điền Bảo Bối tạm dừng động tác: “Được rồi, không cần ầm ỹ, hôm nay ngừng chiến.”
Cô bò dậy đứng lên trên thảm, nhón chân đi đến trước mặt Diệp Tỉnh An, hơi chột dạ chỉ lên gương mặt tuấn tú của anh: “Cái kia. . . . . . .Tôi giúp anh xử lý vết thương trên mặt một chút.”
Diệp Tỉnh An sờ sờ mặt, lúc này mới cảm thấy đau nhức, chạy đến soi gương, chỉ thấy mặt mũi của mình bầm dập, anh ném mạnh gương xuống, lại nghe một tiếng Rắc..c.. vang lên, bả vai của mình cũng bị cô làm trật khớp.
Diệp Tỉnh An dùng sức chỉnh lại mái tóc của mình, nhìn về phía Điền Bảo Bối quát: “Cô tránh xa tôi ra một chút, không phải đã nói là không được đánh thật rồi sao, sao cô lại làm trái với quy tắc?”
Điền Bảo Bối chu mỏ, vẻ mặt vô tội: “Người ta không cẩn thận thôi mà.”
Diệp Tỉnh An gần như muốn mắng chửi người: “Cô mà không cẩn thận một lần nữa, chắc tôi sẽ nằm trong nhà tang lễ mất.”
Điền Bảo Bối cười cười: “Anh không cần hẹp hòi như vậy.” Thật ra thì cô cảm thấy một người đàn ông cao lớn như Diệp Tỉnh An lại bị chính mình đánh đúng là một chuyện rất thú vị, nhất là bộ dạng lúc anh bị thương thật đáng yêu nha.
Diệp Tỉnh An dùng sức chỉ về phía cô, tức giận đến mức khóe miệng run lên, nhưng cuối cùng lại không nói gì, bực bội xoay người đi ra ngoài xử lý vết thương.
Điền Bảo Bối le lưỡi, thở dài một hơi, bờ vai nhỏ cũng hạ xuống, sau đó tức giận gõ lên đầu mình một cái, lại như vậy rồi, rõ ràng lúc đầu là muốn tìm cách để giữ Diệp Tỉnh An ở lại, tự nhiên lại ầm ỹ, hơn nữa tại sao lại làm anh ấy bị thương? A a a, thật đáng ghét! Điền Bảo Bối vùi mặt vào trong gấu bông, gào thét một tiếng.
Mấy phút sau, Diệp Tỉnh An mặt mũi bầm dập xông vào: “Điền Bảo Bối, tôi muốn ly hôn với cô!”
Vết thương của Diệp Tỉnh An chưa lành thì lại bị Cửu thúc gọi đến.
Vì muốn chắc chắn hai vợ chồng chung sống hòa thuận, mỗi tháng Cửu thúc đều ghé qua cùng hai vợ chồng ăn một bữa cơm.
Nhưng hôm nay, Diệp Tỉnh An quyết định sẽ nói ra chuyện mình muốn ly hôn, mặc dù Diệp Tỉnh An biết lần này có thể sẽ một đi không trở lại, nhưng nếu tiếp tục cuộc sống như thế này với Điền Bảo Bối, anh sẽ chết sớm, trái phải gì cũng chết, không bằng chết trong tay Cửu thúc, thế là mang theo ý chí “Gió hiu hiu thổi, sông Dịch lạnh ghê”*, Diệp Tỉnh An lên đường đi về Tây thiên.
0
Một giờ sau, dũng sĩ Diệp Tỉnh An liền trở nên uất ức vô cùng.
Cửu thúc liếc mắt nhìn Diệp Tỉnh An: “Nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, rốt cuộc con muốn nói cái gì?”
Diệp Tỉnh An cười khan mấy cái, lấy tay gảy gảy cái bàn: “Con muốn nói, con và Điền..Điền Bảo Bối. . .”
Cửu thúc nghe xong liền chau mày: “Kết hôn cũng đã nửa năm rồi, sao lại gọi cả tên họ ra như người xa lạ vậy?”
Diệp Tỉnh An nuốt nuốt nước miếng: “A. .con và. .và Bảo Bối. . . . . .”
Diệp Tỉnh An vèo một cái đứng lên, nhích một chân đến: “Dạ, Cửu thúc, con quyết định ly hôn với Bảo Bối.”
Cửu thúc và Điền Bảo Bối sửng sốt.
Điền Bảo Bối không dám tin nhìn Diệp Tỉnh An, anh lại dám nói với Cửu thúc những lời này?
Cô biết rõ Diệp Tỉnh An e ngại Cửu thúc, cho nên Điền Bảo Bối lại càng đau lòng, mặc dù cô biết Diệp Tỉnh An không thích mình, nhưng không nghĩ rằng anh lại chán ghét tới mức đối đầu với Cửu thúc cũng không biết sợ nữa, suy nghĩ một hồi, đôi mắt Điền Bảo Bối đỏ hoe, nhưng cô không làm nũng với Cửu thúc như ngày trước, cũng không lên tiếng phản đối Diệp Tỉnh An, cô chỉ ngoan ngoãn cúi thấp đầu không lên tiếng.
Diệp Tỉnh An nói xong lại căng thẳng nuốt nuốt nước miếng.
Nhưng Cửu thúc không có phản ứng, Điền Bảo Bối cũng không có phản ứng, ánh mắt Diệp Tỉnh An nhìn quanh một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Điền Bảo Bối.
Haizz, lúc này không phải cô nên giả bộ đáng thương sao, sao lại phản ứng kỳ lạ như vậy? Ánh mắt đảo một cái, nhìn thấy gương mặt của Cửu thúc, Diệp Tỉnh An bất chợt rùng mình, lại nhìn thấy ánh mắt giết người của Cửu thúc xẹt qua.