Sau khi bị đuổi ra ngoài, Diệp Tỉnh An ủ rũ cúi đầu đi lang thang trên đường, anh muốn mua một hộp thuốc lá, nhưng cuối cùng lại đi đến cửa hàng mua một ly nước cam, sau khi uống hết ly nước cam, anh còn chưa muốn đứng lên, lại kêu thêm một ly sữa tươi nữa.
Cứ như vậy, anh ngồi hết cả một buổi chiều, trong cửa hàng, mấy người khách dồn dập ra vào, thay nhau liếc mắt nhìn về phía người đàn ông cao lớn nhưng vẫn còn uống sữa tươi.
Đến gần tối, Diệp Tỉnh An cảm thấy đau bụng, chạy vào toilet mấy lần, lúc đi ra khỏi cửa hàng thì trời đã tối hẳn, anh ngẩng đầu nhìn lên một chút, lại tiếp tục đi lang thang, bất tri bất giác lại chạy đến trước cửa nhà Cửu thúc.
Diệp Tỉnh An lấy hết dũng khí, nhấn chuông cửa, đợi một phút đồng hồ, người giúp việc ra mở cửa, vừa nhìn thấy anh, không nói hai lời liền đóng sầm cửa lại, Diệp Tỉnh An nhìn cánh cửa trơ trọi, trong lòng kinh hãi.
Tại sao gần đây anh lại trở nên kém cỏi như vậy? Đường đường là một chủ tịch tập đoàn, hiện tại ngay cả người giúp việc cũng dám khi dễ anh, nhưng anh cũng không có cách nào gây khó dễ cho họ, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, hiện tại đến cả con chó của Cửu thúc anh cũng không dám chọc đến.
Diệp Tỉnh An gãi gãi đầu, lùi về phía sau mấy bước, ngước lên nhìn cửa sổ lầu hai, sau đó như người mất hồn rời đi.
Vậy mà anh vừa đi không bao lâu, rèm cửa sổ lầu hai liền bị kéo ra, Điền Bảo Bối đứng ở sau cửa sổ, ngơ ngác nhìn bóng đêm ngẩn người, trông cô có chút tiều tụy, bụng tròn vo, gương mặt thon gầy nhưng đôi mắt của cô to tròn, ánh mắt sáng trong như nước.
Cô vén rèm cửa sổ ra nhìn, nhìn một hồi cũng không tìm thấy bóng dáng của người cô ngày đêm muốn gặp.
Cửu thúc nói buổi trưa Diệp Tỉnh An có tới, nhưng ông lại đuổi anh đi về, Điền Bảo Bối không nói gì, trong lòng cảm thấy khoái chí, cũng cảm thấy rất thất vọng, cô còn hy vọng anh có thể cố gắng chờ lâu thêm một chút.
Thật ra chỉ cần anh tỏ vẻ quan tâm cô chút thôi, để cho cô biết ở trong lòng anh vẫn có cô. . . . . Điền Bảo Bối trợn mắt, ép nước mắt ngược lại vào trong, sau đó cười lên, thật là. . .cô đang si tâm vọng tưởng cái gì chứ? Kinh nghiệm lần trước còn chưa đủ hay sao? Cô không thể ngu ngốc tiếp tục ảo tưởng lung tung nữa.
Nhưng mà lời Cửu thúc nói là sự thật sao? Ông ấy có thể đem Diệp Tỉnh An trở về bên cô?
Hạ rèm cửa xuống, Điền Bảo Bối đỡ thắt lưng đau nhức đi đến giường nằm, sau đó chậm rãi vuốt ve cái bụng của mình.
Vài ngày sau, Diệp Tỉnh An lại cho Điền Bảo Bối hy vọng giống như cô mong muốn, hầu như mỗi ngày anh đều chạy tới nhà Cửu thúc, cho dù bị đứng ngoài cửa cũng không sợ, ngày hôm sau anh vẫn tiếp tục quay trở lại.
Nhưng mà hành động của anh giống như là làm theo thông lệ, dường như không có thành ý gì, sau khi tới cũng không có bất kỳ biểu hiện nào, khi bị Cửu thúc đuổi về, anh không nói hai lời liền rời đi, vậy mà ngày tiếp theo anh vẫn sẽ lại đến, dần dần Điền Bảo Bối cảm thấy thất vọng.
Cô hỏi Cửu thúc: “Thời gian lâu như vậy, có khi nào học trưởng sẽ không tới nữa?”
Cửu thúc chậm rãi lắc lắc xích đu: “Không tới thì có nghĩa là trong lòng nó không có con, ly hôn là được rồi.”
Điền Bảo Bối méo miệng: “Nhưng mà. . . . . . “
Cửu thúc ngậm tẩu thuốc: “Lần trước con tìm đến ta không phải bởi vì muốn ly hôn sao?”
Điền Bảo Bối cúi đầu vuốt bụng, giống như một cô vợ nhỏ đang bị ức hiếp: “Mặc dù là như vậy. . . . . .”
Cửu thúc nặng nề ho khan một tiếng, xoay xoay bả vai: “Được rồi, đến giờ uống thuốc bổ rồi, thím Trương, dẫn con bé đi uống thuốc.”
Điền Bảo Bối vẫn còn muốn nói: “Aizz, Cửu thúc, con. . . . “
Cửu thúc ngậm tẩu thuốc hít một hơi: “thím Trương!” Điền Bảo Bối ủy khuất bĩu môi, chán nản đi theo thím Trương uống thuốc bổ.
Sau khi cô đi không bao lâu, bảo vệ chạy vọt vào, nhìn về phía Cửu thúc nói: “Lão gia, Đại thiếu gia lại tới.” Cửu thúc không nhanh không chậm nói: “Tới cũng đã tới rồi, đuổi đi mãi cũng không được hay cho lắm.”
Bảo vệ còn chưa nói sáng tỏ mọi việc, chỉ thấy một người đàn ông say khướt vọt vào, anh quát to, đẩy người giúp việc cản mình lần trước ra, vừa nhìn vào bên trong vừa kêu to: “Điền Bảo Bối, Điền Bảo Bối, em có nghe thấy không? Em ra đây, về nhà với anh.”
Khuôn mặt Diệp Tỉnh An đỏ bừng, hốc mắt cũng đỏ ngầu, ánh mắt rực lửa, anh tức giận quát to làm kinh động đến Điền Bảo Bối đang chuẩn bị uống thuốc, cô vội vàng đi ra, đứng ở cầu thang nhìn xuống, thấy Diệp Tỉnh An như vậy không khỏi sửng sốt.
Cửu thúc đột nhiên đứng dậy, nhìn lên lầu: “Thím Trương, giúp tôi trông con bé.”
Diệp Tỉnh An bị bảo vệ ngăn lại, bởi vì uống say nên không có sức lực, nhưng anh vẫn mạnh mẽ xông về phía trước: “Em xuống đây cho anh!”
Điền Bảo Bối bị anh quát to, lui về phía sau vài bước, nhìn anh chăm chú một hồi lại cảm thấy đau lòng, Diệp Tỉnh An giống như trở thành một người khác, râu ria xồm xoàm, tóc tai xốc xếch, quần áo cũng nhăn nhúm, không biết đã bao lâu không thay.
Điền Bảo Bối nhíu mày, không nhịn được đi xuống một bước, kết quả lại bị thím Trương giữ chặt cánh tay.
Mà dưới lầu, Cửu thúc cũng ra hiệu cho bảo vệ buông tay Diệp Tỉnh An ra, sau đó ông đi tới trước mặt Diệp Tỉnh An, không có ai kìm chế, Diệp Tỉnh An vọt về phía trước.
Cửu thúc xông tới một bước, đột nhiên vượt qua, đấm cho anh một quyền, nắm đấm chạm vào mặt kêu lên một tiếng, trên lầu, Điền Bảo Bối sợ đến mức nhắm chặt hai mắt lại.
Diệp Tỉnh An sững sờ, tiếp theo là ngây dại, anh lảo đảo lắc lư, miễn cưỡng đứng dậy, Cửu thúc đợi một lúc lại nhảy lên, cho anh thêm một, hai, ba cái bạt tai, dọa Điền Bảo Bối đứng trên lầu sợ hãi rụt cổ.
Cái bạt tai này hoàn toàn thức tỉnh Diệp Tỉnh An, ánh mắt ảo não có chút tan rã, nhìn thấy Cửu thúc thì xẹt qua một tia sợ hãi, Cửu thúc đứng chắp tay sau lưng, không ngẩng đầu nhìn anh, lui lại mấy bước.
“Tỉnh rượu chưa?”
“Cửu, Cửu thúc. . . . “ Diệp Tỉnh An không còn bộ dạng say rượu.
“Đồ vô dụng, say khướt còn dám đến đây, muốn chết phải không?”
“Không có, thật xin lỗi. . . . Cửu, Cửu thúc.” Đầu lưỡi Diệp Tỉnh An thắt lại.
“Đàn ông say rượu thì không sao, nhưng vì đàn bà mà say rượu thì thật mất thể diện.” Cửu thúc tức giận đến nỗi râu cũng dựng ngược, nhìn chằm chằm vào anh: “Hơn nữa, không phải con muốn ly hôn hay sao? Ta thành toàn cho con, con tới đây quậy phá cái gì? Đừng có mà làm loạn, nghỉ.”
“Vâng.” Diệp Tỉnh An đứng thẳng lưng, đột nhiên duỗi chân một cái.
“Tiểu hỗn đản, con đang dẫm lên chân ta.”
“Đúng, a, thật xin lỗi.” Ánh mắt Diệp Tỉnh An sững sờ, lại duỗi chân ra hướng khác.
“Lại đạp chân kia rồi.”
Diệp Tỉnh An bị dọa sợ đến mức không biết phải nói gì.
“Thôi, không cần nghỉ.” Cửu thúc lắc đầu hỏi: “Hôm nay con tới đây là có chuyện gì?”
Diệp Tỉnh An xuôi xuôi đầu lưỡi, nói từng câu từng chữ: “Con. . . . .con muốn mang Điền Bảo Bối về nhà.”
Cửu thúc giơ tay ra, người giúp việc lập tức đem tẩu thuốc đặt vào tay ông, Cửu thúc hít một hơi, nói: “Ta đã nói rồi, để cho Bảo Bối ở đây dưỡng thai, tránh cho hai đứa gây gổ ảnh hưởng đến thai nhi.”
“Con sẽ không. . . . . . . .sẽ không cãi nhau với cô ấy nữa.”
“Không cần thiết, dù sao sau này cũng sẽ ly hôn, hiện tại ở đây lãng phí thời gian làm cái gì?”
“Không muốn, con không muốn ly hôn.”
“Tại sao?”
“Con. . . . . “ Diệp Tỉnh An do dự.
“Con xem hôn nhân là cái gì? Muốn kết hôn là kết hôn, muốn ly hôn là ly hôn à, ban đầu để cho hai đứa kết hôn, bây giờ lại phiền toái như vậy, ta không đồng ý, trừ khi cho ta một lý do, nếu không cuộc hôn nhân này. . . .không thể không kết thúc.”
Cửu thúc hừ một tiếng, xoay người hạ lệnh: “Lão Mã, mời Đại thiếu gia đi ra ngoài, thím Trương, mang con bé quay về phòng, không có lệnh của ta, dám đi ra ngoài, phạt chạy mười vòng, bụng to cũng phải chạy.”
Diệp Tỉnh An và Điền Bảo Bối nghe vậy, ngoan ngoãn làm theo.
Sau khi Cửu thúc rời đi, Diệp Tỉnh An không có đi xa, mà là ngồi xuống ven đường.
Lý do để không ly hôn? Anh phải nói như thế nào với Cửu thúc đây? Tại sao anh lại không muốn ly hôn?
Mặc dù Cửu thúc không chịu thả Điền Bảo Bối, nhưng vẫn nhân từ, không nói chuyện ly hôn cho người nhà họ Điền biết.
Điền Bảo Bối là hòn ngọc quý của nhà họ Điền, nếu bọn họ biết cô bị ủy khuất như vậy, bảo đảm cũng sẽ đồng ý để cho hai người ly hôn, dù sao ước nguyện ban đầu của Cửu thúc là hy vọng hai người hòa thuận, cho nên trừ mình ra, ông không muốn có những thế lực khác tham gia.
Thế là lúc Diệp Tỉnh An tới Điền gia thăm hỏi, mọi người trong nhà đối với chàng con rể xuất chúng này đều hết sức nhiệt tình, anh tính toán sau khi cùng ăn cơm với mọi người xong thì sẽ đi xem phòng của Điền Bảo Bối, đây cũng là mục đích của chuyến đi lần này.
Biết cô lâu như vậy, anh cũng chưa từng bước tới căn phòng của cô, lần này anh tới là muốn hiểu thêm về cô một chút, sau đó tìm một lý do để có thể thuyết phục Cửu thúc.
May mắn là, lần này Diệp Tỉnh An đúng là tìm được lý do, ở trên giá sách, anh nhìn thấy một quyển sổ bọc da dày, bởi vì phía trên không viết gì cả, anh hiếu kỳ cầm lấy cuốn sách, mở ra xem mới phát hiện là nhật ký của Điền Bảo Bối.
Trang giấy đã có chút ố vàng, góc dưới bên phải viết tên Điền Bảo Bối, kế bên còn có một hình vẽ xấu xí, một cô bé nhỏ nhắn đang đứng nghiêm trang.
Anh lật ra trang thứ hai, nhìn thấy vẫn là cô bé đó, chỉ là động tác khác nhau.
Diệp Tỉnh An đoán ra được đây là cái gì, anh đem các trang giấy xếp ngay ngắn rồi lật một phen, quả nhiên thấy bên góc phải của mỗi tờ giấy đều có vẽ một cô bé, lật nhanh khiến cho động tác của cô bé thay đổi, cô đánh một bài quyền Teakwondo thật đẹp mắt.
Diệp Tỉnh An không nhịn được bật cười, cảm giác phong cách này rất phù hợp với Điền Bảo Bối, xem xong một hồi những bức vẽ liên hoàn, anh mới từ từ mở từng trang nhật ký, bắt đầu đọc trang đầu tiên, vẻ mặt anh bình thản, người khác nhìn vào không thể đoán được trong nhật ký có viết điều gì không ổn.
Nhưng đọc đến mấy trang sau, vẻ mặt Diệp Tỉnh An liền thay đổi, chữ của Điền Bảo Bối thật khó coi, mỗi ngày cô ghi nhật ký đều rất ngắn gọn, cũng rất đơn giản, không dùng bất kỳ từ ngữ khó hiểu nào, vậy mà nội dung mỗi ngày được viết ngắn gọn trong từng trang nhật ký đều có liên quan đến anh.
Ngày mười hai tháng ba.
Hôm nay đại học Lam Cầu thi đấu, học trưởng là đội trưởng sao? Cũng đúng, học trưởng cao như vậy nên làm đội trưởng cũng phải thôi.
Ngày mười ba tháng ba.
Hôm qua xem trận đấu bóng thật không vui tí nào, bởi vì đội trưởng đội cổ vũ là một cô gái, cô ấy còn mua nước cho học trưởng.
Thật ngu ngốc, cô ấy không biết học trưởng không hề thích uống đồ uống có ga hay sao?
Nhưng quan trọng là học trưởng lại uống, thật đáng ghét, mình đem nước suối vừa mua đổ cho con chó uống rồi.
Khóe miệng Diệp Tỉnh An co rút, tiếp tục đọc.
Ngày năm tháng tư.
Tết thanh minh nên được nghỉ, chạy đến trường đại học tìm học trưởng, lại gặp một người tỏ tình với mình.
Thật là, ngu ngốc, không biết tôi chỉ thích một mình học trưởng thôi sao? Đánh cho cậu ta khóc lóc chạy về tìm ba mẹ luôn.